Sáu giờ chiều.

Trời nhanh tối hơn bình thường nên mới 6h mà tưởng như trời đã khuya từ lâu.

Tiểu Phàm sau khi đi la cà hàng quán vỉa hè cùng Trịnh Hân thì chạy ngay đến Long Môn.

Cô dù không muốn tới lúc này vẫn phải lê từng bước đến chỗ biệt thự Tiểu Phong:

“Cô đến muộn.”

Tiểu Phong ngồi trong nhà nhìn đồng hồ cơ tinh xảo trên tay lên tiếng trước.

Tiểu Phàm suýt giật nảy người khi nhìn thấy người con trai bên trong.

Cô nghĩ anh hôm nay sẽ không về biệt thự nên mới cả gan tới muộn:

“Tôi xin lỗi.

Tôi không để ý thời gian nên đến muộn.

Tôi sẽ đi làm bữa tối ngay.

Anh đợi một lát.” – Tiểu Phàm vội vàng trả lời rồi vào phòng bếp.

Thức ăn nhanh chóng được bày ra.

Tiểu Phong nhìn thứ đen đen, đỏ đỏ không rõ là gì trên đ ĩa mà nhớ lại mùi vị đồ ăn cô nấu trong thời gian đầu khi tới đây.

Muốn ám sát anh lần nữa!

“Thiếu gia mời dùng bữa.”

Anh ngồi xuống nhìn thức ăn lần nữa đợi cô gắp thứ gì đó đến đ ĩa của mình mới cầm đũa bạc lên, gắp bỏ vào miệng.

Ừm! dở như lần đầu tiên.

Tiểu Phong kết luận thứ trong miệng mình.

“Cậu không đi cùng Giai Giai sao? Tôi tưởng cậu và cô ấy đi chung.” – Tiểu Phàm buột miệng hỏi một câu.

“Ai?” – Tiểu Phong dừng tay, quay sang nhìn cô gái đang cúi gằm mặt xuống sắp đụng vào bàn đến nơi mà cau mày.

“Giai Giai.

Tôi thấy cậu và cô ấy đi chung xe đến trường sáng nay.”

“Không phải việc cô nên hỏi.” - Một bộ dạng lãnh đạm Tiểu Phong trả lời.

“Thịch”.

Tiểu Phàm nghe tiếng tim mình đập mạnh một cái, dội thẳng vào đầu óc cô.

Câu hỏi kia có bao nhiêu ngu ngốc.

Đúng, việc của cô đâu phải là biết mấy thứ như vậy cũng đâu có quyền gì được biết.

Ngay từ đầu hai người họ đã ở trên trời, còn cô chỉ ở dưới đáy làm sao có thể vươn tới tít bên trên.

Khoảng cách của cô và anh đã quá rõ ràng.

Chỉ là cô không muốn nhìn nhận nó.

Lần đầu tiên cô gặp Tiểu Phong anh ở lớp A, cô ở lớp F.

Chỉ vì lí do nghe có vẻ buồn cười mà anh xuống lớp này và ngồi ngay cạnh cô.

Biết đâu được một người suốt ngày kiếm chuyện với cô lại luôn là người cứu rỗi cô, đến mức cô phụ thuộc, cô nảy sinh hy vọng rằng anh sẽ tới đưa cô ra khỏi khu rừng đó.

Nhưng anh không tới, nó là kết quả rất hợp lí.

Câu nói của John làm cô thức tỉnh để cô nhìn thấy rằng bản thân đang làm chuyện vô nghĩa, với tới nơi xa, quá xa xôi kia.

Cô tưởng chừng đến gần với anh một bước thì anh đã chạy xa tít tắp rồi.

Cô đang ghen tuông, cô đang đau đớn.

Vì sao? Cô thích anh đến vậy, thích từ bao giờ cô còn chẳng nhớ nổi nữa.

Nhận được câu trả lời của Tiểu Phong, Tiểu Phàm cười gượng gạo che dấu cảm xúc bản thân vào trong lòng:

“Ha…ha.

Tôi hơi nhiều chuyện.

Cậu ăn tiếp đi tôi muốn đi dọn dẹp một chút.”

Rồi gần như chạy trối chết, Tiểu Phàm rời khỏi bàn ăn.

Mấy hôm sau, không biết vô tình hay cố ý Tiểu Phong luôn thấy Tiểu Phàm đang cố tránh mặt mình.

Cứ chỗ nào có anh thì cô đều biến mất hay xem anh là không khí mà đối xử.

Trước đây cô không hay sử dụng kính ngữ với anh vậy mà bây giờ cô lại luôn sử dụng nó.

Kiểu cung cung, kính kính, gặp anh thì người cúi gập 90 độ nhất quyết không ngẩng mặt lên kia làm anh thấy thật chướng mắt.

Ba ngày tiếp thep đó là ba ngày thi tháng nên học sinh đều vùi mình vào đống sách vở.

Đi đâu cũng phải vác theo một hay cả chồng sách đi theo hận không thể nhét hết vào trong đầu duy chỉ có lớp F là thảnh thơi hơn.

Thầy Trần bước vào lớp tiến tới bàn giáo viên rồi cất giọng thông báo:

“Chúng ta vừa thi xong cuộc thi tháng và hai tuần sau mới có kết quả.

Dù lần này kết quả thế nào cũng chúc mừng các em hoàn thành bài thi của mình.”

Câu nói trên không đủ sức khơi dậy hứng thú của đám học sinh phía dưới.

Tất cả đều gục đầu xuống mệt mỏi,ngủ gật trong giờ:

“Trong hai tuần này chúng ta sẽ được buông lỏng, không cần phải học môn nào.

Học viện vừa đưa ra kế hoạch hai tuần này sẽ tổ chức trượt tuyết ở ngọn núi phía Bắc thành phố A và sẽ xuất phát vào ba hôm sau…”

Thầy Trần đẩy gọng kính cận nhìn bảng kế hoạch.

Lời còn chưa nói hết bên dưới đã nhao nhao lên hú hét khác hẳn với tâm trạng khi nãy:

“Trượt tuyết kìa."

“Ê, chúng ta lập nhóm đi.”

“Mai đi mua đồ trượt tuyết thôi.

Mày đi cùng tao không?”

Mỗi người một lời qua lại, lớp học nhanh chóng trở nên huyên náo, ồn ào.

Nhìn cảnh tượng trước mắt thầy Trần chỉ biết thở dài ngao ngán.

Đúng là tuổi trẻ, luôn sung sức như vậy.

Ba ngày sau.

Trong học viện, học sinh tấp nập trò chuyện.

Từng lớp xếp thành hai hàng chỉnh tề duy chỉ có lớp F còn lộn xộn, người ngáp ngủ, người chậm chạp không muốn vào hàng, người thì chạy lung tung đi mua đồ.

Bởi vậy khi các lớp khác đều đã xuất phát được một lúc lâu thì lớp F với ổn định chỗ ngồi để đi tới điểm trượt tuyết:

Dù ngay trong thành phố nhưng cũng mất mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Xe đi dần chậm bởi bên dưới bị một lớp tuyết cản trở.

Khung cảnh trước mắt đẹp đến choáng ngợp.

Toàn tuyết, đâu đâu cũng là tuyết đóng thành những mảng dày đặc.

Những ngôi nhà hai bên chạy dài như vô tận bị phủ một tầng trắng xóa, sắp biến mất vào trong đám bông mịn màu trắng kia.

Đặc biệt lớn nhất là những hàng núi cao sừng sững, hùng vĩ phía xa xa:

“Oa lớn thật! Trượt từ trên đỉnh xuống chắc thích lắm.”

Trịnh Hân thốt lên đầy thích thú.

Cả Tiểu Phàm mắt cũng sáng rực lên, miệng không ngừng cảm thán muốn nhanh chóng tới đó.

Do đến nơi cũng đã muộn thêm việc lấy phòng cất đồ nữa nên xong xuôi mọi thứ vừa kịp đến giờ ăn trưa.

Mới khi nãy Tiểu Phàm còn kêu than muốn đi chơi, hiện tại khi nhìn đồ ăn trưa mới nấu xong còn nóng hổi trên bàn thì đã vứt hết liêm sỉ ăn như hổ bị bỏ đói mấy ngày.

Cô bỏ thức ăn vào trong miệng nhai nhồm nhoàm, hai bên má vì thế phồng to lên không chút hình tượng.

Hàn Kì nhìn dáng ăn của cô cười cười:

“Thật đáng yêu.” – Anh mở miệng nói.

Trịnh Hân ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này mặt như ăn phải phân chọc chọc đ ĩa tonkatsu của mình.

Ăn mà mắc nghẹn quá.

“Á! Kì Tứ anh ăn trộm thịt của tôi.” – Phát hiện trước mặt thừa một cánh tay Trịnh Hân hét toáng lên.

“Cô đâu có ăn.

Tôi đây là tránh lãng phí lương thực quốc gia.” – Kì Tứ gắp một miếng thịt từ đ ĩa cô bỏ vào miệng nhai, một bộ dạng trêu tức.

“Sao lại lấy nữa rồi.

Anh muốn chết hả? Trả mấy bé thịt yêu dấu của tôi đây.”

Trịnh Hân mếu máo nhìn đ ĩa thịt chỉ còn lại phân nửa.

Cô còn chưa ăn được miếng nào đâu.

Kì Tứ nhìn cô xong càng hăng say trộm thịt cho đến khi chỉ còn một miếng cuối cũng trên đ ĩa.

Cô gái chết tiệt này, anh đi mất non nửa tháng bây giờ mới dành chút thời gian gặp được cô vậy mà coi trọng thứ đồ này hơn anh.

Anh đây là không bằng một miếng thịt.

“Ngon thật đó.” – Kì Tứ li3m môi cảm nhận mùi vị vừa ăn.

Không tệ, đặc biệt là đồ của cô.

“Tên đáng ghét nhà anh.”

Đoạn vừa nghiến răng nói, Trịnh Hân vừa lao về phía Kì Tứ bắt đầu cấu xé.

Móng vuốt nhỏ của cô trên người anh cào tới cào lui, đánh đấm túi bụi chỉ thiếu nước dùng cả miệng cắn.

Kì Tứ bị đánh vẫn cười đến vui vẻ, càng khiến người đang đánh kia tức giận.

“Anh còn cười được sao? Trả lại đ ĩa thịt cho tôi đi.”

Kì Tứ cả người luộm thuộm.

Chiếc áo hoodie bị kéo lên cao theo động tác của Trịnh Hân lộ ra từng đường cơ săn chắc, mê hồn.

Ánh mắt nữ sinh khác phóng tới ngay khi vừa nhận ra, mặt đỏ ửng len lén nhìn thân hình của anh, nếu không phải vì sợ hãi danh tiếng của anh thì họ đã nhào tới từ lâu rồi.

Trịnh Hân cũng vừa phát hiện tay mình đang đặt trên bụng anh, cảm nhận sự rắn chắc bên dưới.

Cô mở to mắt ra nhìn:

“Phàm… Phàm, cậu qua đây nhanh.

Cơ bụng trong truyền thuyết này! Nhanh, nhanh.

Mấy soái ca ngôn tình đều có đó.” – Cô lắp bắp nói về phía Tiểu Phàm.