Liêu Hạo như điên hét to lên may mắn chỗ này là chỗ vắng tanh không một bóng người không người ta chi ít nhất định tưởng hắn là tên điên mới trốn trại. Lộ Vĩ thở dài lập tức dập máy, đôi ánh lên sự hoảng sợ cái tên Liêu Hạo này liệu có phải hắn tiền kiếp là con gái hay không sao mà... thôi bỏ đi!

Liêu Hạo đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi thấp giọng chửi một tiếng, nhanh chóng chui vào xe phóng như bay rời đi.

Dạ Lan sau khi được tiếp viên đưa tới căn phòng ở khách sạn chuẩn bị sẵn cho cô, bản thân nhanh chóng nằm phịch xuống giường. Ngước nhìn lên trần nhà màu kem hai mắt cô lại mơ màng lệch hướng đi.

Trịnh Yến Vy.... Đến kiếp này cô vẫn không hiểu vì sao cô ta lại hận cô đến vậy? Thế gian này đâu phải có mình Lưu Dạ Lan cô may mắn, còn cả hàng vạn người may mắn hơn cả cô, giàu có hơn cả cô như Lục Nguyệt Nhu chẳng hạn.

Tại sao Trịnh Yến Vy chọn mục tiêu nhất thiết phải là cô.

Bản thân Lưu Dạ Lan không hề nghĩ rằng sau mỗi hành động đều có nguyên nhân. Trịnh Yến Vy không phải người đàn bà độc ác xấu xa. Con người không ai xấu xa hết chỉ có người bị sự hận thù che mờ hai mắt.

Dạ Lan thở một hơi dù thế nào cô cũng phải trả thù...

Nhất định phải đày Trịnh Yến Vy xuống địa ngục. Nhất định....

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Thành A...

Sau sự phồn hoa, lấp lánh của thành A là khu dâu cứ liêu xiêu đổ nát. Nhìn xung quanh là những kẻ nghiện ngập nằm la lết giữa đường đi.

Sâu trong khu là một căn phòng trọ cũ kỹ, phía trên tấm nệm nhỏ là một cô gái hai mắt nhắm lại.

Gương mặt rất xinh đẹp theo kiểu mỏng manh chọc người yêu thương, chỉ thấy hàng mi khẽ run sau đó cô gái bật dậy như cái lò xo. Ánh mắt hốt hoảng hai tay ôm lấy hai chân run rẩy kịch liệt.

Ghê tởm...Hết sức ghê tởm...

Cái cảm giác bị lũ người không ra người và súc vật quanh quanh mình cực kỳ ghê tởm...

Thêm cái cảm giác lửa thiêu trụi ...

Khoan nếu vậy thì cô đã chết rồi chứ? Trịnh Yến Vy cô đáng lẽ đã thiêu thành tro làm gì còn ở trên thế gian này. Hơn nữa đây là phòng trọ cũ của cô cơ mà cái phòng năm cô còn sống năm 17 tuổi....

Vậy là cô đã trùng sinh!

Trịnh Yến Vy dùng tay đang run rẩy vì hoảng sợ kèm theo vui mừng của mình nhéo mạnh vào đùi lập tức cảm giác đau đớn truyền tới. Cô ta bật khóc như điên dại...

Sống lại rồi.... Rốt cuộc cô đã sống lại...

Ông trời thương cô kiếp trước bị Lưu gia kia vứt bỏ cho cô một lần vực dậy từ cõi chết... Kiếp này cô nhất định phải thận trọng từng bước một nhất định phải lật đổ Lưu gia kia.

Và phải tìm cách trốn tên Lăng Phong...

Ánh mắt Trịnh Yến Vy lóe lên tia ác độc lợi hại. Kiếp này cô ta sẽ rất khó chơi đây.

Mọi thứ chỉ mới bắt đầu...

Quỹ đạo lần này mới chính thức xoay chuyển. Bàn cờ lần này là những đối thủ biết lường trước hậu họa trong tương lai. Kẻ ạnh tồn tại đến cuối cùng kẻ yếu sẽ bị hất tung khỏi bàn cờ trong nháy mắt.

Bọn họ sẽ phải chiến ngầm trong thầm lặng lâm vào trạng thái phòng vệ. Kẻ thắng kẻ thua vẫn chưa biết được...

Lăng Phong...

Lăng Thần...

Lưu Dạ Lan...

Trịnh Yến Vy...

Những đứa trẻ nằm trong quỹ đạo. Bắt đầu trò chơi không hồi kết nhiệm vụ là tìm ra người chiến thắng cuối cùng.

Quỹ đạo xoay liệu có phải chăng những đứa trẻ này là những thiên sứ bị thượng đế bỏ rơi hay đơn giản rằng khi họ sinh ra định mệnh sắp đặt cho họ trận chiến này...