Edit: Hoa Tuyết

Thái độ của Hứa Du làm Đàm Quảng Tư vô cùng khó xử. Nếu cô chỉ là một cô gái mà con trai mình thích, còn mình lại phản đối, thì chuyện này sẽ dễ giải quyết, không cần kiêng kị gì, ông có rất nhiều cách chia rẽ hai đứa.

Nhưng ở giữa chuyện này còn có Triệu Thục Hoa.

Ông vô cùng thích và hài lòng về Triệu Thục Hoa, xinh đẹp, biết nhìn xa trông rộng, không đua đòi toan tính, không ham muốn đến công ty và gia cảnh của ông, cũng không nhiều chuyện thích thị phi, quan trọng nhất là người nhà và con trai ông đều hài lòng về bà.

Một người phụ nữ như vậy rất khó tìm.

Đàm Quảng Tư thừa nhận, tình cảm ông dành cho Triệu Thục Hoa không mãnh liệt và sâu đậm như ông biểu hiện bên ngoài. Ở cái tuổi này, sau bao thăng trầm, ông đã khó mà có thể thật sự động lòng với một người phụ nữ nào nữa. Thích thì cũng có thích, nhưng nói yêu thì quá khoa trương mà không thực tế. Nhưng dù như vậy, ông cũng rất trân trọng mối tình này, thậm chí đã coi bà như người bạn đời của mình trong quãng đời còn.

Còn về Hứa Du, một cô bé xinh đẹp ngoan ngoãn thông minh như th,ể ai có thể ghét được chứ? Mặc dù theo ông, cô bé này cũng chỉ được cái xinh đẹp và ngoan ngoãn thôi, nhưng con gái riêng mà, hoàn toàn không cần phải hà khắc quá, chỉ cần an phận, thì nâng đỡ và che chở cho con bé một chút cũng không là gì.

Nhưng phạm vi của việc nâng đỡ và che chở này, phải không bao gồm con trai ông.

_____

Đây là lần đầu tiên Triệu Thục Hoa đến phòng làm việc của Đàm Quảng Tư, chủ tịch mà, đương nhiên cái gì cũng là loại tốt nhất, khí chất nhất và cao cấp nhất. Khi cô thư ký trẻ xinh đẹp mang nước vào, Triệu Thục Hoa nhìn thấy ánh mắt dò xét của đối phương, bèn bèn phóng khoáng nhìn thẳng lại, làm cô thư ký giật mình, vội vã đi ra ngoài như chạy trốn.

Nhưng ngay cả như vậy thì dáng vẻ của cô ta cũng không thể chê vào đâu được.

Bà nghĩ, con gái của mình có lẽ sẽ không được bình tĩnh như mình. Không phải bà coi thường con gái mình, nhưng cục thịt từ trong bụng mình chui ra, ai có thể hiểu con gái bằng bà được chứ.

“Cô thư ký xinh đẹp quá nhỉ.”

Đàm Quảng Tư đang trầm ngâm suy nghĩ kế sách chia rẽ hai đứa nhỏ, nên nhất thời không kịp phản ứng với câu nói của bà: “Hả, bà nói Tiểu Tiền hả?” Đến khi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Triệu Thục Hoa, ông mới hiểu ra bà có ý gì, buồn cười nói đừng: “Đừng đoán lung tung, tôi không phải là người như vậy.” 

Triệu Thục Hoa hừ nhẹ, cởi áo khoác ra ném lên đầu ông: “Treo lên giúp tôi.”

“Được được được.”Đàm Quảng Tư bất đắc dĩ đứng dậy treo áo lên cho bà, còn lầu bầu phàn nàn vì chuyện bạo lực khu nãy: “Tính tình của bà thật là, đang mùa đông mà lại hất nước vào tôi, may mà hôm nay không có tuyết, bằng không vừa ra ngoài đã bị đóng băng rồi.”

Ông không nhắc tới thì Triệu Thục Hoa suýt quên vụ này rồi. Bà không hề chột dạ, mà còn hùng hồn trừng lại: “Con gái tôi bị ức hiếp phát khóc, tôi còn không thể trút giận cho nó sao?”

“Sao tôi có thể ức hiếp con bé được chứ.” Đàm Quảng Tư không đồng ý ý: “Bà nói cứ như những gì tôi nói là không đúng vậy. Hôm nay lúc ra khỏi nhà không phải bà cũng tuyên bố không tán thành chuyện chúng nó yêu đương sao, kết quả trên đường lại đổi ý, tôi còn chưa nói gì mà bà đã nổi đóa. Đồng chí Triệu Thục Hoa, bà nói xem, lập trường của bà đâu rồi?”

Triệu Thục Hoa: “Phản chiến rồi.”

Đàm Quảng Tư: “…”

Ông tức giận: “Bà phản chiến cũng nhanh quá rồi đó. Thục Hoa, bà tự hỏi lòng mình xem, Tư Niên và Du Du thật sự hợp nhau sao? Bây giờ bạn bè thân thiết đều đã biết quan hệ của tôi với bà rồi, nếu chuyện hai đứa nhỏ mà truyền đi thì sẽ có hậu quả gì, bà không nghĩ tới sao? Bọn nhỏ là con của chúng ta, bà thương con gái mình, tôi cũng thương con trai tôi, chẳng lẽ tôi không muốn nó được hạnh phúc à. Nếu có thể, thì có ai muốn làm tội nhân chia uyên rẻ thúy đâu. Du Du là một cô bé tốt, nhưng thân phận của nó thật sự không thích hợp.” 

Triệu Thục Hoa bình tĩnh nghe ông nói hết ý, không vội cãi lại, mà chỉ vào cái ghế sofa đối diện: “Qua đó uống miếng nước trước đi.”

Đàm Quảng Tư hơi sửng sốt, cứ như con ngỗng bị người ta nắm cổ, ý chí chiến đấu cao ngất ngưởng, tức giận đi tới ngồi xuống uống nước.

“Tôi biết ông coi thường Du Du.” Một lúc sau, cuối cùng Triệu Thục Hoa cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp. Đàm Quảng Tư không dám thừa nhận điều này, lập tức lắc đầu: “Du Du ngoan ngoãn lại xinh đẹp như vậy, làm sao tôi lại xem thường con bé được. Tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ nói ra sự thật, Không muốn in còn bạn nhỏ tự hủy hoại danh tiếng mà thôi. Bà phải biết rằng gia đình chúng ta không phải là gia đình bình thường, danh tiếng chính là bộ mặt của chúng ta. Người xưa nói cây sống nhờ vỏ, người sống nhờ mặt, mặt mũi có đôi khi còn nặng hơn cả núi Thái Sơn nữa.”

Triệu Thục Hoa vẫn điềm nhiên, lạnh lùng nhìn ông: “Đừng nói với tôi mấy lời vô nghĩa này nữa. Lão Đàm. ông mới nên tự hỏi lòng mình đấy, ông là quan tâm đến mặt mũi hay là cho rằng hình Du Du không xứng với con trai ông? Ông cứ luôn nói không đòi hỏi gì ở nửa kia của Tiểu Đàm, chỉ cần nó thích là được, nhưng trong lòng ông thật sự nghĩ vậy sao? Không hề, cứ nhìn cô Lâm Lâm kia và mấy đối tượng trước kia ông giới thiệu cho Tiểu Đàm đi, chẳng phải đều là các thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối với nhà ông sao? Không phải đều là người có thể giúp sức cho nhà họ Đàm của ông sao? Muốn đám cưới thương mại thì cứ nói là đám cưới thương mại, đừng quanh co bịa chuyện với tôi.” 

Mặt mày của Đàm Quảng Tư đã xa sầm: “Bà đừng gây sự vô cớ!” Nhớ tới khi nãy trên bàn ăn bà còn dám lấy chuyện chia tay ra uy hiếp, ông càng tức, nổi giận đùng đùng: “Nếu tôi muốn làm đám cưới thương mại cho thằng nhóc kia thì sao còn phải chờ đến bây giờ? Đúng vậy, Tôi cảm thấy Du Du có chất không kham nổi cái danh thiếu phu nhân tập đoàn Quảng Vực. Thế như đây không phải là vấn đề quan trọng nhất. Bà hoàn toàn không biết trong cái giới này, thể diện quan trọng đến nhường nào. Cho là bà không quan tâm đến ánh mắt của người khác đi, vậy còn ánh mắt của người nhà họ Đàm thì sao. Thân thích nhà họ Đàm không tới một trăm thì cũng phải tám mươi người, bọn họ lẽ nào cũng không biết xấu hổ, bọn họ có thể đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau sao?”

“Chuyện yêu đương của bọn nhỏ mắc mớ gì đến bọn họ họ? Ông để tâm đến bà con thân thích như vậy thì sao không cho bọn họ đến Quảng Vực làm việc đi, mà còn đề phòng bà con lộng quyền?”

Lời này chẳng khác vạch trần cái xấu của người khác, như một cái tát khiến Đàm Quảng Tư tức không nhịn được: “Triệu Thục Hoa, bà đừng có ỷ được sủng mà sinh hư.”

Triệu Thục Hoa cười lạnh: “Tôi ỷ được sủng cái rắm! Ông cho mình là ai? Là hoàng đế hay là tỷ phú? Là tổng thống là hay là quốc vương? Thể diện của ông bao nhiêu dữ vậy? Còn được sủng, còn sinh hư, ông yêu thương sủng ái tôi sao lại ức hiếp con gái tôi! Còn không phải do ông khi dễ chúng tôi mẹ quá con coi không có chỗ dựa sao!” Mắng xong, bà vẫn chưa hả giận, lại hất nửa ly nước trà còn lại lên mặt ông. 

Đàm Quảng Tư giận tím mặt, bưng ly nước trà mình đang uống định hất trả, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không ra tay được, cuối cùng liền vứt mạnh cái ly xuống đất, phát ra âm thanh vang dội.

Cơn giận của Triệu Thục Hoa đã lên đến đỉnh điểm, bn đứng dậy chỉ vào mặt ông mà mắng: “Đàm Quảng Tư Ông là đồ khốn kiếp, tôi đã biết ông không phải là thứ tốt đẹp gì mà. Lúc trước vợ ông về nước, ông vừa nhìn thấy người ta thì đã đi không nổi, mở miệng ra là Khát Khát này Khát Khát nọ, Khát cái em gái ông chứ Khát! Người ta chả thèm để ý tới ông mà ông còn xum xoe lấy lòng, đồ già mà không nên nết, ăn trong chén nhìn trong nồi, còn có mặt mũi mà nói tôi chỉ được sủng mà sinh hư à. Cmn hôm nay tôi muốn chia tay! Chia tay!” Nói xong bà còn đánh lên mặt ông một cái, dáng vẻ y như một người đàn cha chanh chua hung dữ.

Đàm Quảng Tư lúng ta lúng túng giải thích: “Tôi nào có lấy lòng ai! Bà đừng có nói bậy bạ, tôi với mẹ của Tư Niên đã không có gì từ lâu rồi. Bà đừng có mà suy nghĩ vớ vẫn!”

Đàm Tư Niên cau mày nhìn cô thư ký của cha mình đang áp tai vào cánh cửa nghe lén. Anh ho khan một tiếng, thư kí Tiểu Tiễn mới hoàn hồn, cả hai người đều lúng túng. 

Tiểu Tiễn cười khan: “Đàm… Đàm tổng, cậu tìm chủ tịch à?” Cô ta vừa dứt lời thì trong phòng làm việc của chủ tịch đột nhiên vang ra tiếng đổ vỡ ầm ầm, dù cách một cánh cửa vẫn nghe rất rõ ràng. Cùng với tiếng vỡ là tiếng phụ nữ mắng chửi, sắc bé vang dội, còn loáng thoáng nghe thấy giọng nam tức giận.

Hứa Du ở phía sau Đàm Tư Niên trợn tròn cả mắt, vô thức kéo lấy vạt áo anh.

Đàm Tư Niên xua tay đuổi cô thư ký đang nghe lén đi, lại vỗ vỗ tay Hứa Du trấn an cô, sau đó mới trực tiếp mở cửa văn phòng chủ tịch ra.

Hai người đang cãi nhau bên trong hoàn toàn không chú ý động tĩnh bên này. Đàm Tư Niên chịu đựng cơn đau nhức ở thái dương, Nhanh chóng kéo Hứa Du vào, sao đó khóa cửa phòng lại, ngăn cách mấy ánh mắt đang kín đáo nhìn trộm bên ngoài.

Đập vào mắt anh là sàn nhà hỗn độn, nào là mảnh vỡ thủy tinh, mảnh vỡ sứ, giấy tờ tài liệu, chậu hoa, một chiếc giày cao gót, mấy vệt nước và hai con ba ba đang bò chầm chậm…

Hứa Du:…

“Cha.”

“Mẹ.”

Giọng của Đàm Tư Niên và Hứa Du khiến cho hai ông bà đang trong cơn thịnh nộ lập tức im bặt như bị bấm nút tạm dừng. Cuộc cãi vả dừng lại, nhà gái cũng thôi đơn phương ẩu đả. Lý trí của Triệu Thục Hoa trở về, lườm Đàm Quảng Từ một cái, sau đó hai bên khinh thường nhau dời mắt đi.

Hứa Du đột nhiên kêu lên: “Mẹ, chân mẹ chảy máu rồi!” 

Đàm Quảng Tư nghe vậy liền cau mày, tay nhanh hơn não bế bà lên, còn không quen quở trách: “Sao lại bất cẩn như vậy.”

Ông đi hai bước, định đặt bà lên ghế sofa, không ngờ vừa rồi cãi nhau hăng quá tổn hao sức lực, lại thêm Triệu Thục Hoa quá nặng, ông mới khom lưng xuống đã nghe ‘rắc’ một tiếng, cử động không được nữa.

Đàm Quảng Tư: “… Thắt lưng cụa tôi!”

Thương binh từ một thành hai, sau khi Hứa Du và Đàm Tư Niên đưa hai người họ đến bệnh viện thì đều đổ mồ hôi đầy đầu. Triệu Thục Hoa đang được băng bó, còn phải tiêm ngừa uốn ván. Đàm Quảng Tư thì bị trẹo thắt lưng, phải sang khoa phục hồi. Hứa Du theo chăm mẹ mình, Đàm Tư Niên đi với cha mình, tâm trạng hiện tại của cả hai đều vô cùng phức tạp.

Đến khi Triệu thục Hoa khập khiễng bước ra, Hứa Du bèn đỡ bà ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang trước, rồi nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ và chú Đàm làm sao thế? Sao lại cãi nhau dữ dội như vậy?”

Triệu Thục Hoa trợn mắt: “Con còn mặt mũi hỏi mẹ à? Mẹ là vì ai chứ!” 

Hứa Du ngượng ngùng: “Thật sự vì con ư!” Cô hơi áy náy: “Mẹ đừng vì con mà cãi vả với chú Đàm. Chuyện của con và Đàm Tư Niên chúng con sẽ tự giải quyết, mẹ đừng xen vào để khó xử.”

Triệu Thục Hoa tức đến bật cười: “Mẹ cũng có phải là mẹ kế của con đâu, mẹ mặc kệ con thì ai lo hả! Biết là sai thì sao trước đó còn làm như vậy. Con mà nói sớm với mẹ một chút thì sự việc sẽ ra nông nỗi này à. Nếu như mẹ sớm biết con bé chết bầm nhà con cùng thằng nhóc thối Đàm Tư Niên kia từng yêu nhau, thì có đánh chết mẹ cũng không quen lão Đàm Quảng Tư khốn kiếp ấy nữa.”

Hứa Du ấm ức chu miệng: “Con cũng không muốn sự việc đến bước đường này mà. Ngay từ đầu con và Đàm Tư Niên đã thống nhất với nhau, sẽ xem như trước kia chưa từng có chuyện gì. chỉ cần cha mẹ hạnh phúc là được, ai mà ngờ rằng bọn con tình xưa chưa dứt. Con thật sự đã đặc biệt đặc biệt cố gắng giữ khoảng cách với anh ấy rồi mà, thật đó, con thề đó. Nhưng con không khống chế được trái tim mình, càng muốn kéo dài khoảng cách lại càng không kìm lòng được quan tâm anh ấy. Mà phải chi con chỉ đơn phương yêu thầm đi, nhưng không, anh ấy cũng không kiềm chế được tình cảm của mình. Mẹ nói xem, anh ấy thích con, con cũng thích anh ấy, cả hai lại không có quan hệ máu mủ gì, chúng con làm sao không yêu đương cho được.”

Triệu Thục Hoa tức giận chọc vào ót cô: “Con còn lý luận có phải không. Con có biết lão già Đàm Quảng Tư kia không xem trọng con không? Một là bằng cấp của con không cao, hai là gia thế của con không tốt, ba là năng lực của con không đủ, chỉ có gương mặt là xinh, nhưng gương mặt có thể đổi ra cơm ăn được sao? Có thể giúp sức cho nhà họ Đàm được sao? Có thể làm cho bà con thân thích của nhà họ Đàm hài lòng được sao?”  

Hứa Du tái mặt, cúi đầu không nói gì.

Triệu Thục Hoa thấy cô như thế thì không đành lòng, bất đắc dĩ thở dài: “Du Du, con nói thật với mẹ đi, nếu bây giờ bảo con chia tay với Tiểu Đàm thì con có đồng ý không?”

Tay Hứa Du run run, không lên tiếng, chỉ lắc đầu.

“Dù lão Đàm có phản đối thì các con vẫn không chia tay à?”

Hứa Du mím môi một cái, khẽ nói: “Mẹ, nếu một ngày nào đó con và Đàm Tư Niên chia tay, thì nhất định cũng là do anh ấy khiến con chết tâm trước.” Giọng của cô không lớn, nhưng lại mang theo sự kiên định và chân thành.

Triệu Thục Hoa vừa tức giận vừa đau lòng, vỗ lên tay cô mấy cái: “Con đúng là một đứa bé không để mẹ an tâm được mà!”

Thắt lưng của Đàm Quảng Tư tổn thương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nằm viện hai ngày là được. Triệu Thục Hoa đuổi cả Đàm Tư Niên và Hứa Du về: “Các con trở về làm việc hết đi. Ở đây giao cho mẹ là được, lát nữa hộ lý sẽ đến phụ mẹ một tay.”

Hứa Du nhìn sang Đàm Tư Niên, anh cười nói: “Vậy làm phiền dì. Dì cũng phải cẩn thận vết thương ở chân nhé, nhớ nghỉ ngơi nhiều, đừng để mệt quá.” Nói xong anh liền dẫn Hứa Du rời đi, vô cùng dứt khoát gọn gàng, làm Đàm Quảng Tư nhưng sếp chút nữa chửi thề.

Triệu Thục Hoa cười lạnh: “Bớt yếu lòng lại đi, người xưa nói cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử. Con cái hiếu thảo thì cũng phải kiếm sống mà, bọn trẻ có việc của bọn trẻ, ai rảnh mà cả ngày ở bên cạnh chăm lão già tồi tệ như ông? Bản thân ông không thoải mái thì cũng đừng làm tốn thời gian của con trai mình, làm gì có đạo lý như vậy.” 

Đàm Quảng Tư buồn bực hờn dỗi nhìn bà: “Tôi đã bị thương thế này rồi, bà còn giận tôi được à?”

“Tôi cũng bị thương mà, ông đừng nói mình không còn dỗi tôi nhé.”

Nghĩ đến cuộc cãi vã ở phòng làm việc ban nảy, Đàm Quảng Tư có hơi hối hận, không biết bây giờ ở công ty đã đồn đại thế nào rồi nữa. Ông cứ nói sợ mất mặt, cãi nhau để giữ mặt mũi, ngược lại hiện giờ tự làm mình mất mặt luôn.

Thật sự khiến cho người ta dở khóc dở cười, đúng là mỉa mai.

—-

—-

Trên đường trở lại công ty, tâm trạng của Hứa Du rất kém. Sự việc so với tưởng tượng của cô còn phức tạp hơn nhiều, cô không ngờ chú Đàm lại phản đối quyết liệt như vậy, cũng không ngờ lại làm mẹ cô khó xử như vậy. Cô vẫn luôn lạc quan, cảm thấy chú Đàm là người tốt, chú thường xuyên nói rằng không yêu cầu gì ở bạn gái của con trai mình cả, chỉ cần con trai thích là được.

Nhưng thực tế không phải vậy.

Chú ấy có yêu cầu, hơn nữa yêu cầu còn rất cao.

Thể diện chỉ là một phần, nhưng chủ yếu vẫn là không coi trọng cô.

Hứa Du đang rất bối rối, không biết mình phải nỗ lực thế nào nữa. Cô cũng muốn trở nên ưu tú, nhưng cô không có phương hướng, điều duy nhất cô có thể làm là ngày ngày chăm chỉ cần thận làm việc, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, cải thiện năng lực càng sớm càng tốt. Nhưng hiển nhiên như thế vẫn không đạt yêu cầu của chú Đàm. Điều chú ấy muốn là một người hoàn hảo để làm con dâu của mình, chứ không phải là một nhân viên bình thường chăm chỉ.

Tóc bị nhẹ nhàng vỗ về, sau dó giọng nói của Đàm Tư Niên cất lên: “Em sao vậy?” Giọng anh rất nhẹ nhàng dễ chịu, như ánh nắng ban chiều, vô tình làm người khác say mê.

Hứa Du chậm rãi nói: “Em đang suy nghĩ mình có thể làm gì để phát huy được ưu điểm.”

Đàm Tư Niên bật cười, bóp bóp vành tai cô: “Ngoan, trong mắt anh, em là một bảo bối cả người đều rực rỡ.”

Hứa Du lườm anh: “Em đang nghiêm túc.”

“Anh cũng không đùa mà.” Đàm Tư Niên dừng xe lại ven đường, mở dây an toàn ra, chăm chú nhìn cô: “Du Du, em phải biết rằng, vì anh yêu em cho nên ở trong mắt anh, tất cả khuyết điểm của em đều trở thành ưu điểm. Còn nếu anh không thương em, thì mọi ưu điểm của em cũng sẽ trở thành khuyết điểm trong mắt anh thôi. Cho nên ưu khuyết điểm của em, em không cần tự phán xét, cũng không đến lượt người khác kiểm chứng. Chỉ có anh mới có tư cách kết luận em có tốt hay không thôi. Anh nói em tốt thì cả người em sẽ đều là ưu điểm, không chấp nhận bất cứ phản bác nào, kể cả bản thân em.”