Mặc dù cách Tống Lẫm tỏ tình có chút vô sỉ, nhưng vừa hay gặp được Châu Phóng, người đã trải qua nhiều sóng gió trong tình cảm, những thủ đoạn nhỏ này của hắn ngược lại trong mắt Châu Phóng lại biến thành lãn mạn.

Thật ra cuộc sống của họ cũng chẳng có gì thay đổi, chắc là gút mắt trong lòng được loại bỏ, lúc sau nhìn thấy Tống Lẫm, cảm giác có chút khác lạ.

Công việc của hai người vẫn ngập đầu như trước, nhưng Tống Lẫm sẽ dành chút thời gian đón đưa CHâu Phóng, ngược lại Châu Phóng chẳng hề vì cùng hắn ăn cơm mà chậm trễ công việc.

Lúc Tống Lẫm đến đón CHâu Phóng tan làm, cô vẫn còn đang miệt mài đọc văn kiện, Tống Lẫm nói chuyện với cô, cô cơ bản xem như không nghe thấy.

Tống Lẫm thở dài "So với phụ nữ vì yêu mà sống, em thật sự quá đơn giản."

Châu Phóng không ngờ Tống Lẫm sẽ nói như thế, đang chuẩn bị đắc ý , lại nghe thấy hắn nói tiếp "Em chính là vì tiền mà sống."

Châu Phóng trợn trừng mắt, không thèm trả lời, cúi đầu tiếp tục nhìn kế hoạch nhãn hàng mới của công ty.

Tống Lẫm liếc Châu Phóng một cái, đột nhiên nghiêm túc hỏi cô "Hội quán của em, anh đầu tư cho em, bắt tay vào làm đi."

Tuy rằng hội quán vẫn luôn là kế hoạch lâu dài của Châ Phóng, nhưng cô không định thực thi trong thời gian sắp tới, dù sao thì tài lực công ty còn chưa đủ. Bây giờ lại được Tống Lẫm đem ra nói, Châu Phóng có chút kinh ngạc.

"Không phải anh luôn nói đó là mơ tưởng hão huyền sao? Sao vậy? Bây giờ muốn vì hồng nhan mà vun tiền như rác hả?"

Tống Lẫm cười "Không được sao?"

"Được chứ" Cuối cùng Châu Phóng cũng đóng tài liệu trên tay lại.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tống Lẫm, chớp chớp đôi mắt, nói "Pierre Omidyar , 28 tuổi, chuyên viên thiết kế phần mềm ở thung lũng Silicon, bạn gái Omidya đam mê "hộp kẹo PEZ"*, nhưng lại vì không tìm được người đồng đạo nói chuyện mà buồn rầu, vì thế Omidyar xây dựng một trang web có thể giúp người có và người cần giao lưu bán đấu giá- Ebay." Cô mím môi cười cười "Khác với hình thức B2C của Amazon, Ebay là hình thức C2C, cá nhân và cá nhân bán đấu giá trực tiếp, Amazon trải qua mười năm lỗ lã, mà Ebay từ khi bắt đầu ngày đầu tiên đã thu được lợi nhuận."

(*)Hộp kẹo PEZ : Loại kẹo đồ chơi độc đáo đến từ Mỹ, 1 bộ bao gồm 1 hoặc nhiều cây đồ chơi Dispenser mang hình dáng của các nhân vật hoạt hình, siêu anh hùng, công chúa, ... và các thanh kẹo lẻ bên trong. ...

"Em nói những lời này là có ý gì?"

Châu Phóng bày ra vẻ mặt tựa như một con hồ ly "Người đàn ông lãng mạn, sủng bạn gái, càng dễ phát tài."

Thời điểm Châu Phóng nói những lời này, trong mắt dường như tỏa ra hào quang.

Tống lẫm vẫn luôn cảm thấy kì lạ, vì sao bản thân chú ý đến người phụ nữ này. Hiện tại hắn đột nhiên ý thức được, có lẽ người đơn thuần mơ mộng như thế, mới hấp dẫn hắn.

Mặc kệ bên ngoài dơ bẩn thế nào, hỗn loạn ra sao, mặc kệ người khác phản đối bao nhiêu, chỉ trích bao nhiêu, cô ấy vẫn luôn có một thế giới của riêng mình. Đối với người khác, tình cảm 0,5 cộng 0,5 là bằng một, mà hắn và Châu Phóng, một cộng một có thể bằng 3, 4, 5, 6... Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, cô có thể mang cho hắn bao nhiêu kinh hỉ.

"Em lên kế hoạch đi, bao giờ có thì đưa cho anh xem thử."

Châu Phóng nhướn mày "Em biết anh lãng mạn, có tiềm chất phát tài, nhưng tạm thời em còn chưa định bắt tay vào làm hội quán. Chờ ngày nào đó em cần tiền, em sẽ tìm anh, yên tâm."

Lúc Châu Phóng về đến nhà, đột nhiên nhớ tới lần trước đặt một món đồ, đã được giao tới, cô nhanh chóng lấy từ trong túi xách ra đưa cho Tống Lẫm.

"Lần trước anh tặng ghim cài áo, em liền nghĩ nên trả lễ, nên đặt làm cái này"

TốnG lẫm nhíu mày "Tặng quà chính là tặng quà, đáp lễ gì chứ." Món quà được gói tinh xảo, đơn giản nhưng sang trọng, Tống Lẫm thấy là hộp vuông, hỏi Châu Phóng "Kẹp cravat?"

Châu Phóng bày ra bộ mặt 'khen em đi' "Anh mở ra xem, có tâm hơn kẹp cravat nhiều."

Tống Lẫm mở hộp ra, thấy đồ vật trong hộp, biểu tình có chút thay đổi.

"Em có thể bớt làm những việc không thể hiểu được chút không hả?"

Hóa ra Châu Phóng đặt làm một chiếc lắc tay mang phong cách Gothic, đem đồng 5 hào khảm trong mặt lắc bằng bạch kim. Nhìn thiết kế không thể nào hiểu nổi, lúc nhà thiết kế nghe yêu cầu, biểu tình cũng y hệt như Tống Lẫm.

"Anh muốn không? Không muốn trả em." Châu Phóng vươn tay muốn đoạt lại, bị Tống Lẫm đơn giản né qua.

"Thiết kế xấu như thế nào, anh phải nhọc lòng đem đi tiêu hủy, đỡ phải làm hỏng mắt người khác."

"Hừ!"

Vài ngày sau, Tống Lẫm hẹn Châu Phóng ăn cơm, lại đột nhiên có việc phải tăng ca. Châu Phóng đành phải ngồi chờ, chán gần chết, rảnh rỗi đến phát khùng trong văn phòng của Tống Lẫm.

Lúc hắn phê văn kiện, sử dụng bút máy được đặt riêng của hắn, lúc cúi đầu viết chữ, vẻ mặt chuyên chú vô cùng, sườn mặt hoàn mỹ khiến Châu Phóng chống cằm si ngốc nhìn hắn.

Hẳn là có việc suy nghĩ, hắn nâng tay, dùng bút gõ đầu, ống tay áo bị kéo lên, lộ ra một đoạn cổ tay, Châu phóng thấy được cổ tay hắn đeo chiếc lắc cô tặng.

Hắn vừa ngẩn đầu, thấy Châu Phóng không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh tay hắn, lại thấy chiếc lắc tay xấu gần chết bị lộ ra ngoài, liền nhanh chóng kéo tay áo xuống, ho nhẹ hai tiếng, giả bộ như khong có việc gì xảy ra.

Châu Phóng nhịn không được bật cười.

***

Cúm gia cầm JD315 đả kích đối với ngày du lịch của Cao Lệ mạnh vô cùng. Gần ba tháng Cao Lệ mới ổn định được nhịp độ bị rối loạn do cúm gia cầm gây ra.

Sau khi lệnh cấm được dỡ bỏ, công ty Châu Phóng mới chính thức khởi động kế hoạch nhãn hiệu mới dành cho thiếu nữ.

Bộ sưu tập đầu tiên, Châu Phóng chọn chủ đề "tim đập thình thịch", chủ trương vì khách hàng tìm về cảm giác của mối tình đầu.

Công ty vì thế mà mở họp, phòng marketing và phòng phát triển cãi nhau tưng bừng.

Phòng phát triển ôm mộng đối với thị trường, cho rằng có thể đưa ra một câu chuyện lấy tiêu đời "Xin hãy hồi đáp, tôi mười bảy tuổi."

Họ muốn đánh vào thị trường thiếu nữ từ 14-18 tuổi và nữ giới tuổi từ 19-25 vẫn còn mang tâm hồn thiếu nữ, còn chưa có, hoặc hy vọng quay lại. Không chỉ những người có mối tình đầu, mà còn là những người chờ mong mối tình đầu đã nhiều năm.

Phòng marketing lại chủ trương lấy đặc điểm quần áo làm điểm bắt đầu, kết hợp chủ đề mối tình đầu, đưa ra phương án "Vì anh, em vĩnh viễn cảm thấy tủ đồ thiếu một cái váy."

Biểu đạt ra loại cảm giác khẩn trương ngọt ngào lại không biết phải làm sao.

Hai bên PK kịch liệt vô cùng, mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc. Phòng phát triển đưa ra ví dụ rất nhiều trường hợp thành công, cho rằng không thể chỉ đem quần áo kết hợp với yêu đương, thiếu nữ không yêu đương mới là số đông. Đội Marketing cảm thấy quan trọng nhất là trái tim thiếu nữ chứ không phải là người có yêu hay chưa.

Sau một hồi 'thảo luận' kịch liệt vô cùng, Châu Phóng lựa chọn phương án của phòng Marketing.

Mặc kệ có cùng người mình yêu hẹn hò hay không, phụ nữ vĩnh viễn cảm thấy tủ quàn áo thiếu một cái váy, phương án này bao trùm đối tượng rộng hơn so với phương án của phòng phát triển.

Nhà thiết kế của bộ sưu tập này là Châu Phóng vừa mời tới, chưa đến ba mươi tuổi, đã từng xuất hiện ở rất nhiều tiếc mục, là một kẻ điên cuồng với vải. Phòng làm việc bày la liệt các loại vải. Vải bông chất phác, sợi gai phiêu dật, tơ tằm lạnh lẽo mềm mại... mỗi lần đến phòng làm việc của cô ấy, Châu Phóng đều cảm thấy mình đến trung tâm triển lãm vải.

Bộ sưu tập mưới này, dùng rất nhiều vải Âu, làm quần áo vừa tiên khí vừa có hơi thở thiếu nữ, Châu Phóng hoàn toàn không có ý kiến.

Bộ sưu tập đầu tiên của nhãn hiệu về thiếu nữ thuận lợi tung ra, đẩy mạnh tuyên truyền quảng cáo trên mạng, đạt được hiệu quả rất khả quan.

Cả công ty đều vì sự thành công của nhãn hiệu mới mà vui vẻ, gần đây bộ phận nào cũng hừng hực sĩ khí.

Đối với việc Châu Phóng đột nhiên đánh vào pân khúc thị trường thiếu nữ, trợ lý cảm thấy có chút kỳ quái.

"Châu Tổng, sao chị nghĩ đến chủ đề 'tim đập thình thịch' vậy?"

"giây phút gặp được người mình yêu, phụ nữ sẽ tự động biến thành thiếu nữ."

Trợ lý cười xấu xa "Châu Tổng, chị hiểu rõ ghê ha."

Châu Phóng trừng trợ lý một cái "cút đi."

Châu Phóng đứng dậy kéo rèm cửa ra, nhìn ra thế giới nhộn nhịp bên ngoài. Trong lòng khó có thể bình tĩnh.

Vì sao lại làm chủ đề này? Châu Phóng suy nghĩ, trong đầu lại có hình ảnh không ngừng chạy qua, chính là lúc Tống Lẫm đeo lắc tay cô tặng, bị cô phát hiện xong lại xấu hổ che dấu.

Tim đập thình thịch.

Gặp người mới hiểu.

***

Nhãn hiệu thiếu nữ được đưa lên đồng thời ở cửa hàng và trang bán hàng trực tuyến. Châu Phóng chỉ mở vài cửa hàng ở một số thành phố lớn, chuyên kinh doanh nhãn hiệu thiếu nữ này.

Dĩ nhiên thành phố cô đang ở sẽ là đối tượng trọng điểm để phát triển, đồng thời cũng là thành phố mở nhiều cửa hàng nhất.

Cuối tuần, Châu Phóng không nghỉ ngơi, tự mình đến các cửa hàng kiểm tra, ngày cuối tuần lượng khách đến sẽ nhiều nhất, cô muốn nhìn xem tình huống chân thật là thế nào.

Châu Phóng đang đi kiểm tra trong tiệm thì con gái cưng của lão Tống xuất hiện.

Con bé lại nhuộm tóc, lần này là màu đen, xem ra lão Tống đã ra tay. Châu Phóng nhìn quả đầu đen bất thường của con bé, cười đến xấu xa.

Tống Dĩ Hân căn bản không có ý định dạo phố, bạn của con bé đang đi dạo trong tiệm, con bé thì chỉ bắt chéo chân ngồi trên sofa nhàm chán chờ đợi.

Châu Phóng dạo bước đến trước mặt con bé, bóng cô kéo dài bao phủ lên người Tống Dĩ Hân, khiến con bé theo bản năng ngẩn đầu.

"Đi mua sắm sao?" Châu Phóng hỏi.

Tống Dĩ Hân từ sofa nhảy dựng lên, hừ lạnh một tiếng.

Bạn của Tống DĨ Hẫn thấy Châu Phóng trò chuyện cùng con bé, cũng nhanh chóng đi đến vây quanh họ.

"Tống Dĩ Hân, chị cậu hả?" Bạn con bé tò mò hỏi.

"Dì tớ." Tống DĨ Hân nghiến răng nghiến lợi mà phun ra hai chữ.

CHâu Phóng bị từ 'chị' lấy lòng, hơi cúi đầu nói với mấy cô bé, ngữ khí dịu dàng "Thích cái gì thì cứ lấy đi, hôm nay dì chiêu đãi các cháu."

...

Châu Phóng bao hết dĩ nhiên giúp cho Tống Dĩ Hân ở trước mặt bạn bè rất có mặt mũi. Mặc dù không biểu hiện ra, nhưng trong lòng con bé đối với Châu Phóng ít nhiều cũng cho thêm điểm.

Tống Dĩ Hân vốn đi theo bạn mình đi rồi, nhưng tới giờ cơm, lại một mình trở lại.

Châu Phóng thấy con bé trở về, có chút kỳ quái "Sao lại quay lại? Sao không đi chơi với bạn đi?"

Tống Dĩ Hân vuốt vuốt tóc"Không có tiền ăn cơm."

Châu Phóng cười khúc khích.

"Tiểu ăn mày lại đến tìm dì đòi ăn à? Lần nào cũng tìm dì xin cơm thế? Dì nợ cô à?"

Châu Phóng nói chuyện tuy có chút không xuôi tai, nhưng Tống Dĩ Hân đòi gì cũng cho, kiểm tra cửa hàng xong liền dẫn con bé đi ăn cơm.

Lần trước đi cùng Tô Dữ Sơn, Lâm Chân Chân ăn cơm thì gặp Tống Dĩ Hân. Lần này ăn cơm với Tống Dĩ Hân lại gặp Lâm Chân Chân. Không thể khong nói, thành phố này thật sự quá nhỏ, tới tới lui lui, chỗ nào cũng có thể đụng phải người quen.

Lâm Chân Chân đi ăn một mình, quần áo rất đơn giản, không trang điểm, hốc mắt hơi trũng xuống, có chút cảm giác dầu hết đèn tắt, chỉ có thể từ ngủ quan mơ hồ đoán được người này trước đây là tuyệt sắc mỹ nhân.

Nghe nói Tô Dữ Sơn chia tay với cô ta rồi, tặng một căng nhà, một chiếc Land Rover và 10 triệu nhân dân tệ, xem như tận tình tận nghĩa.

Cô ta ăn mặc chi tiêu vẫn xa hoa như trước, có điều bộ dáng cô đơn chiếc bóng khiến người ta có vài phần chua xót.

"Dĩ Hân" Nhìn thấy Tống Dĩ Hân, cô ta liền gọi tên con bé.

Có điều Tống DĨ Hẫn không lưu luyến cô ta như ngày xưa nữa. Con bé cúi đầu ăn cơm, làm như không nghe thấy.

Lâm Chân Chân đi đến bên cạnh con bé, vẻ mặt nhu nhược đáng thương.

"Dĩ Hân, là mẹ đây."

Tống Dĩ Hân không thể tránh được nữa, sau một lúc lâu, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta "Nhưng mà tôi không có mẹ."

Gọn gàng lưu loát tới mức khiến Châu Phóng cảm thấy mình như gặp tiểu Tống Lẫm, quả nhiên đứa nhỏ này có náo loạn ầm ĩ thế nào đi nữa, lúc cần tàn nhẫn, y hệt như hắn.

Tống DĨ Hân ném đôi đũa, không muốn ăn cơm nữa, đứng dậy muốn đi.

Thấy Châu Phóng vẫn còn ngồi đó không nhúc nhích, tức giận xoay người hỏi.

"Dì có đi hay không? Không đi thì tôi đi đây."

"aizzz" Châu Phóng gấp gáp rút mấy tờ nhân dân tệ để trên bàn, cầm túi xách đuổi theo con bé "Đi chứ, đi nè."

Khi nãy trước mặt Lâm Chân Chân còn lạnh lùng hung ác như muốn lấy mạng người ta, vừa lên xe Châu Phóng liền bắt đầu gào khóc. Trẻ con dù sao cũng là thẻ con, đạo hạnh không sâu.

Châu Phóng bị con bé gào khóc đến mức có chút đau đầu, tiện tay rút mấy tờ khăn giấy cho con bé "Phiền chết đi được, đừng có chùi trên xe của tôi, mới mua đó." Nhìn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của con bé, Châu Phóng nhịn không được mắng "Nhớ muốn chết mà còn bày đặt, thật là cha con y hệt nhau."

Tống Dĩ Hân bị Châu Phóng nói, cảm thấy rất khó chịu, nâng khuông mặt nước mắt nước mũi lẫn lộn phản bác cô "Dì làm quái gì có con, làm sao hiểu được nổi khổ của chúng tôi."

Châu Phóng bĩu môi "Nổi khổ này tôi thật sự không muốn hiểu."

Đến nhà, lúc Tống Dĩ Hân xuống xe còn hung hăng liếc Châu Phóng một cái "Như thế mà còn muốn gả vào nhà chúng tôi, dì nằm mơ đi."

"Tôi đâu có muốn gả vào nhà cháu." Con bé có phải ba nó đâu.

"Hứ" Tống Dĩ Hân khinh thường nhìn lại Châu Phóng "Đừng nghĩ tôi không biết phụ nữ mấy người, nói là nói như thế, trong đầu không phải đều nghĩ đủ cách ở cùng ba tôi sao? Nói đến cùng, không phải là vì tiền của ba tôi chắc?"

Máu đùa dai trong người rục rịch nổi lên, Châu Phóng bắt đầu cười một cách gian xảo. Cô thật sự quá thích cãi nhau với tiểu quỷ phản nghich này, nhìn con bé bị nói cho cứng họng, cô liền cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.

Cô đặc biệt đúng lý hợp tình trả lời Tống Dĩ Hân, vô cùng thản nhiên "Đúng vậy, nếu không thì cháu nghĩ sao? Lẽ nào vì người của hắn? Hắn đã già như thế rồi mà."

Tống Dĩ Hân không ngờ Châu Phóng trắng trợn thừa nhận như thế, đôi mắt đỏ rực trừng to đến mức muốn lọt ra ngoài.

"Dì... Vô sỉ!" Nói xong liền chạy mất.

Nhìn bóng dáng mất bình tĩnh của con bé, Châu Phóng chỉ nhướng mày. Kết thúc nhanh như thế, thật sư không có cảm giác thành tựu.

Aizzz, đúng là tiểu nha đầu.