Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 5: Lên sân khấu xui xẻo

“Hôm nay vẫn xui xẻo, làm thế nào đây?”

***

Đứng ngồi không yên, ăn ngủ bất an, đi qua đi lại, tan làm trở về nhà, Hồ Bất Động cứ thấp thỏm như vậy, cô đổi không dưới năm mươi tư thế nhưng không tư thế nào được lâu, cũng chẳng tìm nổi một chỗ có thể khiến cô tập trung thu hồi đạo đức và đồng tình với tình cảm dư thừa, nhưng quan trọng hơn là….

Chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ sắp tới giờ tan học… Chết thật, cô phải nói như thế nào với cậu bé hồn nhiên, ngây thơ như trang giấy trắng, trong đầu chẳng chút tạp niệm kia cái tin động trời, có thể để lại vết đen trong tâm hồn non nớt của nó.

Không thể nói thẳng với thằng nhóc rằng: “Em à, thói đời bất công… lòng người thay đổi… bố em không cẩn thận sa chân vào cái nghề dơ bẩn, phi pháp… cho nên em nhất định phải nỗ lực học tập, tương lai kiếm nhiều tiền để chuộc thân cho bố em nhé…”. Hừ hừ, mấy câu ngu ngốc gì thế này. Không cần nghĩ cũng biết khó nghe đến thế nào.

Hoặc có thể nói với nó tế nhị một chút rằng bố của nó là muốn thử lao vào đời trải nghiệm chút cảm giác mới lạ, nhân tiện sưởi ấm luôn trái tim của một số phụ nữ. Không, cô không muốn thằng bé lẫn lộn hai khái niệm “bạch mã hoàng tử” và “bạch mã trai bao”! Hoặc là, cô chẳng cần nói gì với thằng nhóc cả, nó biết được gì chứ, ăn no rồi đi ngủ, ngủ chán rồi lại ăn, đừng nói là bố nó ra ngoài bị người khác làm nhục, cho dù bố nó làm nhục người khác, nó cũng chẳng có bất cứ quyền phát ngôn nào, trẻ con thì phải cho ra trẻ con, ăn cơm, học bài, đúng chín giờ phải lên giường đi ngủ, cuộc sống về đêm và những chuyên mục cấm phát trên tivi trước mười hai giờ chẳng có liên quan gì đến bọn nó cả!

“Ting ting” tiếng chuông cửa vang lên, Hồ Bất Động chạy như bay ra cửa, kiễng mũi chân lên ngó ra ngoài xem là ai. Rất tốt, chẳng có ai hết, chắc chắn thằng nhỏ quá thấp nên không thể lọt vào tầm nhìn.

Hít thở một hơi thật sâu… thêm một hơi nữa… một hơi nữa, chỉ là một thằng nhóc thôi mà, chẳng lẽ cô không xử lý nổi sao? Hít thở xong, mở cửa!

“Em về nhà rồi à?” Cô nở một nụ cười vô cùng hiền dịu, thò đầu ra kéo Phạn Đoàn vào nhà. “Nào, cởi giày ra, rửa tay, chuẩn bị ăn cơm thôi!”

“Hình như cháu vào nhầm nhà rồi, dì à, tạm biệt…”iểu quỷ không nể mặt quay người bỏ đi.

“…” Tên tiểu quỷ đáng chết, lại dám nghi ngờ vẻ mặt ôn hòa, hiền dịu hiếm có của cô, còn gọi cô là “dì” nữa chứ, thực sự cô chỉ muốn kéo nó vào mà dần cho một trận nhưng nể mặt quan hệ giữa bố nó với bọn xã hội đen, đành nhẫn nhịn vậy. “Ý, Phạn Đoàn, là chị mà! Là chị Hồ của em!”

“Ồ, là chị Hồ à, làm em sợ quá, em vốn cho rằng bố em cười đã đủ khủng khiếp lắm rồi, thật không ngờ là nhân ngoại hữu nhân.” Thằng nhóc Phạn Đoàn vừa vỗ ngực vừa giơ tay cởi giày, hoàn toàn chẳng buồn để ý đến vẻ mặt sa sầm vì tức giận của Hồ Bất Động. “Nói đến bố em, bố em đâu ạ? Ông ấy có đi tìm chị không?”

“Sao, Phạn… Phạn Đoàn, em đã đói bụng chưa?” “Dạ, đói rồi, em chẳng biết là đi học lại vất vả như vậy, các bạn khác đều mang theo đồ ăn vặt, em chẳng mang theo gì phải nhịn đói cả ngày rồi!” Nói xong, nó chạy luôn vào bếp, rửa tay sạch sẽ, xong đâu đấy thì ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, đưa mắt nhìn quanh phòng khách. “Chị Hồ, bố em đâu?”

“Phạn… Phạn Đoàn, đây là sách hôm trước em chưa đọc xong, chị giúp em mang từ tiệm sách về, em đừng nên khách sáo, cứ cầm đọc đi!”. Để đánh trống lảng, cô bất chấp thủ đoạn.

“Ồ? Chị giúp em mang sách từ tiệm về à, thật tốt quá, em còn đang lo lắng không biết người đàn ông đó sau khi ăn hoa xong có phải chịu trách nhiệm không!” Thằng nhóc lập tức đón lấy cuốn sách Sổ tay nghiên cứu thực vật cỏ ghi rõ cấm người chưa đủ mười tám tuổi, Hồ Bất Động dở khóc dở cười. “Nhưng mà, bố em đâu hả chị?”

“Phạn… Phạn Đoàn, nếu như em đọc xong, trong phòng chị vẫn còn nhiều lắm…”

“…” Thằng nhóc gấp sách lại, buông đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Chị làm mất bố em rồi?”

“…” Câu này sao lại khó nghe như vậy, cái gì mà nói cô làm mất bố nó rồi? Là bố nó tự mê lạc trên con đường đời mà “Không, Phạn Đoàn, em nghe chị giải thích, bố em, ông ấy là…”

“Ông ấy là một người mù đường, chị biết không? Sao chị có thể để ông ấy một mình đi lại bên ngoài?” Thằng nhóc tức giận gào lên với cô, nó nhảy xuống ghế, ném phăng cuốn sách, chuẩn bị chạy ra cửa đi giày.

“Mù… mù đường?” Hóa ra anh ta không chỉ đơn giản là mê lạc trên con đường đời, cuối cùng cô cũng hiểu rõ câu “bảnh bao lại ngây ngô” mà mụ tú bà kia nói là có ý gì rồi, quả nhiên là ngây ngô… Không, đợi chút… “Không thể nào! Anh ta biết đường quay về cửa hàng của chị”

“Bố em quả nhiên có tới tìm chị, sau đó chị làm mất ông ấy, đúng không?”

“…” Đổi câu khác đi được không, cái ǵ mà cô làm mất bố nó, khó nghe vậy.

“Ông ấy có thể đi đến cửa hàng của chị, là bởi vì ông ấy còn nhớ mùi thơm từ cửa hàng bánh mỳ phía đối diện mà thôi” Thằng nhóc tự vỗ đôm đốp lên đầu.

“Cửa… cửa hàng bánh mỳ?”

“Hu hu, khi còn ở trên núi, bố em thường đặt trầm hương trong phòng, để có đi đến đâu, ngửi thấy mùi trầm hường cũng không lo bị lạc, sau khi xuống núi, ông ấy hoàn toàn mù đường, chị lại nhẫn tâm để ông ấy một mình bên ngoài, em nhìn nhầm chị rồi, chị Hồ ạ!” “Sao mình lại càng ngày càng cảm thấy anh ta giống như loài cầm thú bốn chân nhỉ? Trai bao bán thân quả nhiên là nghề nghiệp rất hợp với anh ta…”

“Chị nói cái gì?”

“Chị chẳng nói gì cả!” Cô vội vàng bịt miệng, lùi lại phía sau.

“Chị không chỉ làm mất bố em, còn đem ông ấy bán đi rồi?” Thằng nhóc hốt hoảng, tóm lấy quần cô kéo thật mạnh.

“…” Cô một tay kéo thắt lưng, một tay bịt miệng lắc đầu, oan quá, thật là oan uổng quá!

“Chị đem ông ấy bán cho ai rồi? Bố em rất kén ăn, tính khí nắng mưa thất thường, tắm rất tốn nước, cười thì rất đáng sợ, ngoài khuôn mặt đẹp trai ra, ông ấy không có bất cứ ưu điểm nào, chị đi chuộc ông ấy về đây được không? Có được không?”

Để cứu vớt cả danh dự lẫn chiếc thắt lưng của mình, Hồ Bất Động hít một hơi thật sâu, hét lớn với tên tiểu quỷ kia: “Là bố cậu tự chạy đi bán thân rồi còn giúp người ta đếm tiền, chị mà giúp em đi tìm ông ta thì chị sẽ bị bọn họ chặt ra thành từng khúc, em chịu trách nhiệm cho chị à?”

“Ông ấy tự đem mình đi bán rồi?”

“Còn phải hỏi, chị còn đang đợi đêm trăng tròn anh ta cứu chị, nếu chị đem anh ta bán đi thì chẳng phải cả đời này chị không lấy nổi chồng sao? Chị có cần dùng hạnh phúc cả đời của mình đánh đổi chút tiền đó không?”

“Em lại thấy chị rất giống loại người đó, vì một chút tiền mà đem bán hạnh phúc cả đời mình…”

“Em đừng ép chị phải ngược đãi trẻ con” Hồ Bất Động cố gắng tận dụng nốt chút nhẫn nại cuối cùng của mình. Bỗng thằng nhóc Phạn Đoàn thay đổi 180 độ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, nó lại nhảy lên bàn, vừa và cơm, vừa đọc tiểu thuyết khiêu dâm. “Này, em có hơi bình tĩnh thái quá không?”

“Ồ, không sao rồi, ăn cơm thôi, chị Hồ.” Nó chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn cô, vừa nhồm nhoàm nhai cơm vừa tiếp tục lật sách.

“Vừa rồi em còn gào khóc ầm ĩ, kêu trời than đất, bây giờ lại… Chị bảo này, em không thể cho chị một chút thời gian để kịp chuẩn bị tinh thần sao?” Thần kinh của cô vừa mới hưng phấn, cậu bé lại bình tĩnh như vậy, lửa giận trong lòng cô biết thiêu cái gì đây?

“Nếu là bố em tự bán mình, vậy thì chẳng sao cả.”

“…” Như thế này có tùy tiện quá không?

“Bởi vì bố em không bao giờ chịu thiệt.”

“Ý của em là gì vậy?”

“Chắc chị chưa biết, người sống trên núi lâu đều có chút kỳ quặc, bố em trước giờ rất lạnh lùng, có gọi ông cả ngày ông cũng chẳng đáp, chỉ khi vui lắm thì ông mới miễn cưỡng cười một cách kỳ dị, có lẽ là ông cảm thấy đem mình bán cho người khác rất thú vị nên liền thử chút xem sao, dù gì từ trước đến nay em cũng chưa từng thấy người nào lợi dụng được ông ấy, ông thích nhất là dùng bộ mặt lạnh tanh để nhìn người khác bỏ chạy, cũng giống như cái hôm chị cầu xin ông giúp chị thay đổi số mệnh vậy, ngược lại em còn cảm thấy lo lắng thay cho cái người nào đó đã mua ông ấy, đúng rồi tốt nhất chị cũng nên suy nghĩ cho kỹ, bởi vì nếu bố em đồng ý giúp người khác thì điều kiện sẽ rất đáng sợ.”

“Chỉ cần anh ta không muốn cái thân xử nữ của chị là được.”

“Yên tâm, điều kiện như thế bố em hình như chưa bao giờ yêu cầu, nhưng mà cũng không dám đảm bảo một ngày nào đó ông không có hứng thú tự ngược đãi bản thân mình.” Thằng nhóc và một miếng cơm, tiếp tục lật sách.

“…” Tên tiểu quỷ đáng chết, hắn ta muốn thân xử nữ của cô chính là tự ngược đãi mình sao? Khốn nạn! “Này, có phải em nói sẽ không có chuyện gì xảy ra phải không?”

“Ồ, không sao đâu, chị Hồ, sao trông chị buồn thiu vậy?”

“Không có gì, chỉ là chị cảm thấy uổng phí cả buổi chiều nay lo lắng cho bố em, cuối cùng kết quả lại thế này, chị rất muốn đánh người…”

“À… nhưng mà, còn có một vấn đề…”

“Lại là vấn đề gì nữa?”

“Bố em phải về nhà thế nào?”

“…” Đúng rồi, một kẻ mù đường.

“Bỏ đi, bố em ấy thế nào cũng có cách quay về.”

“…” Đúng, anh ta có bản năng sinh tồn của động vật hoang dã mà.

“Đúng rồi, chị Hồ, có chuyện này em muốn kiến nghị với chị một chút…”

“Em thì có thể kiến nghị gì hay chứ?” Cô xốc lại cái quần vừa bị thằng nhóc kéo tuột xuống, quên béng gã “bảnh bao, ngây ngô” bị đem bán kia đi, ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.

“Chị nên đổi mật khẩu thẻ ngân hàng đi, 121212, nghe rất giống tiếng hô của thầy giáo dạy môn thể dục mới của bọn em!” Thằng nhóc thản nhiên nói chuyện phiếm với cô.

“Không cần em lo, chị thích thế!” Cô nhếch khóe miệng lên. “Cứ dùng vậy thành thói quen rồi, đổi sang cái khác, chị không nhớ thì phải làm thế nào, trong đó là cả gia tài của chị.”

“Thói quen chính là một liều thuốc độc, thời gian dài, chất độc sẽ xâm nhập vào nội tạng. Đặc biệt là cái thói quen chẳng tốt đẹp gì của chị.” Thằng nhóc lắc đầu rất mạnh, nói mạch lạc rõ ràng.

“Ai nói thế?” Cô lườm nó.

“Bố em nói.”

“Hiếm khi anh ta có thể nói ra một câu đầy triết lý như vậy, chúc mừng.”

“Không, ông ấy chỉ hy vọng không tè dầm ra giường nữa mà thôi.”

“Xin lỗi, chị hơi đề cao bố em rồi.” Cô cười khan một tiếng, chợt chiếc điện thoại cô bỏ quên trên sô pha đổ hai hồi chuông, cô bỏ bát đũa xuống, chạy đi tìm điện thoại. Cầm điện thoại lên, cô nhấn bàn phím, một cái tên quen thuộc hiện lên màn hành, cô cắn môi rồi ném chiếc điện thoại trở lại ghế, quay lại bàn ăn, ăn tiếp.

“Chị Hồ, chị làm gì mà trông cứ như ăn phải con sâu vậy, chị rửa rau không sạch sao?”

“…” Cô trầm ngâm một lát, rồi buông đũa xuống, chạy về phía tủ đồ lấy chiếc hộp cứu thương, sau đó ra cửa đi giày. “Chị ra ngoài một chút, em ăn cơm xong thì lấy hoa quả và đồ ăn vặt trong tủ lạnh nhé, nếu bố em về muộn quá thì đừng đợi ông ấy, biết chưa?”

“Này, chị Hồ!”

Tiếng gọi của Phạn Đoàn bị cánh cửa cô đóng lại cái “rầm” chặn lại trong phòng. Hồ Bất Động chạy như bay từ trên cầu thang xuống, đẩy cánh cửa kính của tòa nhà. Tiết trời đã gần sang thu, từng cơn gió táp thẳng vào mặt nhưng cô không lạnh. Trời đã nhá nhem, dưới ánh sáng vàng vọt của đèn cao áp, cả ngàn con thiêu thân đang bay quanh. Cô liếc nhìn chiếc xe máy đổ kềnh bên đường, lông mày cau lại, bàn tay nắm chặt chiếc hộp cứu thương.

Cô đẩy chiếc cổng sắt tiến vào, theo thói quen nhìn về phía góc trái…

Anh dựa vào tường, đầu hơi nghiêng về phía cô, tóc mai rủ xuống che lấp phần mắt, khóe miệng hơi sưng và còn rỉ máu, hai mắt nhắm hờ. Anh mặc một chiếc quần bò xám bạc bám đầy đất cát, ngang ngược ngồi giữa đường, áo sơ mi cộc tay không cài khuy, phanh ra để lộ chiếc áo phông trắng bên trong còn dính mấy vệt máu… Cô nghe được nhịp thở đều đều của anh cùng tiếng côn trùng vo ve xung quanh, ồn ào và khó chịu…

Cô đến trước mặt anh, giơ chân nhẹ nhàng đá vào chân anh nhưng không thấy có phản ứng gì, chỉ hơi lắc người.

“Huỳnh Nhất Nhị, anh chết chưa?” Cô giả bộ thật nhẫn tâm, nói: “Chưa chết thì trả lời một tiếng đi.”

Cái thứ trên mặt đất vẫn bất động, cô theo thói quen khẽ nhếch miệng, vứt cho anh ta hộp thuốc cứu thương. “Tôi còn chưa ăn cơm xong, anh tự bôi thuốc rồi cút đi.” Nói xong, cô quay người toan bỏ đi.

Nhưng gã thanh niên vẫn nằm im trên mặt đất. Gã thanh niên đó là kẻ ngay lần đầu nhìn thấy cô đã xoa đầu cô mà nói chưa từng gặp một ni cô nào. Cũng là người đầu tiên sau khi cô hoàn tục, tới bắt chuyện và hỏi han, nói với cô muốn thử một lần xui xẻo xem sao. Là cái kẻ mà trước đây từng khóc tru tréo vì bị ngã gãy nửa hàm răng nhưng sao cô vẫn thấy gã thật đáng yêu. Người đó bị cô hại đến mức phải nhập viện run rẩy, co giật, vẫn sống chết bắt cô phải ở lại bên anh.

Bỗng cánh tay của cô bị người nào đó nắm lấy. Cô giật mình quay đầu lại, vẫn thấy hai mắt anh nhắm nghiền, ngồi dựa tường bất động, bàn tay anh lạnh ngắt, giữ chặt lấy tay cô, không để cô đi nhưng cô biết, người thực sự không muốn để cô đi chính là bản thân cô, cũng giống như khi cô biết anh đã trở thành bạn trai của người khác, cô vẫn có thể lựa chọn cách giả vờ ngốc nghếch, coi như không nhìn thấy…

Nếu trước đây cô nhanh chân hơn Tả Gian Lăng một chút thì giờ đây mọi chuyện có thành ra thế này không? Cô dám khẳng định là không, bởi v́ anh sẽ đi gặp Diêm Vương sớm hơn, hoặc là tệ hơn thì là mất trí cho mà xem.

Ánh trăng ơi, rốt cuộc đến khi nào mày mới tròn đây?

Hồi lâu không thấy cô phản ứng gì, bàn tay anh đang nắm tay cô hơi siết chặt, kéo cô ngã xuống. Đang lúc suy nghĩ miên man lại bị kéo mạnh một cái nên cô đứng không vững, đổ nhào lên người anh, anh “hừ” một tiếng buồn bã, thay đổi tư thế ngồi để cô gối đầu lên chân, cô vội giơ tay, che mắt mình lại, cho đến khi nghe thấy một tiếng cười chế giễu và một câu bông đùa

“Hôm nay vẫn rất xui xẻo, làm thế nào đây?”