Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 33: Thì ra không phải yêu (4)

Hành động của Lương Tưởng Huân hôm nay có chút khác thường khiến cho Diệp Chi Sinh có chút bất ngờ, anh vừa đi theo sau cô vào trong vừa nhìn một lượt từ trên người cô xem có bị làm sao không, đến lúc xác định là không có vết thương gì, anh mới lén thở phào nhẹ nhỏm yên tâm cởi áo khoát ra.

Nhưng là vẫn còn chưa cởi xong một bên, Lương Tưởng Huân lại chạy tới trên gương mặt điều là ý cười, đưa tay giữ áo khoát nói: “Tôi giúp cho.” rồi đợi anh cởi áo khoát ra liền nhanh nhẹn mang đi vắc lên trên móc áo.

Lần này anh thật sự không yên tâm mà đuổi theo kéo Lương Tưởng Huân xoay người lại, sau đó kiểm tra tỉ mỉ trên người cô một lần nữa, cất giọng lộ rõ lo lắng.

“Tưởng Huân, em có bị thương nơi nào không?”

“Hay là thân thể không được khoẻ?” theo lời anh nói thì anh cũng đưa tay lên sờ trên trán cô, cảm thấy không có nóng, mi tâm anh khẽ nhăn lại.

Lương Tưởng Huân nhìn thấy cử chỉ quan tâm cùng giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ này, suýt chút nhịn không được mà rơi nước mắt, nhưng cô đã kịp ổn định lại cảm xúc, cô không thể để cho Diệp Chi Sinh tiếp tục thương hại cô nữa, anh càng đối tốt cô càng cảm thấy tổn thương, cho nên sau khi nhìn thấy mi tâm anh nhăn chặt, cô khẽ nở ra một nụ cười thật tươi, lắc lắc đầu.

“Tôi không sao.”

“Thật không sao?”

“Ừm, không sao thật mà.”

Sau khi nhìn thấy cô gật mạnh đầu khẳng định không có sao, mi tâm anh mới từ từ giản ra, rồi mỉm cười hỏi cô.

“Lúc trưa em mang văn kiện đến công ty sao lại không mang lên phòng tôi mà để ở chổ nhân viên lễ tân?”

Lương Tưởng Huân bị nụ cười của Diệp Chi Sinh làm cho hai má chợt nóng bừng phím hồng lên, sợ bị anh phát hiện cô đang lúng túng, nên vội quay mặt đi nơi khác tránh tầm nhìn của anh trả lời ấp úng.

“À, Cái đó.. Lúc tôi vừa đến công ty thì chợt nhớ ra cần mua một số nguyên liệu, sợ người ta bán hết nên mới gửi văn kiện cho cô nhân viên ở quầy lễ tân.”

“Nguyên liệu gì mà quan trọng vậy…” Diệp Chi sinh nghi hoặc hỏi.

Lương Tưởng Huân đảo tròn mắt suy nghĩ một chút mới quay sang nhìn anh mỉm cười.

“Là mua nguyên liệu nấu ăn thôi, hôm nay tôi nấu rất nhiều món anh thích, anh vào đây ăn thử xem có vừa miệng không.” Cô nói xong liền chui khỏi cánh tay tay, rồi kéo anh đi về phía bàn ăn.

Diệp Chi Sinh ngồi xuống ghế nhìn một bàn thức ăn hơn mười món còn đang bốc khói, khẽ đưa mắt nhìn Lương Tưởng Huân đặt chén cơm xuống cho anh, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng anh khẽ dấy lên một tầng hạnh phúc. Đợi cho Lương Tưởng Huân cũng ngồi xuống, anh mới lên tiếng.

“Em cần gì làm nhiều món như vậy, lay hoay trong bếp không mệt sao?”

Lương Tưởng Huân cười tươi lắc lắc đầu nói: “Không mệt.” Sau mới gắp cho Diệp Chi Sinh một miếng thịt bò hối thúc: “Anh mau ăn thử đi.”

Rồi đợi cho Diệp Chi Sinh nuốt vào, gật đầu nói: “Rất ngon.” Cô mới khẽ mỉm cười cầm chén cơm của mình lên ăn vào.

Trong lúc ăn cơm cả hai cũng không có trò chuyện gì nhiều, Diệp Chi Sinh vẫn như thường lệ hay gắp thức ăn cho cô, chỉ có một điều khác lạ trong bữa ăn ngày hôm nay, chính là cô.

Từ hôm anh náo một trận cho đến bây giờ, cô bởi vì sợ bản thân nói năng không phải sẽ khiến anh nổi giận cho nên rất ít khi cười nói với anh, trong những bữa ăn thường là anh gắp thức ăn vào thì cô ăn, chứ chưa từng chủ động làm nhiều chuyện như hôm nay.

Hôm nay cô cứ liên tục gắp thức ăn cho anh, còn mỉm cười thật tươi mỗi khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, tuy là Diệp Chi Sinh cảm thấy cô hôm nay rất lạ, nhưng điều là cục diện rất tốt đẹp, cho nên anh không có lên tiếng hỏi.

Ăn xong cơm tối, anh liền giúp Lương Tưởng Huân thu dọn chén đũa vào trong phòng bếp, sau có một cuộc gọi từ khách hàng, anh mới ấn nút nghe rồi vừa trao đổi với người trong điện thoại vừa trở lên lầu.

-

Tám giờ tối.

Lương Tưởng Huân đợi cho Diệp Chi Sinh tắm rửa xong rồi đi qua thư phòng xử lý công việc, cô mới lấy giấy ly hôn được cất ở trong ngăn kéo ra, rồi ngồi tựa lưng ra sau ghế mây trầm mặc nhìn ở một góc bên dưới đã có sẵn chữ ký của Diệp Chi Sinh, nơi ngực trái tựa như có một vật nhọn xoáy sâu vào gây đau nhói.

Cô trầm tư suy nghĩ rất lâu mới cầm cây bút lên run rẩy ký vào, sau đó đi đến một góc phòng lấy vali đã chuẩn bị sẵn kéo ra ngoài, bước bước chân đi tới đặt ở một bên trước cửa thư phòng, điều chỉnh lại hô hấp đang có chút khó khăn, gần mười giây sau mới đưa tay đẩy cửa đi vào trong.

Nhìn thấy Diệp Chi Sinh đang dùng ngón tay thon dài động tác thành thục gõ gõ trên bàn phím laptop, cô không có lên tiếng chậm chạp đi tới đứng cạnh bàn làm việc của anh, hai tay nhẹ nhàng đặt tờ giấy và một cái hộp gấm màu đen xuống.

Diệp Chi Sinh đang duyệt Mail của khách hàng, dư quang khoé mắt nhìn thấy Lương Tưởng Huân đặt vật gì xuống bàn, động tác gõ bàn phím của anh có chút dừng lại sau đó dời tầm mắt nhìn qua một cái.

Lúc ánh mắt anh tiếp xúc đến tờ giấy, nhìn thấy ở dưới góc phải đã có chữ ký của Lương Tưởng Huân, trên mặt liền có chút biến hoá, rồi như hiểu ra sự việc khoé môi anh bất chợt giương lên một nụ cười đắng ngắt.

Nữa giờ trước anh và cô còn đang ở trong cục diện hết sức tốt đẹp cùng nhau ăn cơm, nữa giờ sau đó cô lại mang tờ giấy này tới đây đưa cho anh, cũng đã ký tên cô vào, anh nhất thời có chút mơ hồ không thể nhìn ra được, người phụ nữ đang đứng ở trước mặt anh, thật sự có bao nhiêu bộ mặt và đâu mới là con người thật của cô?....