Ngày hôm sau Thư khá là bận nên cô không vào thăm Khang được.

Ở trong phòng tĩnh lặng và cô đơn kia chỉ có mỗi cậu thôi. Có lẽ cậu khá mong chờ Thư đến thăm cậu. Nhưng sự mong chờ ấy lại trở nên vô vọng vì cô không đến. 

Chị y tá đảm nhận việc thăm khám cho Khang lại là chị họ của cậu ấy. Đến giờ chị đến thăm hỏi và trò chuyện bên lề với Khang:

“ Hôm nay bạn gái của em không đến hả?”

“ Dạ. Có lẽ cô ấy bận nên không đến được.”

“ Cho chị hỏi một chút được không?”

“ Dạ chị cứ nói đi. Em nghe.”

Chị ấy có chút ngại khi hỏi về cậu em này: “ Có phải em ấy là bạn gái của em không? Chắc chị hỏi không phải rồi đúng không?”

“ Dạ không sao đâu chị. Cô ấy là bạn bình thường của em thôi.”

Cô cũng đã hỏi Thư một lần rồi nhưng nghe chính đứa em mình nói nên cũng khá ngạc nhiên. Cô nói tiếp: “ Bạn bình thường ư?”

“Dạ cô ấy là bạn cùng bàn với em ở trường mới.”

“ Vậy mà chị cứ tưởng là bạn gái của em cơ.”

“Mà tại sao chị lại hỏi vậy? “

“ Một cô gái đang bị thương ở chân. Đi lại hơi bất tiện mà hằng ngày đến chăm sóc cho em. Đôi khi là người yêu thật cũng không được như thế ấy chứ. Mà hai đứa chỉ là bạn học mới quen nữa.” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “ Thôi chị đi trước đây. Em nghỉ ngơi cho tốt vào nghe chưa. Khi nào rảnh rỗi rồi chị sang chơi với em.”

Vừa nói dứt câu thì chị bước ra khỏi phòng. Khang ngồi suy ngẫm lại chuyện của chị ấy nói về Thư. Rồi cậu nở nụ cười thật tươi. 

Sau một tuần nằm viện thì tình trạng sức khỏe của Khang cũng tiến triển khá là tốt. Mọi kiểm tra điều được tiến hành để chắc chắn rằng cậu không có di chứng gì để lại sau tai nạn. Rất may là mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ. Thứ hai tuần tới cậu sẽ được xuất viện.

Thư nghe được tin này thì cô rất vui. Sau khi tan học thì cô rủ nhỏ Đan đi vào thăm Khang cùng với cô. Hai cô nàng đi đến phòng Khang thì thấy cậu và ba mẹ sắp xếp lại đồ đạc để chuẩn bị ra về. Thư nói Đan nên tránh mặt họ đi thì sẽ tốt hơn. Sau khi thấy Khang bước ra khỏi phòng cô nắm lấy tay Đan trốn vào góc khuất để Khang không trông thấy mình. Qua góc khuất của bức tường Thư thấy Khang như đang muốn tìm kiếm cái gì đó. Sau một hồi thì gương mặt của cậu có vẻ rất thất vọng thì phải? Khi họ đã đi khuất xa thì Thư cùng Đan mới dám đi ra ngoài. Cả hai cùng về với tâm trạng đầy sự nuối tiếc. 

“ Giờ chúng ta đi về nhà thôi.”

“ Ừm”

Về tới nhà anh trai cô đã đứng ở cổng. Hôm nay cô được anh trai cõng vào nhà thay vì dìu đi vào. Cô nàng cảm thấy rất vui. Đúng là em út là sướng nhất. Hôm nay chỉ có hai anh em ăn cơm thôi vì mẹ thì về quê có việc từ sớm. Thế là hi anh em được tung hoành. Vừa coi phim vừa ăn cơm. Tuyệt quá vì lâu rồi hai anh em mới xem được bộ phim hay đến vậy. 

Mai còn đi học nữa nên Thư vào học bài còn lại để anh trai dọn mớ hỗn độn mà hai anh em tạo ra. 

“ Mai có môn gì ta? A xíu chút nữa là quên rồi. Mai có môn văn. Trời ơi mai lại được giáo huấn nữa rồi. Thảm quá >_<. Bà chằng đó... Hey. Thôi lo mà cố gắng không muốn làm mục tiêu bị truy sát. Mà không biết cậu ấy mai đã đi học chưa?”