“Hạ Hạ.

“Ừm? Làm sao vậy?”

“Khát nước.

Hạ Quý vừa mới lau mặt cho Phó Dụ xong, cậu lập tức mở đôi mắt còn đang mê mang, mềm mại gọi cô một tiếng nói muốn uống nước.

“Được, đợi tớ lấy nước cho cậu!” Hạ Quý cảm thấy Phó Dụ lúc này có chút đáng yêu.

Không giống biểu tình lạnh như băng như ngày thường, thời điểm cậu nói ‘khát nước’ có chút giống như làm nũng.

Phó Dụ rót một cốc nước ấm, đỡ cậu ngồi dậy uống từng ngụm.

“Uống xong rồi ngủ đi.

“Muốn đi tiểu.

“…” Gương mặt Hạ Quý đỏ lên, không dám tin nhìn cậu.

Đây vẫn là Phó Dụ sao? Ngày thường cậu nói chuyện lạnh như băng, không chỉ không có biểu tình gì, nói chuyện và làm việc cũng mang theo vẻ nghiêm túc, sao lại nói với cô những lời này?

“Muốn đi tiểu!” Phó Dụ thấy Hạ Quý nhìn mình bất động, ủy khuất nói một lần nữa.

Hạ Quý cảm thấy sau khi Phó Dụ uống say, chỉ số thông minh bây giờ chỉ bằng một đứa trẻ năm tuổi, cô hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân đây là lần đầu Phó Dụ uống rượu, hơn nữa còn là uống vì cô!

“Tớ đỡ cậu đi.

” Hạ Quý đỡ Phó Dụ xuống dựa, để cậu dựa cả người vào mình, đưa cậu vào nhà vệ sinh.

Hạ Quý để cậu ngồi trên bồn cầu, vừa chuẩn bị ra ngoài thì bị Phó Dụ lôi kéo tay lại.

“Mẹ nói con trai phải đứng thì mới đi tiểu được!” Khuôn mặt Phó Dụ phiếm hồng, ánh mắt mê ly.

“Vậy cậu mau đứng lên đi!” Hạ Quý hết chỗ nói.

“Tớ đứng không nổi, chân mềm!” Phó Dụ ấm ức nói.

“…”

“Sắp tiểu trong quần mất…” Ánh mắt Phó Dụ mơ màng mang theo chút bất lực.

“Đợi tớ chút, để tớ đỡ cậu dậy.

Hạ Quý nâng Phó Dụ lên, ôm cậu từ phía sau, như vậy có thể chống đỡ được cả người cậu, cũng không nhìn thấy hình ảnh cay mắt.

“Không cởi được!” Phó Dụ sốt ruột nói.

“…”

Bàn tay Phó Dụ đang ôm eo cậu đi xuống một chút, sờ tới dây thắt lưng của cậu, dứt khoát cởi ra, “Mau lên!”

“Vẫn không cởi được ra?!”

“…” Hạ Quý thật muốn ném người này đi.

Cô dứt khoát kéo khóa cho cậu, thậm chí còn tụt quần xuống luôn, “Như vậy được chưa?”

“Quần lót chật, cởi không nổi…” Giọng nói Phó Dụ ngày càng sốt ruột.

Hạ Quý cũng sợ cậu tiểu trong quần, mắt nhắm chặt, cởi quần lót xuống, giây tiếp theo, cô chỉ nghe được tiếng nước chảy.

Hạ Quý đỏ mặt, vốn tưởng sẽ rất nhanh, nhưng mà do uống nhiều rượu nên khá lâu mới xong.

Mới vừa tiểu xong, cả người Phó Dụ nghiêng ngả, Hạ Quý suýt nữa bị cậu đè lên.

“Phó Dụ, cậu đứng lên cho tớ!” Hạ Quý đỡ cậu, nếu cậu không phối hợp, cô cũng không có biện pháp đưa cậu về giường.

Quan trọng là quần cậu vẫn chưa kéo lên đâu!!!

Phó Dụ phát ra tiếng thở đều đều, tựa như ngủ rồi.

Hạ Quý chịu không nổi, chỉ có thể vừa ôm vừa kéo cậu như thế về đến trên giường.

Đôi chân dài của Phó Dụ lê trên mặt đất, bởi vì quần chưa kéo nên ngày càng tụt xuống tới tận cẳng chân.

Chật vật lắm mới ném được Phó Dụ lên giường, lật ngược cậu lại để mình không thể nhìn thấy lão nhị của cậu.

Lăn lộn một phen, Hạ Quý cũng đã mệt mỏi, nhưng lão nhị của cậu lại đột nhiên hưng phấn ngẩng đầu lên với cô.

Sắc mặt Hạ Quý đỏ lên, lỗ tay và cổ cũng phiếm hồng.

“Không biết xấu hổ!” Hạ Quý ném chăn lên người cậu, tắt đèn sau đó rời đi.