Chịu đến năm giờ cuối cùng cũng đến giờ tan làm.

Ngày trước vào lúc này Diệp Bằng Huyên luôn hết sức phấn khởi nhưng lúc này lại buồn bã ủ rũ. Cô đứng trên gạch đỏ bên đường, hai mắt sưng đỏ nhìn về ánh sáng lộng lẫy chiều tà , đúng ra phải thấy rất đẹp nhưng cô lại cảm thấy sầu não.

Tình cảnh của cô tựa như ánh trời chiều này --- Ngẩng đầu lên có thể thấy cảnh đẹp nhưng lúc nào cũng chưa từng tinh tế thưởng thức, đợi đến khi cô bừng tỉnh thì nắng chiều đã sắp lặn về phía tây.

Hạnh phúc dễ như trở bàn tay nhưng lúc nào cũng không biết nắm chặt đợi đến khi cô bừng tỉnh hạnh phúc đã lặng lẽ rời đi.

Cô than nhẹ, bờ vai suy sụp muốn lại dắt xe máy mình , bất ngờ bị tiếng còi làm cho giật mình, cô nhìn về hướng phát ra tiếng còi vô cùng bất ngờ khi phát hiện chiếc xe giống với xe của Mạnh Chấn Sênh.

Có phải là cô hoa mắt nhìn nhầm rồi không ? Bởi vì tất cả trong đầu đều nghĩ về anh nên ngay cả xe trên đường cũng nhìn thành của anh sao ?

Nhưng khi người lái xe bước xuống trên tay cầm hoa bước về phía cô , cô liền khẳng định bản thân không phải hoa mắt . Anh làm sao lại đến đây ? Anh đến đây đợi cô tan làm sao ?

" Tặng cho em." Mạnh Chấn Sênh trước sau đều cười lịch sự yếu ớt, cầm bó hoa đưa đến tay cô.

Diệp Bằng Huyên sững sờ nhận lấy , rầu rĩ nói : " Còn tặng hoa cho em làm gì ? Không phải anh có đối tượng rồi sao ?"

Anh nhạy cảm ngửi được vị chua, sự không xác định trong lòng đột nhiên giảm đi mấy phần.

" Đó là do mẹ anh sắp xếp, không còn cách nào khác, nếu như anh có bạn gái chính thức bà cũng sẽ không suy nghĩ đến việc này! " Anh bất đắc dĩ nhún vai nói.

Lần này là anh đặc biệt giải thích rõ với cô, anh còn chưa giải quyết xong cục diện bế tắc của hai người , không muốn mọi chuyện lại phức tạp lên nữa.

Cô bĩu môi , nghĩ một đằng nói một nẻo : " Vương tiểu thư rất đẹp , thoạt nhìn là biết thiên kim tiểu thư, rất xứng với anh."

Khóe miệng anh suy sụp : " Em thật sự nghĩ như vậy sao ?"

" Ừ." Cô rũ trán xuống ,nặng nề nói.

Anh buồn bực nhìn cô , chốc lát thấy mí mắt cô sưng đỏ khác thường , tâm tình buồn bực nháy mắt mất đi.

Mắt sưng như vậy rõ ràng đã khóc một lúc lâu mới thành như thế , mà lúc giữa trưa khi anh gặp cô , cô không có gì khác thường cả, có thể thấy được là sau buổi trưa.... Anh mạnh dạn suy đoán chuyện này có liên quan đến anh.

" Anh cũng cảm thấy như vậy." Được, bây giờ anh muốn chứng thực một chút " Nếu như hợp ý mẹ anh mà em vẫn kiên trì không chịu tiếp nhận tình cảm , chi bằng anh thử kết giao qua lại với Vương tiểu thư xem sao, có thể lâu ngày nảy sinh tình cảm , dù sao Vương tiểu thư thật sự rất được."

Nói xong anh lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt cô, không muốn bỏ qua một chút biểu cảm nào.

Toàn thân Diệp Bằng Huyên đông cứng tại chỗ, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng, đôi mắt không tập trung nhìn bông hoa tươi.

Cô nên nói gì đây ? Cô nên bắt đầu nói từ đâu ?

Trong lòng cô đấu tranh, do dự có nên cố gắng xoay chuyển tình thế hay không, có thể bây giờ thẳng thắn bày tỏ tất cả tâm ý của cô còn kịp.......

Mạnh Chấn Sênh thấy cô mím môi, âm thầm thở dài.

Sự bướng bỉnh của cô gái nhỏ này anh đã thấy qua, nếu như cô một lòng muốn ㄍㄧㄥ được, nói không chừng anh đợi đến khi răng tóc bạc đi cô cũng không chịu nói.

" Bằng Huyên, một tuần nay em có suy nghĩ cẩn thận lời anh nói không ?" Nếu cô đã kiên quyết không yêu anh , anh đành phải nhẫn nại dẫn dắt cô từng bước thôi.

" Có." Cô trái lại lên tiếng.

" Em có hiểu rõ tình cảm của mình dành cho anh không ?" Anh tiếp tục hỏi.

" Có." Lần này cô đã ngước mắt lên.

Có thì tốt rồi, nghĩa là cô có nghĩ qua, nếu cô hiểu rõ ràng cũng có nghĩa là cô đã có kết quả , nếu kết quả là tốt thì tự nhiên tất cả đều vui vẻ , còn nếu kết quả xấu thì anh phải không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng.

" Vậy em vẫn giữ ý nghĩ ngày hôm đó nói với anh sao ?" Anh hỏi thăm dò cô .

Ngoài dự liệu của anh, Diệp Bằng Huyên lắc đầu khiến mắt anh sáng lên , tim cũng đập loạn nhịp.

Nhìn thấy biểu hiện vui vẻ của anh, Diệp Bằng Huyên lần nữa lấy hết can đảm hỏi .

" Anh thì sao ? Đã đổi ý rồi đúng không ?" Âm thanh nũng nịu nhát gan của cô vang lên.

" Không có , anh trước giờ chưa từng có ý nghĩ này." Anh đáp vô cùng chắc chắn, trong lòng tràn đầy hy vọng.

" Vì vậy... bây giờ em nghĩ thông suốt cũng không tính là trễ có đúng không ?" Cô nhìn anh, đáy mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Cô nói cô nghĩ thông rồi ?!

Đây có phải thể hiện là cô thật sự yêu anh nên mới gạt bỏ những ý nghĩ cố kỵ, băn khoăn trước đây không ?

Đúng vậy, nhất định chính là vậy ! Vì thế cô mới lắp bắp hỏi anh có quá trễ hay không !

Mạnh Chấn Sênh nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười, toàn bộ tâm tình vui sướng đều viết trên mặt.

" Đúng đúng đúng, đương nhiên là đúng." Anh luôn miệng đáp.

" Vậy..... chúng ta qua lại với nhau nha ?" Cánh môi cô lộ ra nụ cười lúm đồng tiền, hai gò má cũng đỏ lên .

Cô chủ động đưa ra yêu cầu khiến anh cảm thấy như đang nằm mơ vậy , cả người hân hoan, vui mừng , vui vẻ muốn ôm cô xoay vòng vòng.

" Được, chúng ta lấy kết hôn làm điều kiện qua lại, sau này sự vui vẻ của em là do anh đảm nhiệm, hạnh phúc của em là do anh mang đến !" Anh cao giọng hứa hẹn, đại trượng phu tuyệt đối nói được làm được.

" Em tin anh." Cô ngẩng đầu, nhón chân lên khẽ hôn nhẹ lên khóe miệng anh, nụ cười rực rỡ vui sướng hiện lên trên mặt.

Mạnh Chấn Sênh vô cùng vui mừng ôm chặt người đẹp bảo bối vào lòng , không để ý đây là nơi đông người mà hôn cô nồng nhiệt.

Đi một vòng lớn mới đến được bên cạnh đối phương, mặc kệ con đường sau này có dài ra sao , hạnh phúc này không dễ dàng có được hai người đều sẽ đặc biệt quý trọng nó.

Hoàn