" Chấn Sênh!"

Giọng nói quen thuộc này là ai gọi anh vậy ? Mạnh Chấn Sênh nhìn bốn phía xung quanh tìm nơi phát ra tiếng nói , bỗng nhiên nhìn thấy đúng là Diệp Bằng Huyên. Thấy cô vội vàng hấp tấp từ đầu hành lang bên kia chạy đến , một dự cảm không ổn ở trong nổi lên trong lòng anh.

" Sao em lại chạy đến đây ?" Anh kịp phản ứng lại, sợ cô đuổi kịp thím và Chu Lệ Nhi ở phía trước anh vội vàng bước lên ngăn cô lại.

" Em ở nhà đứng ngồi không yên vì thế quyết định vẫn nên đến đây xem sao." Cô rướn cổ lên nhìn quanh cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

" Bây giờ chúng ta gấp cũng chẳng giúp được gì, đến thăm cũng không có tác dụng, mà anh cũng không xác định tình trạng của Tổ Minh, có thể bác sĩ cấm không cho vào thăm." Mạnh Chấn Sênh đè thấp giọng nói, cầm lấy cánh tay Diệp Bằng Huyên dẫn cô đi hướng ngược lại , nhưng cô nhỏ bé yếu ớt như vậy nhưng lúc này lại cực kỳ khỏe.

Diệp Bằng Huyên nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

Nếu như bác sĩ cấm không cho vào thăm , vậy khẳng định tình hình của người bệnh rất không ổn định hoặc là vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, mà trên người của người thân đi thăm bệnh ít nhiều đều mang vi khuẩn , nhất định không thể để người bệnh bị lây tránh ảnh hưởng đến bệnh tình.

" Cấm sao?" Cô khẽ hỏi, nước mắt trong suốt nhanh chóng tràn ra hốc mắt : " Tình huống so với những gì anh nói với em vẫn nghiêm trọng hơn đúng không ?"

Mạnh Chấn Sênh lấy trầm mặc trả lời.

" Phòng chăm sóc đặc biệt lúc nào có thể vào thăm ?" Cô bỗng dưng kích động, trở tay níu chặt lấy hai tay anh , nước mắt theo sự lắc lư mà rơi xuống : " Cầu xin anh, em muốn vào gặp Tổ Minh !"

" Chấn Sênh !" Chu Đức Châu bắt được chuyện bọn họ nói có liên quan đến con trai, không nhịn được đi đến hỏi thăm : " Cô gái này là......"

Ngăn không được rồi ! Trong lòng Mạnh Chấn Sênh thầm than, anh xoay người đối mặt với Chu Đức Châu cùng với Chu Lệ Nhu đứng bên cạnh bà.

" Thím, cô ấy là bạn của Tổ Minh." Anh kín đáo che giấu trả lời : " Đây là mẹ của Tổ Minh." Anh xoay người giới thiệu với Diệp Bằng Huyên , cố ý bỏ qua Chu Lệ Nhi, anh không hy vọng hai người biết quá nhiều về đối phương.

" Chào bác gái, con là Diệp Bằng Huyên." Cô kính cẩn chào hỏi , không ngờ lần đầu gặp gỡ mẹ bạn trai lại là trong trường hợp này.

" Ừ," Chu Đức Châu gật đầu trả lời, nhưng nặng nề đau buồn khiến bà không cách nào mở miệng , ngược lại nhìn về phía Chu Lệ Nhi trực tiếp hỏi : " Nếu là bạn của Tổ Minh, chắc hai đứa biết nhau hả ?"

Lời vừa nói ra , mi tâm của Mạnh Chấn Sênh lập tức nhăn lại , âm thầm kêu hỏng bét, nhưng tình hình hiện nay anh không thích hợp chen vào nói.

Chu Lệ Nhi và Diệp Bằng Huyên cũng nhau nhìn về đối phương sau đó lắc đầu.

" Không biết ạ." Hai cô không hẹn mà cùng nhau nói.

Đồng thời Diệp Bằng Huyên đối với thân phận của Chu Lệ Nhi cảm thấy vô cùng tò mò. Tại sao là bạn của Tổ Minh liền " nên" biết cô ấy ? Thấy bộ dáng cô ấy thân mật quấn lấy mẹ Mạnh .....lẽ nào là em gái của Tổ Minh ?

Không, không đúng , cô nhớ rõ Tổ Minh là con một, không có anh chị em , vậy cô gái xinh đẹp này là ai ?

" Xin chào, tôi là Chu Lệ Nhi , là bạn gái của Tổ Minh, cô có thể gọi tôi là Julia ." Dường như nhìn thấy nghi hoặc trong lòng cô, Chu Lệ Nhi mở miệng vui vẻ cười tự giới thiệu.

Từ nhỏ được dạy dỗ kỹ lưỡng nên khiến cô bất cứ lúc nào cũng nhớ lễ độ, nếu cô Diệp đây là bạn của Tổ Minh vậy cô ấy cũng chính là bạn của cô. Hơn nữa lúc này mọi người đều vì quan hệ với Tổ Minh mà đến, cô càng phải làm tốt bổn phận của người bạn gái.

Xong rồi ! Mạnh Tổ Minh nặng nề nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn vẻ mặt hiện tại của Diệp Bằng Huyên.

Trái lại Diệp Bằng Huyên không phản ứng nhanh như vậy, bởi vì cô không ngờ tới sẽ nghe sự giới thiệu như vậy từ miệng người khác, cô ngơ ngác không biết mình có nghe lầm hay không.

" Cô là..... bạn gái của Tổ Minh?" Giọng nói trở nên nhẹ nhàng nghi hoặc hỏi.

" Đúng vậy." Chu Lệ Nhi đáp nhẹ , không khỏi có chút buồn bực vì phản ứng của cô :"Có vấn đề gì sao ?"

Cô ấy là bạn gái của Tổ Minh, vậy mình là gì ?

Đầu cô chấn động, trái tim đột nhiên sụp đổ, nháy mắt đau đớn lan rộng, thân hình Diệp Bằng Huyên run lên, chợt cảm thấy sau lưng có sức mạnh ấm áp chống đỡ cô. Cô quay sang nhìn chủ nhân của sức mạnh ấy , vẻ mặt mờ mịt chấn kinh.

" Rất kinh ngạc ha , không ngờ bạn gái của Tổ Minh lại đẹp như vậy có đúng không ?" Đầu óc Mạnh Chấn Sênh hoạt động rất nhanh, vội vàng giúp Diệp Bằng Huyên giảng hòa.

Anh nói như vậy giống như ám chỉ cô không cần lộ ra thân phận của mình.... Diệp Bằng Huyên đáy lòng có nghi vấn nhưng kinh hoảng rất nhiều, cô không rảnh tra cứu chỉ có thể thẫn thờ gật đầu.

Chu Lệ Nhi lúc này mới không hoài nghi nữa nhưng nụ cười của cô vẫn để lộ sự lo âu : " Nếu như không phải Tổ Minh còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, nghe câu nói này tôi sẽ rất vui."

" Thời gian đến rồi, cửa mở rồi, chúng ta có thể đi vào thăm !" Chu Đức Châu thấy cửa phòng chăm sóc đặc biệt chậm rãi mở , kích động nói.

Mạnh Chấn Sênh quả quyết nói : " Hai người vào thăm trước đi, lúc sau đổi lại bọn con vào." Anh biết Diệp Bằng Huyên cần chút thời gian để tiêu hóa chuyện này.

" Được." Chu Lệ Nhi lập tức đỡ Chu Đức Châu đi nhanh đến cửa.

Vốn dĩ người thân đứng trước phòng bệnh rất nhiều, lúc này thời gian vừa đến, mọi người chen chúc nhau vào , khu chờ đợi nhất thời chỉ còn thưa thớt mấy người.

Diệp Bằng Huyên không nhúc nhích, cảm xúc phức tạp trong lòng ngực thắt chặt, một cảm giác lạnh giá từ trong người toát ra, thất vọng bi thương như đợt sóng từ bốn phương tám hướng đổ ập vào cô. Cô không biết nên phản ứng làm sao , nước mắt không tự chủ cứ chảy trên gò má trắng xanh của cô rồi tụ lại chiếc cằm nhọn, một giọt lại một giọt rơi vào không khí. Người đàn ông cô một lòng tin tưởng, yêu say đắm lại là người tàn nhẫn lừa gạt cô !

Không cần hỏi cô và Chu Lệ Nhi ai đến trước ai đến sau, việc Tổ Minh bắt cá hai tay là sự thật, hơn nữa trước giờ cô đều chưa từng gặp mẹ Mạnh, nhưng xem ra Chu Lệ Nhi lại rất thân thiết với mẹ Mạnh, địa vị ai nặng ai nhẹ đã cực kỳ rõ ràng rồi.

Chả trách, điện thoại của Tổ Minh luôn không thông!

Chả trách anh không thích cô gọi điện thoại đến tìm anh, càng không muốn cô đến công ty tìm mình!

Chả trách qua lại đã hơn một năm , anh chưa bao giờ dẫn cô về gặp bố mẹ! Chả trách......

Thì ra từ lâu anh đã có bạn gái chính thức , còn cô cùng lắm chỉ là bạn gái phòng hờ !

Bạn gái phòng hờ không thể đưa ra ánh sáng, còn nghèo nữa, vậy nhiệt tình vì cái gì đây ?

Đột nhiên lúc này cô cảm thấy mình đứng ở đây thật sự đáng buồn và nực cười. Cô không tự chủ được khóc nức nở ra tiếng, hai tay che lấy khuôn mặt, không chịu nổi ngồi xổm xuống khóc nức nở. Con mắt thâm trầm buồn bã của Mạnh Chấn Sênh đem tất cả phản ứng của cô thu vào đáy mắt, đau khổ của cô cũng chính là sự đau xót trong lòng anh.

" Bằng Huyên! Em vẫn ổn chứ ?" Anh cũng ngồi xổm xuống , bàn tay to dịu dàng đặt trên lưng cô , nhẹ giọng quan tâm hỏi.

Cô không phản ứng ,nước mắt từ kẽ tay không ngừng rơi xuống , như tô điểm lên mu bàn tay trắng xanh của cô, nhưng lồng ngực của Mạnh Chấn Sênh lại như bỏng vậy.

Anh biết, anh biết! Sự thật tàn khốc sẽ khiến cho cô bị tổn thương! Là do anh quá ngây thơ mới tin tưởng Tổ Minh thật sự đưa ra lựa chọn.

Trăm phương ngàn kế muốn bảo vệ cô không bị thương vì vậy anh mới giấu giếm chân tướng , lặng lẽ rút lui, nhưng ý định của anh vì việc xảy ra bất ngờ này trôi theo nước chảy, mà còn là dưới tình huống gay go như vậy.

Khi tiếng khóc của cô ngừng , hai tay che mặt cũng hạ xuống chống đầu gối đứng dậy, suy nghĩ ảm đạm làm bước chân của cô loạng choạng , may là phía sau có người chống đỡ cho cô.

Mạnh Chấn Sênh cũng đứng dậy cùng, lo lắng nhìn hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt trắng xanh của cô.

" Em.... rất buồn cười đúng không?" Cô cười tự giễu, so với khóc còn khó coi hơn.

"Bằng Huyên...." Anh nhăn mày lại, cách nói của cô khiến anh rất đau lòng.

" Ngu ngốc chạy đến thăm anh ấy, suốt chặng đường lo lắng mà khóc, đến đây mới biết sớm đã có người phụ nữ khác chờ đợi... Ngu ngốc cho rằng bản thân rất hạnh phúc, kết quả có được chỉ là lời nói dối. Nếu như không phải chuyện ngoài ý này, e rằng em vẫn tiếp tụp bị lừa đúng không ? " Cô cúi đầu nói, thất vọng khiến cô không ngừng run rẩy, lại gượng cười tự giễu : " Em ngay cả thân phận của mình cũng không nói ra được, e là ngay cả tư cách chăm sóc anh ấy cũng không có ?"

Không phải cô muốn tự oán hối tiếc, từ giây phút biết chuyện bị phản bội, lòng cũng đã uốn xéo biến dạng rồi !

Mạnh Chấn Sênh có thể tượng tượng bây giờ trong lòng cô hỗn loạn ra sao, biết cảm giác đau lòng của cô , nhưng ngoài việc làm người nghe trung thành của cô , anh thật sự nói không nên lời nào an ủi cả.

" Hiện tại em không biết bản thân nên đau lòng phẫn nộ trước hay là vì trình trạng vết thương của anh ấy mà lo lắng..." Cô ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt mơ hồ, nước mắt vừa ngừng bây giờ lại hiện lên, nhanh chóng đọng lại từng giọt thành chuỗi rơi xuống.

"Anh hiểu." Anh thở dài.

Lúc vừa hay tin Chu Lệ Nhi có thai, anh cũng có cảm giác giống cô như vậy, tức giận và lo lắng lẫn lộn. Nhưng so với anh, cô mới thật sự là người bị hại , sự đả kích so với anh còn nhiều hơn, tâm tình sẽ càng thêm mâu thuẫn.

" Chấn Sênh, em nên làm gì bây giờ ?" Cô mờ mịt hỏi.

Trong lòng không cách nào tha thứ chuyện Mạnh Tổ Minh trăng hoa lừa gạt cô, nhưng lại vì anh đang bị thương nặng phải nằm viện khiến cô thật sự không thể vô tình quay đầu rời đi, thật sự rất khó xử.

Mạnh Chấn Sênh đưa mắt nhìn cô, những giọt nước mắt xâu thành chuỗi không ngừng rơi xuống , mỗi một giọt đều rơi trên người anh theo cùng đó là đau đớn.

Anh biết cô sẽ hỏi như vậy chính là tiêu biểu cho việc đấu tranh trong lòng. Lại ngại vì tình trạng của Tổ Minh mà chỉ có thể khốn khổ kìm nén tâm tình rối rắm trong lòng.

"Em không nên hỏi anh, em nên hỏi tim mình, muốn làm sao thì làm vậy." Anh dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói dịu dàng ủng hộ cô, xuyên qua ánh mắt cô lộ ra tình cảm nồng nhiệt sâu không thấy đáy.

Không có lý do vì Tổ Minh đang bị bệnh liền cưỡng cầu cô khoan dung tha thứ sự lừa gạt của Tổ Minh!

Diệp Bằng Huyên lâm vào tình trạng tim đập loạn nhịp -----

Lòng cô muốn làm như thế nào?

Trước tiên cô nên đem chuyện bắt cá hai tay và chuyện bị thương nặng nằm viện tách ra xem xét.

Cô không cách nào chấp nhận tì vết trong chuyện tình cảm , càng không có cách nào nói đến vết nứt coi thường , cho nên nếu Tổ Minh đã có bạn gái mà ngay cả mẹ anh cũng đã chấp nhận , vậy cô và anh cũng nên chấm dứt đoạn duyên phận này!

Nhưng dù sao hai người cũng ở cùng với nhau hơn một năm rồi, cô đối với anh ấy vẫn còn có cảm tình, vì thế cho dù quyết định muốn kết thúc tình yêu của hai người , cô vẫn sẽ vào thăm anh , từ đáy lòng còn hy vọng anh có thể nhanh chóng khỏe lại.

Đợi đã hình như còn có một mắc xích cô không chú ý đến !

Tầm mắt cô ngưng lại nhìn Mạnh Chấn Sênh : " Anh.... sớm đã biết có đúng không ?" Cô hồ nghi hỏi.

Mạnh Chấn Sênh bỗng nhiên ngẩn ra, mặc dù giọng nói của cô không lớn nhưng vấn đề này liền khiến anh xuất hiện cảm giác không tốt.

" Ừ." Anh thẳng thắn thừa nhận.

Đôi mày thanh tú nhăn lại , con ngươi đầy hơi nước hiện lên sự thất vọng đối với anh. Ánh mắt ấy giống như mũi tên làm lòng anh đau đớn. Cô oán trách anh !

" Bằng Huyên, em nghe anh giải thích..." Mạnh Chấn Sênh hoảng hốt, vội vàng đè bả vai cô lại nhưng lại bị cô dùng lực kiên quyết đẩy ra.

Cô lắc đầu cự tuyệt không nghe nữa, trên phương diện tình cảm cô bị tổn thương còn chưa đủ , cả trên phương diện tình bạn cũng bị thêm một đao.

" Không có gì để giải thích cả ! Là em quá ngu ngốc, cho rằng chúng ta là bạn tốt, không hề phòng bị anh ,lại quên anh còn là em họ của Tổ Minh, anh sẽ giúp anh ấy giấu em, đó là chuyện thường tình."

" Anh giấu em là vì sợ em buồn...." Anh cố gắng giải thích.

" Lẽ nào bây giờ em không buồn sao? Em thà rằng mình sớm biết... " Cô bất ngờ cao giọng hỏi lại, chua xót trong lòng lại dâng lên ,nghẹn ngào ở cổ , cô che miệng lại , hai mắt đẫm lệ lên án chuyện anh giấu giếm.

Cô vượt qua anh, cố tự trấn định đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, đúng lúc Chu Lệ Nhi bước ra thay thay ca , Mạnh Chấn Sênh bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, lòng đau như cắt đón lấy ánh mắt của cô. Anh tự cho rằng là vì tốt cho cô, thật không ngờ vậy mà sai lầm rồi...

Nhưng nếu tính là sai , xét về tình cũng có thể tha thứ !

Anh không phải cố ý giấu cô, anh chỉ hy vọng cô không bị tổn thương dưới tình huống như vậy, thay cô vãn hồi lòng của Tổ Minh, bảo vệ tình yêu hoàn vẹn, về sau ngay cả anh cũng bị Tổ Minh lừa! Bóng dáng lạnh nhạt của cô đã lộ ra xa cách với anh. Trong mắt của cô anh trở thành đồng lõa !