Đã tròn một tuần trôi qua vẫn không thấy tin tức gì của Thiên Vương đến lúc này thì Trúc Chi không thể im lặng được nữa, cô đánh bạo hỏi thẳng An An.

- An An, đợi tớ với.

Trúc Chi vừa chạy vừa gọi với theo An An.

- Chuyện gì vậy Trúc Chi?

- À..tớ...tớ hỏi cậu chuyện này được không?

- Ừm, cậu hỏi đi.

- Thiên...Thiên Vương, anh ấy sao rồi? Sao cả tuần nay không thấy anh ấy đâu hết vậy? Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi phải không?

An An hơi nhíu mày nhìn Trúc Chi lạ lẫm rồi như hiểu ra điều gì đó cô cười nhẹ.

- Cậu quan tâm đến anh ấy vậy sao?

Trúc Chi giật mình bối rối, cô vội thanh minh để An An không hiểu lầm.

- Cậu đừng hiểu lầm, tớ.....

- Anh ấy khỏe, cậu không cần bận tâm.

An An ngắt lời Trúc Chi rồi đánh mặt về phía sau lưng Trúc Chi ra hiệu cho cô nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang tiến vào Học viện.

Từ chiếc xe sang trọng Thiên Vương bước ra, dáng vẻ phong độ ngạo mạn. Ánh mắt vẫn ngang tàn khinh khi, gương mặt vẫn lạnh lùng bất cần. Trúc Chi thấy nhẹ lòng khi biết anh vẫn ổn nhưng lại thấy đau khi anh bước đến khoác tay lên vai An An và lướt qua qua cô một cách hờ hững đến vô tình. Ánh mắt đó không chạm vào cô dù chỉ một giây.

Cách đấy không xa có một người lặng lẽ đứng nép vào bức tường ánh mắt lạnh chùng xuống buồn bã và đâu đó trong tim cơn giận dữ bùng cháy.

***

Anh đã thay đổi, thay đổi đến tàn bạo và cô không thể nào hình dung nổi. Trong mắt anh giờ đây cô chẳng là gì khác ngoài con số 0 tròn trĩnh. Không chút cảm xúc là thái độ anh dành cho cô.

- Buông tay ra mau nếu không cô sẽ phải hối hận.

Thiên Vương gằn giọng. Trúc Chi buông lõng cánh tay thơ thẫn nhìn anh khuất dần trong mắt mình. Một cảm giác nhói đau ngập tràn. Anh ghét cô đến vậy sao? Hay là anh đã quên cô? Có phải tai nạn lần đó đã xóa đi hình ảnh của cô trong anh? Biết bao câu hỏi dồn đến khiến Trúc Chi choáng ngộp. Cô không muốn anh quên cô, không muốn chút nào.

"Dẫu cho em có là một quân cờ thì xin anh cũng đừng quên"

Thẫn thờ hồi lâu Trúc Chi ôm đàn lên chơi. Adagio, bản nhạc mà mỗi khi chơi cô đều cảm thấy thanh thản nhưng giờ đây nó lại như vết dao cứa vào tim. Cảm giác bị bỏ quên thật không dễ chịu chút nào.

Những giai điệu trở nên rời rạc khó nghe Trúc Chi mệt mỏi buông đàn.

- Em đã thay đổi.

Trúc Chi giật mình hướng mắt về phía Thanh Phong. Hai ánh mắt chạm vào nhau đau đớn. Trúc Chi không nói gì thêm, cô cũng đã quá mệt mỏi với những trận cãi giữa hai người. Càng lúc anh càng khiến cô thấy bất an lo ngại.

- Em nói gì đi chứ? Im lặng nghĩa là em đồng ý có đúng không?

- Thôi anh đừng nói nữa, em không muốn cãi nhau nữa đâu.

Thanh Phong nắm chặt vai Trúc Chi nhìn sâu vào mắt cô, anh giận dữ.

- Em đã thay đổi, em không còn là em nữa rồi.

- Người thay đổi là anh mới đúng. Em thật sự rất mệt mỏi vì cách hành xử này của anh, anh luôn buộc tội em một cách vô cớ, càng lúc em càng mất niềm tin nơi anh. Có thật anh là Thanh Phong không?

- Em nói thế là ý gì chứ? Anh buộc tội em vô cớ? Anh không phải là Thanh Phong? Em lại nghi ngờ anh?

- Phải, em nghi ngờ anh đấy.

- Người nói câu này là anh mới đúng, anh nghi ngờ tình yêu em dành cho anh có thật như em nói hay chỉ là giả dối?

"Bốp"

Cái tát mạnh khiến cả Thanh Phong và Trúc Chi đều giật mình, bàn tay nhỏ run lên. Trúc Chi đau đớn nhìn anh qua màn nước mắt. Cô đã vì anh mà thay đổi tính tình, vì anh mà phải chịu bao dằn vặt đau khổ trong suốt thời gian qua, vì anh mà phải chịu bao lời sỉ vả mắng nhiếc từ gia đình anh, thậm chí là vì anh mà cô đã bao lần chết hụt khi nghĩ rằng anh đã không còn trên cõi đời này nữa. Vậy mà giờ này anh lại nói với cô những lời như thế, có nằm mơ cô cũng không thể nào ngờ được.

- Em không biết là nên vui hay nên buồn khi anh ghen hờn như thế nhưng thực sự em không thể nào chấp nhận việc anh nói về em như vậy. Từ trước đến giờ chưa bao giờ anh dùng lời lẽ như thế đối với em. Anh muốn em làm gì đây? Muốn em làm gì để anh tin em?

- Vậy thì em chết đi, chứng minh tình yêu của em bằng cái chết đi.

Giọng nói lạnh rít qua kẽ răng như tiếng gọi của tử thần, gương mặt trở nên ma quái với ánh nhìn hằn học chết chóc như muốn xé cô gái nhỏ ra thành trăm mảnh.

Trúc Chi chết điếng trước câu nói của anh. Thanh Phong này sao quá xa lạ. Trúc Chi ngất lịm trong đau đớn tột cùng.