Lăng Phong lúc này thực sự đã nổi giận, tát mạnh vào mặt của Trịnh Yến Vy làm cô ta ngã nhào ra đất, một bên má sưng tấy như cái móng heo. Nước mắt vẫn như cũ tuôn trào như đê vỡ.

"A...á..."

Cô ta hét lên một tiếng chói tai.

Lăng Phong hừ lạnh cởi áo khoác ném cho vệ sĩ bên cạnh.

"Đem nó đi đốt....bẩn thỉu..."

Dứt lời tao nhã bước về phía Trịnh Yến Vy, Lăng Phong dẫm lên tay cô ta, rồi ngồi xổm xuống đất.

Trịnh Yến Vy mím môi để không thét lên. Lăng Phong nhàn nhạt nhếch môi.

"Chị dâu tôi đang rất kiềm chế để không giết cô đấy! Lấy cái mạng của cô đơn giản như dẫm chết một con kiến. Cô không là gì cả trong mắt Lăng Phong này ngoại trừ cái cảm giác kinh tởm. Nên tôi khuyên cô đừng thách thức sự kiềm chế này chị dâu...."

"À quên...Những thứ mà cô làm với Lan nhi tôi sẽ trả đủ cho cô, trước tiên là dốc sức mình bảo vệ cái mạng của mình mà đối phó với Lăng Thần. Tên đó giải quyết cô xong đến lượt tôi cho cả hai....Game over..."

Lăng Phong lạnh lẽo nói, ánh mắt hiện lên sự ngông cuồng khát máu. Trò chơi quyền lực của 13 năm trước chính thức sẽ có người thắng cuộc. Lăng Thần, anh trai yêu quý... Đứa em trai này sẽ cho anh mở to mắt nhìn thấy kẻ nào tồn tại đến cuối cùng.

Trịnh Yến Vy hai mắt trợn lớn kinh hãi.

Lăng Thần nói Lăng Phong là thằng con hoang không đáng quan tâm....

Lăng Thần nói Lăng Phong là thằng nhãi ti tiện không xứng với dòng máu Lăng gia chảy trong người....

Nhưng....

Theo cô tra nhìn thấy Lăng Phong ở đây hoàn toàn khác với Lăng Phong mà Lăng Thần nói...

Lăng Phong thực sự là một con ác quỷ.

Lăng Phong đứng dậy đá mạnh vào người Trịnh Yến Vy sau đó bỏ đi.

Trịnh Yến Vy chịu cơn đau nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Lăng Phong, toàn thân bỗng lạnh toát run rẩy. Lăng Phong sẽ cho Lăng Thần biết việc mà cô ta làm.

Không...không được....Nếu Lăng Thần biết cái mạng của cô ta sẽ nằm trong vạt dầu âm phủ. Nhất định phải ngăn lại...

Trịnh Yến Vy lồm cồm bò dậy, chật vật chạy đi.

Từ đằng xa có một chiếc xe thu hết hành động của Trịnh Yến Vy vào mắt.

"Chủ tử..."

"Gửi cho Lăng Thần"

Lăng Phong lười nhác cong môi cười lạnh.

Lăng Thần tôi nhường Dạ Lan cho anh, anh không giữ. Bây giờ đừng trách Lăng Phong tôi không nể mặt một nửa dòng máu Lăng gia này...

Trận chiến 13 năm trước....Tôi sẽ cho anh biết rốt cuộc ai là kẻ chiến thắng!