Trúc Chi nằm gục trên bàn tai đeo headphone thoạt trông người ta sẽ nghĩ cô đang nghe nhạc và tranh thủ ngủ giữa giờ nhưng có ai biết được rằng lòng cô đang dậy sóng và cô đang cố cắn chặt môi mình để kiềm nén nước mắt.

Bản nhạc violin buồn đang bóc trần lớp vỏ cứng rắn của tâm hồn và lôi tuột những âm ỉ đau thương nhớ nhung ra khỏi căn phòng quá khứ. Kí ức lại sống dậy ngập tràn trong tim. Người xưa trở về tươi đẹp ấm áp và rồi những cơn mộng mị cũng kéo về mang theo những thước phim quay chậm đầy máu đầy nước mắt và sợ hãi tột cùng.

- Trúc Chi...Trúc Chi...cậu tỉnh dậy đi đến giờ vào lớp rồi kìa - An An lay mạnh Trúc Chi.

Đứng phắt dậy vội quay đi và lao nhanh ra khỏi lớp Trúc Chi bỏ mặc An An ở lại cùng nỗi ngạc nhiên. Trúc Chi đâu biết rằng An An đã vô tình nhìn thấy giọt nước mắt mà cô để rơi trong lúc quay đi.

Giờ vào lớp nên nhà vệ sinh không có một bóng người, Trúc Chi đã ở đấy vật vã cùng nỗi đau, không thể kiềm nén được nữa cô để mặc cho nước mắt thi nhau rơi. Nhìn mình trong chiếc gương lớn Trúc Chi không còn biết nói gì hơn ngoài hai từ thảm hại cô cũng không còn từ ngữ nào để tự an ủi bản thân như những lần trước. Trúc Chi của giờ đây như một cái bóng vật vờ thê thảm.

Để nguyên gương mặt ướt nước nhằm che đi khóe mắt đỏ hoe và cũng nhằm tìm lại sự tĩnh táo cho đầu óc Trúc Chi không thể trở lại lớp với bộ dạng này nên cô lang thang bên bờ tường và tìm đến nơi thân quen - góc khuất dưới bóng cây.

Vẫn ngồi yên tựa đầu vào tường, một tay cô nắm chặt sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn đeo trên cổ một tay thì buông lơi, mắt khép hờ chờ đợi một làn gió đi qua. Rồi gió cũng đến dịu dàng xoa mái đầu như đang dỗ dành.

"Anh à! Em lại yếu lòng rồi đấy!".

Trúc Chi cảm nhận như bàn tay anh đang xoa dịu trên tóc cô bất giác lòng ấm lại những cảm xúc xưa kia.

- Có người trốn học.

Giọng nói trầm sắc lạnh kèm theo giễu cợt vang lên bên tai, Trúc Chi giật mình vội mở mắt ra thì thấy một tên Thiên Vương đã ngồi cạnh mình cô cáu giận.

- Ai cho phép anh ngồi đây?

- Chỗ này của em sao?

Trúc Chi bặm môi đứng dậy định bỏ đi thì Thiên Vương đã nhanh tay kéo cô lại.

- Coi thường tôi quá đấy!

- Buông ra. Đồ biến thái.

Câu nói vừa thoát ra khỏi khuôn miệng xinh xắn thì ánh mắt kiêu hãnh kia cũng vụt tắt nhường chỗ cho ánh nhìn u tối đầy sát khí. Thiên Vương tóm lấy Trúc Chi ấn mạnh cô vào tường, gương mặt đẹp hơi cuối xuống anh gằn giọng.

- Biết tôi là ai không?

Trúc Chi cũng chẳng e ngại mà quăng thẳng ánh mắt thách thức vào đối phương "Là cái quái gì thì mặc xác anh, tôi chẳng cần biết".

- Giỏi lắm bé con.

Vẫn cái giọng bỡn cợt ấy nhưng giờ đây nó chứa đầy sự chết chóc. Đáy mắt anh giờ chỉ còn một màu đen lạnh lẽo. Thiên Vương mạnh tay kéo tuột chiếc cravat của mình rồi bóp chặt cổ Trúc Chi, anh từ từ nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất.

Cảm giác đau đớn rất khó thở Trúc Chi dần tái mặt đi nhưng vẫn giữ ánh mắt thù hằn thách thức đối phương.

Gió thốc mạnh từng cơn cuốn phăng những gì trên đường nó đi nhưng có vẻ bất lực trước con người tàn ác kia.

Hình ảnh anh hiện về trước mắt cô, Trúc Chi buông cổ tay Thiên Vương ra rồi cô đặt cả hai tay lên sợi dây chuyền nắm chặt lấy chiếc nhẫn, môi nở một nụ cười nhẹ - nụ cười ấm áp chất đầy hạnh phúc. Chỉ ít giây nữa thôi là cô có thể chạm vào anh, hai người sẽ không còn ngăn cách nào nữa, cái thế giới chia đôi này sẽ chỉ còn lại một. Cô sẽ được hòa vào gió.

Nhưng mọi chuyện không như mong đợi...

Trúc Chi ngồi bệch dưới nền ôm lấy ngực ho sặc sụa, bất giác nước mắt lại rơi. Chỉ một chút nữa thôi là cô có thể về bên kia thế giới với anh vậy mà hắn lại buông tha cho cô.

Trong một góc khuất ở gần đấy có một đôi mắt lạnh đang hướng những tia nhìn phức tạp vừa có thỏa mãn vừa có tức giận và vừa có căm thù.