*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lòng mềm nhũn, Chúc Lương Cơ cười nói: “Đã nói tới mức này, thế thì phiền anh đưa em về vậy.”

Cậu gọi điện thoại bảo tài xế về trước, ngay tại lúc cậu vừa cúp máy thì Tiêu Dương gọi đến, quản lý ở đầu bên kia dặn cậu đừng đi cổng chính, nếu như có thể thì tốt nhất nên hỏi nhân viên xem khách sạn có cổng phụ nào hay không. Tiêu Dương đang vắt óc suy nghĩ cách giúp cậu an toàn thoát khỏi đám phóng viên bên ngoài, Chúc Lương Cơ nói: “Em ra ngoài rồi.”

Tiêu Dương: “Cậu bay ra hả?”

Chúc Lương Cơ: “Anh Hạ dẫn em ra, đi cổng dành cho nhà đầu tư.”

Tiêu Dương: “Anh ta đưa cậu về nhà luôn à?”

Chúc Lương Cơ ừm một tiếng.

“Được,” Tiêu Dương nói: “Chúc các cậu hạnh phúc.”

Sau khi lên xe Chúc Lương Cơ mới phát hiện lái xe không phải là tài xế thường ngày mà là một người phụ nữ cậu chưa từng thấy. Xe khởi động, người phụ nữ nhìn kính chiếu hậu, vừa hay Chúc Lương Cơ cũng đang nhìn đối phương. Ánh mắt chạm nhau, người phụ nữ nở nụ cười: “Xin chào, cậu là Chúc Lương Cơ?”

Thấy cậu gật đầu, người phụ nữ tiếp lời: “Nghe danh đã lâu. Tôi là quản lý của Hạ Tê Xuyên, gọi là Amy.”

Nhìn chàng trai trẻ tuổi trong kính chiếu hậu, trong lòng Amy cả kinh. Người thật so với ảnh chụp thoạt nhìn còn nổi bật hơn, quả thật là một khuôn mặt đào hoa. Nghe thấy Chúc Lương Cơ gọi mình một tiếng chị Amy, cô nói: “Nếu đã gọi chị rồi thì sau này có việc gì cần chị giúp đỡ cứ nói, không cần khách khí.”

Chúc Lương Cơ chỉ coi đầy là lời khách sáo, đáp lại một tiếng sau đó không nói gì nữa. Hạ Tê Xuyên ở bên cạnh nói: “Cậu cãi nhau với Trì Diệc Huân hả?”

“Làm sao anh biết?”

Hạ Tê Xuyên chỉ chỉ mắt mình: “Nhìn ra được. Lúc nói chuyện tại hội trường các cậu đều hận không thể bóp chết đối phương.”

Chúc Lương Cơ sờ mũi một cái. Amy chen vào: “Cậu ba Trì gia cũng thật là thù vị, cuối tuần trước cậu ta đánh nhau với phóng viên lúc đang phỏng vấn, may mà họp báo tổ chức ở trụ sở chính của Giang Đạo Môn nên sự việc mới không bị lộ ra ngoài.”

“Đánh nhau?” Chúc Lương Cơ sững sốt: “Dữ vậy hả?”

“Hình như là do phóng viên kia hỏi vấn đề quá giới hạn. Nhưng mà đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu ta đánh phóng viên—— “

Hạ Tê Xuyên nói: “Phía trước rẽ trái.”

Amy liếc hắn một cái, vào lúc này hắn nhắc rẽ trái khiến cô không thể tiếp tục đề tài vừa rồi.

Đưa Chúc Lương Cơ về, Amy đánh tay lái vòng lại đầu kia của thành phố, hơn mười phút sau phía sau xe vang lên tiếng chuông báo của WeChat, không phải của cô, cô nghe thấy Hạ Tê Xuyên gửi tin nhắn thoại.

“Không cần cám ơn.”

Giọng nói người đàn ông không lớn, ở trong màn đêm mang vẻ quyến luyến ghẹo người, dù là Amy cũng cảm thấy tim mình hẫng mất một nhịp. Có thể vào lúc này khiến cho Hạ Tê Xuyên trả lời không cần cám ơn thì chỉ có một người, Amy không nhịn được nhiều chuyện: “Hoa đào rất đẹp.”

“Không phải tất cả tiểu thịt tươi đều rất đẹp sao?”

“Nói cách khác cậu thừa nhận cậu ta đẹp trai,” Amy nói: “Sao tôi chưa nghe cậu khen Trì Diệc Huân đẹp trai nhỉ?”

Hạ Tê Xuyên nhẹ nhàng bật cười: “Cậu ta?”

Amy bị kia tiếng cười kia làm cho nghẹn lời: “Tốt xấu gì người ta cũng là một trong 100 gương mặt đẹp nhất thế giới được Charlene bình chọn.”

Hạ Tê Xuyên: “Biên tập viên nhận hối lộ.”

Amy: “… Đủ rồi đấy thầy Hạ.”

Hạ Tê Xuyên: “Hoặc là bị mù.”

Amy: “…”

《Chân thám》 quay đến thời điểm này, mỗi diễn viên đều đã thân quen hơn với đạo diễn cùng với mấy diễn viên khác. Sau khi quay bù xong một cảnh đối diễn theo yêu cầu của Văn Nhất Châu, Chúc Lương Cơ đổi trang phục diễn rồi chuẩn bị một lát. Đây là cảnh diễn một mình duy nhất của cậu. Thẩm Trường Tinh ở phòng vẽ lúc hoàng hôn, dùng bút vẽ phác họa ra dáng vẻ của Phỉ Phỉ. Mặt trời từ từ lặn về phía tây, người hoạ sĩ đột nhiên ném  bút, trong mắt anh ta xẹt qua mờ mịt cùng thống khổ, như là không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

“Cắt!” Văn đạo nói: “Mắt cậu không diễn. Trên người cậu không nhìn thấy giãy giụa cùng mâu thuẫn của Thẩm Trường Tinh. Cậu biết mình làm như vậy là không đúng nhưng lại không nhịn được giải phóng dục vọng, bởi vì cậu yêu cô ấy. Có yêu ai không?”

Chúc Lương Cơ lắc đầu, rồi lại gật gật đầu. Văn Nhất Châu phẫn nộ: “Có hay không?”

“Loại yêu như ông muốn thì không có, nhưng mà tôi rất yêu người thân của tôi.”

Văn Nhất Châu bị cậu làm cho tức hộc máu: “Vậy cậu cứ tưởng tượng cậu phải làm tổn thương người thân của cậu!”

Chúc Lương Cơ như hiểu như không ừ một tiếng.

Lần thứ bốn, Văn Nhất Châu vẫn như cũ hô NG. Sắc mặt đạo diễn vô cùng khó coi, Chúc Lương Cơ cũng bắt đầu nôn nóng. Đoạn này là một trong những đoạn sử dụng máy quay đắt nhất, máy quay 65mm phối hợp ống kính dài quay lại hoàng hôn cùng với biểu cảm trên mặt Thẩm Trường Tinh một cách sắc nét. (38) Quay hỏng một lần tương đương với lãng phí một đống tiền. Cảnh mặt trời lặn còn nhiều nhất khoảng hai mươi phút, nếu như hôm nay không quay được thì phải dời đến ngày mai.

(38) mình tra thì tìm được hình này, mình không am hiểu về mấy cái này lắm nếu có gì sai thì mấy bạn nhắc mình sửa lại nha

“Hạ Tê Xuyên!” Đạo diễn gọi ảnh đế đang nghỉ ngơi ở bên ngoài: “Làm mẫu cho cậu ta một chút.”

Hạ Tê Xuyên ném điếu thuốc trong tay, tầm mắt của hắn xẹt qua Chúc Lương Cơ đang căng thẳng. Trợ lý trường quay bên cạnh truyền đạt kịch bản, Hạ Tê Xuyên khoát tay áo: “Bắt đầu đi, tôi nhớ được.”

Trợ lý trường quay đánh bảng, người đàn ông đứng trong nhà kính trồng hoa cầm bút vẽ tranh, lúc Hạ Tê Xuyên vẽ vời ánh mắt rất chăm chú, vẻ mặt dịu dàng như đang nhìn chăm chú người yêu của mình, kèm theo tiếng bút vẽ được đặt xuống, ánh mắt hắn trở nên dị thường nóng bỏng, ý muốn hủy diệt cùng dục vọng chiếm hữu tràn ngập làm cho khuôn mặt của người đàn ông trở nên tối tăm.

Văn đạo hài lòng muốn hô ngừng, Hạ Tê Xuyên lại cúi người nhặt bút lên, hắn dùng chiếc bút kia vẽ thêm một nét móc, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng.

“Trời ạ,” Chúc Lương Cơ thấy trợ lý trường quay trẻ tuổi che mặt nói: “Ảnh đế diễn nhân vật biến thái rất giống…”

Đây không phải là lần đầu tiên Chúc Lương Cơ được chứng kiến kỹ năng diễn xuất của Hạ Tê Xuyên, mỗi một lần chứng kiến đều làm cậu chấn động vô cùng. Văn đạo tiến lên liếc nhìn bức vẽ của Hạ Tê Xuyên, cả người sững sờ đứng im tại chỗ.

“Anh vẽ cái quỷ gì đấy!” Văn đạo cười mắng: “Vừa nãy anh nhìn cái này mà diễn sao?”

Lời đạo diễn nói làm cho Chúc Lương Cơ tò mò nhìn sang, cậu cũng sững sờ cả người.

Hạ Tê Xuyên vẽ một con heo phiên bản hoạt hình.

Màu mực màu hồng nhạt, vài nét vẽ phác họa ra dáng vẻ của một con heo nhỏ, rất sống động. Văn đạo cười không ngừng, nói đây là thói quen kì lạ gì vậy, cũng thiệt cho Hạ Tê Xuyên đối diện với cái này mà diễn ra hình ra dáng được.

“Không phải rất đáng yêu sao?” Hạ Tê Xuyên nói: “Đói.”

“Anh đói bụng thì liền vẽ một con heo cho mình hả?” Văn đạo bật cười, bầu không khí đang khẩn trương bị hắn quấy nhiễu như thế làm cho không còn sót lại chút gì, Văn Nhất Châu hướng về phía Chúc Lương Cơ: “Hôm nay còn có thể quay thêm một lần nữa, nếu như qua, tôi mời mọi người ăn cơm uống rượu.”

Văn Nhất Châu mời ăn cơm tất nhiên sẽ chọn nơi tốt, nơi uống rượu sau khi ăn cơm xong cũng tất nhiên rất tốt. Mắt mấy nhân viên công tác ở đây đồng loạt sáng lên, Chúc Lương Cơ cảm thấy rất áp lực, cậu cười: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Cảnh 77 《Chân thám》, lần 5, Action!”

Thẩm Trường Tinh đang vẽ trong phòng tranh, ánh mặt trời màu đỏ rơi vào gò má trắng nõn của anh ta. Ánh mắt anh ta dịu dàng, khao khát, Thẩm Trường Tinh như quá mức say mê người trong bức tranh, bút vẽ bị anh vô ý làm rơi. Thanh âm kia vang lên đánh vỡ yên lặng, người hoạ sĩ lấy tay xoa người trong tranh, ánh mắt từ từ lạnh như băng.

Ánh mặt trời cuối cùng nhảy vào trong mây, ống kính dài nhắm ngay bên trong. Thẩm Trường Tinh đột nhiên cười ha ha, rõ ràng là hình ảnh ấm áp lại bị tiếng cười của Thẩm Trường Tinh làm cho người ta không rét mà run. Văn đạo cau mày, lúc ông đang cảm thấy Chúc Lương Cơ diễn hơi sơ sài với buông thả, tiếng cười của đối phương ngưng bặt.

Hai mắt người hoạ sĩ trẻ tuổi ướt át, nước mắt thuận theo khuôn mặt của anh ta rơi xuống.

“Cắt!” Văn Nhất Châu nói: “Qua!”

Nhân viên công tác trường quay cười tít mắt. Hạ Tê Xuyên cau mày, trạng thái Chúc Lương Cơ có chút không đúng, hắn bước hai, ba bước tới, lúc nhìn thấy đối phương đang vẽ gì trên giấy, hắn ngẩn ra.

“Thầy Hạ, thầy Chúc, đạo cụ…”

Hạ Tê Xuyên nhanh chóng lấy tờ giấy Chúc Lương Cơ vẽ qua xuống, nới với bộ phận đạo cụ: “Cậu thu dọn đi.”

Đưa Chúc Lương Cơ ra ngoài, Hạ Tê Xuyên đưa cho cậu một điếu thuốc, hắn giúp Chúc Lương Cơ mồi lửa rồi vỗ vỗ bờ vai cậu. Viền mắt người kia còn hơi ửng hồng, vệt nước mắt còn sót lại tại khóe mắt như cánh hoa của cậu, đặc biệt ưa nhìn. Hạ Tê Xuyên hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

Chúc Lương Cơ hít một hơi thuốc lá, sau khi nhả khói cậu nói: “Đỡ hơn rồi.”

Hạ Tê Xuyên chậm rãi mở tờ giấy vẫn còn cầm trong tay mình ra. Lúc bộ phận đạo cụ qua đây, phản ứng đầu tiên của hắn là không thể để cho đối phương nhìn thấy nội dung trên giấy. Sau khi mở ra hoàn toàn, hắn quơ quơ tờ giấy trong tay với Chúc Lương Cơ: “Cậu lâu thoát vai, cố gắng đừng lưu lại mấy thứ này ở trường quay.”

May mà bị hắn nhìn thấy, nếu bị người có tâm tư khác phát hiện Chúc Lương Cơ vẽ gì trên giấy, tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không cần nói cũng biết.

“Ừm.” Chúc Lương Cơ cúi đầu. Hai gò má cậu ửng hồng. Hạ Tê Xuyên quơ quơ tờ giấy này trước mặt cậu, cứ giống như thầy giáo bắt được học sinh gian lận vậy. Hạ Tê Xuyên cảm thấy hơi buồn cười: “Lúc viết không thấy cậu xấu hổ, trái lại hiện giờ lại ngượng ngùng?”

Lúc Chúc Lương Cơ viết quả thật không thấy xấu hổ, cậu chỉ là tìm một người phù hợp nhất dán vào miêu tả của Văn đạo. Ngoại trừ người thân, người cậu nghĩ đến trước nhất chính là Hạ Tê Xuyên. Nếu như một ngày kia cậu thật sự làm chuyện gì đó tổn thương đối phương, theo mức độ nào đó mà nói thì cậu đã có thể thoát khỏi cái bóng mà Hạ Tê Xuyên mang đến cho mình, điều này làm cậu cảm thấy muốn cười, nhưng cũng có chút trống rỗng bi ai.

Cậu suy nghĩ quá nhập tâm, thậm chí lúc cuối suýt chút nữa không thể khống chế được tâm tình của mình nên mới quên lấy tờ giấy kia xuống.

“Cho mượn bật lửa.” Giọng Hạ Tê Xuyên truyền đến từ bên cạnh, Chúc Lương Cơ theo bản năng mò túi quần mình, mò xong mới nhớ mình vì đóng phim nên đã lấy thuốc với bật lửa ra, Hạ Tê Xuyên tới gần, Chúc Lương Cơ nói: “Không có bật…”

Người đàn ông ngậm điếu thuốc, mi mắt rủ xuống, lông mi cong vút. Đầu thuốc chạm nhau, đốm lửa dẫn theo điếu thuốc kia cháy lên, mùi cơ thể của Hạ Tê Xuyên tràn vào xoang mũi Chúc Lương Cơ, là mùi hương mát lạnh của gỗ tuyết tùng.

“Không phải có đây à.” Hạ Tê Xuyên ngậm khói nói chuyện, lời nói hơi mơ hồ không rõ. Mặt Chúc Lương Cơ đột nhiên nóng lên, cậu nghiêng đầu, không dám nhìn con mắt hẹp dài của đối phương.

“Diễn xuất chia làm hai loại, loại thứ nhất là biểu diễn hình thể loại thứ hai là cảm xúc,” Hạ Tê Xuyên nhả khói, cách đó không xa phó đạo diễn đang chỉ dẫn mọi người dọn dẹp trường quay để lát nữa cùng nhau đi ăn cơm tối: “Diễn xuất phải có hồn, phải dùng tình cảm để diễn xuất. Loại thứ nhất dựa vào kinh nghiệm, loại thứ hai dựa vào thiên phú. Cậu thuộc loại thứ hai.”

Hắn nhớ lại cảnh diễn kinh diễm lúc cuối của Chúc Lương Cơ, càng thêm khẳng định với phán đoán của mình. Hắn biết Chúc Lương Cơ nghe không hiểu ý hắn, cặp mắt hoa đào của người trẻ tuổi vẫn đang nhìn hắn chăm chú. Hắn biết mình đối với Chúc Lương Cơ rất quan trọng, không chỉ vì vẻ mặt tại giờ khắc này của đối phương, mà còn vì những gì cậu viết trên tờ giấy kia.

【Hạ Tê Xuyên】.

Không vẽ, Chúc Lương Cơ chỉ viết tên của hắn.

“Cố lên anh bạn nhỏ,” hắn nói với Chúc Lương Cơ: “Cậu sẽ trở thành một diễn viên cừ khôi.”