- Bây giờ đã là 3 rưỡi rồi,sao luật sư Cố vẫn chưa họp xong vậy?

Y Đường vừa nhìn đồng hồ vừa khó hiểu hỏi cô thư kí,đợi suốt 3 tiếng rưỡi chân cô cũng tê hết rồi.

- Xin lỗi cô Mễ, lúc nãy luật sư Cố có nhắn tin là phải đi ăn cùng với khách hàng nên chắc sẽ về muộn. Luật sư Cố còn nói,nếu cô Mễ không chờ được thì có thể về trước.

- Cô có biết mấy giờ anh ta về không?

- Luật sư Cố chỉ nói sẽ về muộn thôi ạ.

Mễ Y Đường khẽ thở dài, cô cầm túi xách đứng dậy đầy thất vọng:

- Ừm, mai tôi sẽ lại tới.

- Vâng,cô đi thong thả.

----------

- Luật sư Cố,cô Mễ đã đi rồi.

- Ừ.

Cố Lâm Duật nhàn nhạt nói, anh cười mà như không cười, chỉ là một cái nhếch môi hờ hững,người con gái này vẫn chẳng đủ kiên nhẫn để chờ đợi anh. Nhưng biết sao đây,thời gian của anh đều vì cô mà có thể lãng phí.

------

Mễ Y Đường đi dọc con phố được bao phủ bởi hai hàng cây dài chạy dọc tít tắp, cô cứ vậy mà bước từng bước chân rời rạc. Hình như cũng lâu rồi cô không đi trên con đường này và cũng rất lâu rồi cô không về thăm bố mẹ mình thì phải,cô đúng là người con bất hiếu. Ngay từ đầu cô nên nghe theo lời bố mẹ,không nên mù quáng trong tình yêu để bây giờ lãnh hậu quả thật đau đớn. Nếu bây giờ họ biết con gái mình ra nông nỗi như thế này chắc chắn sẽ rất thương tâm.

Cô về đến nhà cũng đã là 8h tối, vừa bước vào cửa đã thấy đồ đạc của mình bị vứt thành đống trong phòng khách,tiếp đó là tiếng nói đầy mỉa mai của Tô Mộc Niên:

- Cô về rồi sao,mau mang đồ của cô cút khỏi đây.

- Đây là gì?

Mễ Y Đường nhìn đồ đạc của mình rồi lại ngước mặt lên nhìn Tô Mộc Niên vô cùng khinh thường, vốn dĩ cô cũng không khó để đoán ra mục đích của ả ta,chỉ là không nghĩ ả lại có thể ngông cuồng đến vậy.

- Còn gì nữa,mắt cô đâu có mù,đem đồ đạc của cô biến khỏi căn nhà này đi.

- Y Đường, đây là đơn ly hôn,cô mau kí vào đây rồi rời khỏi căn nhà này.

Thiếu Viễn nhìn cô đầy chán ghét,hắn đưa cho cô tờ giấy đã có chữ kí của mình. Y Đường nhìn thấy tờ giấy đó không những không ngỡ ngàng mà chỉ cười lạnh bước qua người Thiếu Viễn đi thẳng vào nhà,cô đến trước mặt Tô Mộc Niên:

- Đây là nhà của tôi,cô không có quyền đuổi.

- Nếu cô không đi tôi sẽ kiện cô ra tòa tội cố ý gây thương tích.

Tô Mộc Niên nhìn cô chằm chằm, ả nói bằng giọng ngạo mạn vô cùng, Y Đường cười mỉa mai,cô đưa tay nắm trọn cái cằm trắng ngần của ả.

- Haha, vậy thì trước tiên tôi phải kiện cô tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp rồi. Trên giấy tờ tôi vẫn là vợ của Thiếu Viễn, anh ta ngoại tình với cô tôi chưa kiện hai người thì thôi,lấy thá gì đòi kiện lại tôi.

Tô Mộc Niên khó chịu hất tay cô, ả trợn mắt đầy tức giận,đương giơ tay tát cô thì bị Thiếu Viễn cản lại:

- Anh?

- Để anh,em về phòng nghỉ trước đi,mới ra viện nên cẩn thận sức khỏe.

Bị Thiếu Viễn nói vậy ả đành hậm hực bỏ về phòng, còn không quên lườm cô căm phẫn. Đáp lại chỉ là sự điềm đạm hờ hững của Y Đình.

- Cô mau kí đi.

- Tôi nói rồi,tôi không kí.

- Cô.....được lắm,vậy đừng trách tôi ra tay độc ác.

Nói rồi Thiếu Viễn tóm chặt lấy tay cô,hắn nhét chiếc bút bi ép cô kí bằng được thì thôi. Bàn tay cô bị hắn ép đau đến chảy máu,cô vẫn kiên quyết chống trả,nhất định không chịu kí vào giấy ly hôn:

- Anh có làm cái gì tôi cũng không kí.

- Con tiện nhân này.

Thiếu Viễn tức giận giơ tay lên tát cô,nhưng bàn tay ở giữa không trung thì bị chặn đứng lại:

- Tôi là luật sư riêng của cô Mễ, thân chủ của tôi có thể kiện anh tội cố ý gây thương tích.

Cố Lâm Duật cười nhạt,anh lạnh lùng vứt cánh tay của Thiếu Viễn xuống,nhìn hắn đầy khinh bỉ rồi bước đến bên cô cầm tờ giấy ly hôn đã bị vò nát:

- Anh đang ép thân chủ của tôi kí vào giấy ly hôn sao?

- Là cô ta ép tôi.

Thiếu Viễn nhìn Y Đường đầy tức giận,mắt hắn nổi lên những tia máu đỏ rực,hắn điên rồi.

- Thân chủ tôi có thể khiến anh ngồi tù. Vì vậy xin anh biết chừng mực.

Nói rồi Cố Lâm Duật nắm lấy bàn tay đang chảy máu của cô,nhìn đầy xót xa,thực là muốn đánh tên đàn ông vũ phu kia một trận. Anh cố kìm nén lại cơn thịnh nộ,kéo cô ra khỏi căn nhà đó,thật không ngờ xa anh rồi cuộc sống của cô lại thành ra như vậy,thì ra đây là cuộc sống cô hằng mơ ước sao? Cố Duật Lâm cười đắng.