Chiếc xe con đi xuyên qua cơn mưa dày nặng hạt rồi dừng lại tại bãi đỗ của một hộp đêm lớn nhất trong thành phố.

Dù đã sang hẳn sang sáng ngày hôm sau nhưng trước cửa của tổ hợp hộp đêm ấy vẫn nườm nượp những kẻ ra người vào, tựa như đây chính là thiên đường vui chơi không thể dứt của những kẻ có cuộc sống điều kiện, hay những cậu ấm, cô chiêu vào đây để thể hiện bản thân.

Dương Khánh Đình kiểm tra lại địa chỉ được ghi trên điện thoại, chắc chắn nó đúng rồi thì mới hít vào một hơi thật sâu rồi mới mở cửa xe, che ô bước ra bên ngoài.

Bàn tay cô siết chặt lấy cán ô, thấp thỏm bước từng bước do dự đến nơi vào có hai người bảo vệ đô con đang đứng canh.

Cả hai mặt mũi đều có những nét Tây Tây, cao phải hơn hai mét, thân Tây trang đen tuyền như đang ngăn những làn khí tức nguy hiểm không bị tràn ra bên ngoài.

Đây là một hộp đêm nổi tiếng và thu hút bậc nhất trong thành phố, thường xuyên có các con nhà nòi lui tới, đương nhiên chính vì thế nên bảo vệ ở đây cũng vô cùng nghiêm ngặt.

Không đủ tuổi hay có dấu hiệu khả nghi đều không được vào.

Có một người đàn ông đi trước Dương Khánh Đình, nhưng sắp đến cửa thì bị một trong hai tên bảo vệ ngăn lại.

"Xin cho phép chúng tôi kiểm tra thẻ Chứng minh nhân dân của ngài."

Gã nói bằng tiếng Trung không được mấy mượt mà, nhưng cũng vì điểm đó mà câu gã nói ra mang sự theo nguy hiểm đến vạn phần.

Người đàn ông đó như chưa chết một lần chưa thấy sợ, quắc mắt nhìn lên gã đàn ông to lớn ấy, bỗng cao giọng sinh sự.

"Tại sao tao phải đưa đồ của tao cho mày xem?! Tao đéo đưa đấy, tao cứ vào đấy, rồi mày làm gì tao...?"

Câu nói còn chưa dứt, gã đàn ông đó đã ở to mắt nhìn đầu mình bị gã bảo vệ người ngoại quốc ấy nắm lấy, xách lên như vớt một miếng bọt biển.

"Không được làm ồn ở nơi công cộng."

Anh ta nhẹ bẫng nói ra một câu trên khuôn mặt vô cảm, rồi một tay ném văng tên đó ra ngoài một bãi rác cách đó không xa.

Mọi hành động đều diễn ra rất nhanh chóng và gọn gàng.

Xong sau đó, gã ta quay sang nhìn lên Dương Khánh Đình.

Ánh mắt nhìn cô cũng không khác khi nhìn tên đàn ông đang nằm bất động trong bãi rác kia là bao.

Dương Khánh Đình hốt hoảng, tay run rẩy nắm lấy cán ô.

Không xong rồi! Vì ra ngoài vội quá nên cô không mang theo bất cứ thứ gì ngoài một chiếc điện thoại cả!

Thế này thì chắc là khỏi vào rồi ha?

Đang đứng đợi một câu đuổi đi của hai tên bảo vệ, nhưng chờ mãi cũng chẳng nghe thấy gì.

Thế là Dương Khánh Đình ngước lên nhìn người bảo vệ đang ngây ngẩn, ánh mắt đau đáu soi xét nhìn cô.

Như đã nhận ra người phụ nữa xinh đẹp này, anh ta quay sang gật đầu với người đồng nghiệp, sau đó cung kính cúi đầu chào cô, đứng sang một bên khác nhường đường cho Dương Khánh Đình bước vào.

"Mời Dương tiểu thư, chúng tôi đã được báo tin cô sẽ tới."

Mặc dù cô ngờ nghệch vẫn chưa hiểu cái mô tê gì đang xảy ra, nhưng thấy cơ hội ngàn vàng đang ở ngay trước mắt nên ờ ờ hai tiếng rồi nhảy tọt vào trong, sợ họ nhận nhầm người rồi không cho cô vào nữa.

Từ bên ngoài trời tối, vào trong này thi thoảng sẽ có đèn led lướt qua làm cho cô phải nheo mắt lại vì quá chói.

Nhạc DJ bùm bụp Dương Khánh Đình không quen, thành ra mấy phút sau ở trong này đã hoa hết cả đầu.

Cô muốn nhanh chóng tìm Trần Bình Vân rồi rời khỏi đây.

Nhưng khi đang nhìn quanh tìm kiếm, bỗng từ đâu đi tới một người con trai mặt mũi cao ráo, khi cười lộ ra cả hàm răng trắng bóc cầm tay cô níu lại.

Dương Khánh Đình bị bất ngờ, muốn giật ra nhưng lực tay của tên đấy lại càng thêm siết chặt hơn nữa.

"Bỏ ra! Anh đang làm gì vậy?!"

Cô hét lên, nhưng gần như đã bị tiếng nhạc đàn áp mất, thành ra giống như một giọng điệu úp úp mở mở thần bí, cộng thêm cả tên đó đang say nên nhìn cô vùng vẫy chẳng khác nào một tiểu bạch thỏ e thẹn.

Tiếng cười của hắn càng trở nên khoái trá.

"Khoan...!Từ từ đã nào quý cô xinh đẹp." Hắn liếm môi tỏ vẻ gợi tình, mặc dù mặt hắn đúng là đẹp trai thật đấy nhưng trong mắt của Dương Khánh Đình, hành động ấy chẳng khác nào một con tinh tinh trốn khỏi sở thú, tởm lợn đến cùng cực: "Hôm nay quý cô đến đây một mình sao? Vậy để ngài đây ở cùng với em cho đỡ chán nhé..."

"Cảm ơn, không cần."

Dương Khánh Đình mặt lạnh, phũ phàng gạt phắt tay hắn ra.

Lập tức miệng hắn mở to đến suýt chút nữa thôi là soái cả quai hàm.

Đây là lần đầu tiên có cô gái nào không bị ảnh hưởng bởi vẻ hút hồn của hắn!

Con mồi vừa đẹp vừa hiếm, đâu thể nói một mà từ bỏ dễ dàng vậy được? Hắn thấy cô gấp gáp rời đi thì rướn người nắm hẳn vào vai cô, giữ lại không cho đi.

"Thử suy nghĩ lại đi.

Ở với anh, chắc chắn em sẽ không phải hối hận đâu."

Dương Khánh Đình đang mệt, cộng cả nỗi buồn phiền cất chứa trong người đã lâu hiện giờ đã bị dồn đến cực điểm, khó chịu muốn đẩy hắn ra.

Nhưng tên đó nào đâu để cho cô được như ý muốn, hắn càng sấn sổ tới, vòng tay ôm ngang eo cô!

Từ trên cao, hắn chăm chú nhìn vùng xương quai xanh sắc nét quyến rũ qua cổ áo rộng của cô, thấy thấp thoáng cả khe ngực đẫy đà, yết hầu không kìm được mà di chuyển lên xuống.

Thấy tình hình không ổn, lại không dám vùng vẫy quá mạnh vì sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng, cô khổ sở tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người ở xung quanh.

Nhưng đây quả là một ý tưởng tồi khi bất kể ai, nhìn vào họ cũng như đang chứng kiến một cảnh tượng vui mắt.

Mà một khi đã tìm được một thú tiêu khiển, có ai dại gì mà dừng lại cơ chứ?

Không một ai giúp đỡ cô cả, vì vậy nên Dương Khánh Đình chỉ còn cách duy nhất là tự dựa vào sức mình thôi.

Vừa lúc có một người phục vụ bê rượu đi ngang qua họ, Dương Khánh Đình chộp lấy thời cơ, vươn chân ngáng đường người phục vụ ấy, làm cho cậu ta loạng choạng, khay rượu đang bê trên tay chao đảo, bỗng đổ một li rượu xuống người của tên đàn ông đang quấy rầy cô.

Đây là rượu vang, còn đổ lên áo sơ mi trắng của tên đó, tất nhiên sau ngày hôm nay, chiếc áo đó sẽ phải bỏ đi vì không giặt được nữa.

Tên đó tròn miệng, còn chưa kịp phản ứng lại thì Dương Khánh Đình đã vùng thoát ra khỏi cái ôm vô phép của hắn.

Hắn muốn đuổi theo cô, nhưng tên phục vụ đó bỗng đứng chắn trước mặt hắn, rối rít xin lỗi.

"Thưa, thưa quý khách! Tôi sơ ý quá! Ngài có sao không?!"

Hắn ta bị cản mất tầm mắt, gấp gáp nhìn Dương Khánh Đình - con mồi ngon tuyệt đẹp mà hắn vừa thấy đã ưng - đang chạy mất, cay cú đẩy người nhân viên cứ hễ mình ngả đầu ra đâu để nhìn, cậu ta sẽ di chuyển chắn ở chỗ đó.

Nhưng hắn đã hoàn toàn chậm tay rồi khi bóng dáng của Dương Khánh Đình đã hoàn toàn biến mất, không còn bất cứ dấu vết nào..