Lý Nhược Hành mang tâm trạng vui vẻ trở về, tuy rất muốn ở cùng phu quân nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa phải vợ chồng, không nên hành sự lỗ mãng. Tuy nhiên vừa vào tới cổng cô đã bị Lý Nhược Hi chặn lại, đối với cô em gái cùng cha khác mẹ này Lý Nhược Hành không cách nào yêu thích, lúc trước cô cũng phần nào thương hại cô ta khổ cực từ nhỏ, nhưng sống qua một đời, cô có thể nhìn ra cô em này là một người cực kỳ thích diễn kịch, hơn nữa nhiều lần âm thầm vu khống cô ức hiếp cô ta, khiến cô bị người ta chán ghét.

Hôm nay tâm tình cô không tệ nên không muốn để ý cô ta,nhưng người nào đó lại không muốn như vậy, Lý Nhược Hi vẻ mặt lo lắng nắm tay Lý Nhược Hành nói:

“Chị à, cha rất tức giận đó, hôm nay cha đã biết chuyện chị trốn học, lát nữa chị chỉ cần nhận lỗi là được, cha sẽ không trách mắng chị đâu.”

Nhìn bộ mặt giả vờ quan tâm của Lý Nhược Hi, cô cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng:

“Chị biết rồi, cảm ơn em.”

Lý Nhược Hi nghe vậy lập tức mừng thầm, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không kịp che giấu, Lý Nhược Hành cũng không vạch trần cô ta, đi thẳng vào nhà. Thấy ba Lý đang ngồi trên ghế, cô tiến lại ngồi cạnh rót cho ông một tách trà, Lý Chấn Đông không nhận lấy ly trà mà quay sang nhìn cô hỏi:

“Cha hỏi con, chuyện con đi với Lâm Cảnh Tinh là sự thật?”

Lý Nhược Hành thành thật gật đầu, một bên Lý Nhược Hi đã không giấu nổi nụ cười trên mặt, Lý Nhược Hành a, lần này cô chết chắc. Thấy cô thừa nhận, Lý Chấn Đông đập mạnh xuống bàn, tức giận mắng:

“Con suy nghĩ thế nào lại quen với Lâm Cảnh Tinh, con có biết hắn là loại người như thế nào không, cha không cản con yêu đương nhưng cha không thể nhìn con bị người khác dụ dỗ, con lập tức tránh xa Lâm Cảnh Tinh cho cha.”

Nghe cha mình nói vậy khiến Lý Nhược Hành giật mình, cô chỉ nghe Cảnh Tinh nói trước kia anh là kẻ xấu, nhưng cũng không biết cụ thể như thế nào, nay ngay cả cha cô cũng biết thì chắc chắn không hay, cô đang nghĩ cách thuyết phục cha mình thì có một tiếng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

“Chào bác trai.”

Thấy người tới là Lâm Cảnh Tinh, Lý Nhược Hành vui mừng đứng dậy rồi lại lo lắng quay sang nhìn cha Lý, lúc này Lý Chấn Đông vẻ mặt cực kỳ tức giận, lớn tiếng chỉ vào Lâm Cảnh Tinh quát:

“Ai cho cậu vào nhà tôi, cậu mau đi đi, từ nay đừng làm phiền con tôi nữa.”

Lý Nhược Hành muốn nói nhưng bị Lâm Cảnh Tinh cản lại, hắn nhìn Lý Chấn Đông nói:

“Chuyện con sang Mỹ hơn ba năm chắc bác cũng biết, con biết trước đây con không nên người nhưng tuổi trẻ ai lại không từng nông nổi, hiện tại con đã trở về, cũng đã sửa đổi, nếu chỉ nói miệng có thể bác không tin nhưng con có thể dùng thời gian để chứng minh.”

Lý Chấn Đông kinh ngạc nhìn cậu thanh niên trước mắt, ông có cảm giác người này cực kỳ thâm trầm, nói năng rõ ràng trầm ổn, khiến người ta nghe nảy sinh ý tin tưởng, chẳng lẽ cậu ta nói thật, nhưng nếu vậy thì ông lại càng không thể để con gái mình qua lại cùng cậu ta, con người như vậy có bao nhiêu nguy hiểm, biết có phải thật sự thương yêu con mình hay không hay có mục đích khác.

Nhận ra ý định trong mắt ông, Lâm Cảnh Tinh nhíu mày, ông ta muốn ngăn cản? Ánh mắt hắn trầm xuống, hắn rất không thích loại trưởng bối tự nhận là tốt cho con cháu lại đi ngăn cản mong muốn của bọn họ, hơn nữa lại càng không thích khi điều đó lại đặt trên người hắn và Hành Nhi. Đời trước, hắn tính ra cũng đã có cháu chắt, không phải lúc nào cũng để con cháu làm theo ý bọn nó, nhưng lại luôn đằng sau chỉ dẫn, không hề có ý ngăn cản, chính vì thế mà từng đứa một ai cũng nên thân, sản nghiệp cũng là tự chúng nó gây dựng, lại còn rất hiếu kính với trưởng bối là hắn.

Nhưng dù sao ông ta cũng là cha của Hành Nhi, cũng không nên để vợ mình buồn phiền được. Mặt hắn không biểu tình bình tĩnh nói:

“Con tin bác sẽ không lầm khi gia Hành Hành cho con, hơn nữa giữa chúng con còn có tình yêu, chẳng lẽ bác muốn Hành Hành đau khổ?”

Hạnh phúc của Tiểu Hành đích thị là nỗi lo của ông, vậy trước hết cứ cho chúng nó tìm hiểu, nếu Lâm Cảnh Tinh chỉ lừa gạt con mình, dù có tán gia bại sản ông cũng không để yên cho nhà họ Lâm. Thấy biểu tình của ông đã chịu hòa hoãn, Lý Nhược Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt lo lắng cũng nở ra một nụ cười vui vẻ.

Lúc này đột nhiên Lý Nhược Hi tiến lại hai người, cười cười nói:

“Thật tốt quá rồi, cha không trách chuyện chị không vào học thật là tốt, hay là anh Cảnh Tinh ở lại dùng cơm nhé.”

Ba người nghe Lý Nhược Hi nói xong lập tức nhíu mày, Lý Nhược Hành liếc mắt khinh thường nhìn cô ta, cho dù cô ta cố ý nói mấy lời như vậy hòng khiến ba Lý tức giận nhưng cô ta sao lại không nhìn ra ba Lý không để ý, đúng là tự làm mất mặt, cô cũng lười nói cô ta. Lâm Cảnh Tinh mặt lạnh nhìn người vừa nói, từ nãy hắn đã cảm thấy có người nhìn chằm chằm hắn và Hành Nhi, ánh mắt tràn đầy căm phẫn, xem ra lại có kẻ không muốn sống. Lý Chấn Đông không vui khi nghe cô ta nói vậy, ý chia rẽ rõ ràng như vậy chê ông già không nhận ra sao.

Thấy ba người vẻ mặt chán ghét nhìn mình, Lý Nhược Hi tức đến nghiến răng, đáng lẽ khi nghe cô ta nhắc chuyện Lý Nhược Hành trốn học, cha Lý phải rất tức giận rồi đuổi Lâm Cảnh Tinh ra khỏi nhà, thậm chí ngăn cản không cho hai người bọn họ quen nhau, nhưng đằng này ông lại không có phản ứng gì, còn tỏ ý không hài lòng với mình, quả nhiên là bất công mà.

Lý Nhược Hi càng nghĩ càng hận Lý Nhược Hành, lại nhìn sang Lâm Cảnh Tinh, cô cảm thấy người đàn ông này thật có phong độ, có khi còn hơn cả Trầm Dục Phong, tuy đã nghe qua lời đồn nói hắn không tốt nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy lại thấy lời đồn quả nhiên không tin, nhìn qua đã biết hắn là người làm chuyện lớn, lúc nãy thấy hắn che chở cho Lý Nhược Hành như vậy, cô lại càng ghen tỵ, vì cái gì cô ta xứng đáng có người đàn ông tốt như vậy yêu cô ta chứ, hừ, nếu cô ta thích Lâm Cảnh Tinh như vậy nếu như Lâm Cảnh Tinh bị cô cướp về tay chắc chắn cô ta sẽ đau khổ đến chết, dù sao cô cũng đã từng cướp đàn ông của cô ta một cách thuận lợi không phải sao.