Cho nên hắn mới có thể chỉ nhìn thoáng qua những đồ vật cậu lấy từ Hante cũng biết không phải, thậm chí lộ ra vẻ mặt vi diệu.

Nhưng sao hắn không lấy nó ngay từ đầu, mà đến bây giờ mới cầm đi?

Nếu hắn có thể hạ gục hơn mười lính đánh thuê mà còn không để lộ danh tính, lấy đồ vật ở chỗ Hante dễ như trở bàn tay, vốn dĩ không cần đợi.

Đương nhiên, cũng không cần qua tay cậu.

"Hai ngày nữa tôi sẽ quay lại trang viên, cậu muốn đi cùng không?" Hứa Nguyện bỏ qua ánh mắt đánh giá của thanh niên, cất tiếng hỏi.

Trong chớp mắt, Steven có cảm giác mấy ngày nay hắn ở trong thành Tanzan là vì giải quyết chuyện này: "Không đi, một thời gian nữa sẽ đến tìm anh, tôi cũng phải về rồi."

Cậu không muốn tìm kiếm bí mật trên người Brande, vậy chỉ có thể nghiên cứu từ Hante, tuy rằng cậu rất thích Brande, nhưng luôn để đối phương chăm sóc mà không tự dựa sức mình, sao có thể dễ dàng nói thích được.

Hoá ra...... cảm giác quyến luyến trước kia dành cho hắn, cũng là vì thích.

Thì ra cậu đã sớm thích hắn.

Chậc.

"Cậu có thể ở nơi này." Hứa Nguyện nhìn thanh niên đứng dậy nói.

"Từ chối." Steven cầm túi nước uống một ngụm.

"Kỳ thật cậu ở cửa hàng này sẽ càng an toàn hơn." Hứa Nguyện nhìn thanh niên nghiêng đầu qua thì cười nói, "Xem như giúp tôi trông coi cửa hàng được không?"

Steven rũ mắt nhìn hắn, cậu biết người này không muốn để cậu quay lại căn phòng luôn dễ dàng bị trộm xông vào.

Cậu đi đến cạnh bàn, ngồi đối diện hắn cười nói: "Tôi xuất thân từ đạo tặc đấy, anh chắc chứ?"

"Chính vì như thế, cậu mới nắm rõ mọi thủ đoạn của bọn họ." Hứa Nguyện nói.

Steven cảm thấy hắn nói cũng có lý, những người đó sẽ lẻn vào từ chỗ nào, sẽ dùng thủ đoạn gì, cậu thật sự biết rõ, có cậu ở đây, người khác sẽ không dễ dàng lẻn vào.

"Gần đây cậu cũng không có việc gì đúng không, coi như giúp tôi một việc nhé?" Hứa Nguyện nhìn cậu chần chừ thì cười nói.

Steven khẽ nhúc nhích ngón tay, ánh mắt né sang chỗ khác: "Được thôi, chỗ này có bao nhiêu thương phẩm?"

Nếu cậu đã hỗ trợ trông coi, dĩ nhiên là phải gánh trách nhiệm.

"Khoảng mười sáu ngàn đồng vàng." Hứa Nguyện trầm ngâm nói, "Lát nữa tôi đưa sổ sách cho cậu."

"Bao nhiêu?!" Steven chợt nhìn về phía hắn, lại cảm nhận được cảm giác chuột sa chĩnh gạo, mà còn là bị cố tình nhét vào, cậu nghiến răng, "Anh tin tưởng tôi quá......"

Cậu còn sợ mình không nhịn được, tuy rằng cậu thích Brande, nhưng không có nghĩa là cậu không thích đồng vàng nữa.

"Tôi tin tưởng cậu." Hứa Nguyện đứng dậy bưng mâm đồ ăn lên.

Hắn xoay người vào phòng bếp, để lại Steven ngồi tại chỗ cố gắng đè lại trái tim nóng rực, hít vào một hơi thật sâu.

Tên này đúng là biết cách làm người khác nổi giận.

Giờ thì cậu tin tưởng hắn thật lòng muốn cậu ở lại trông chừng nơi này.

Lại càng giận hơn!

......

"Đây là sổ sách, mỗi ngày đều có thương phẩm mới vận chuyển lại đây, và chở đi một số hàng hóa." Hứa Nguyện dặn dò thanh niên những mục cần chú ý, "Lúc tôi không ở đây, sổ sách mỗi ngày sẽ đưa một lần, đây là tổng số thu chi trong ngày, cậu có thể đối chiếu để kiểm kê thương phẩm."

"A, được." Steven cảm thấy công việc của hắn không giống như cậu tưởng tượng lắm.

"Đây là sách học chữ, để tránh cho cậu không biết chữ nào." Hứa Nguyện cho cậu một cuốn sách khác, cười nói.

"Lính đánh thuê ở đây cũng phải làm việc này sao?" Steven nhịn mãi, vẫn không nhịn được hỏi.

"Bọn họ là được được thuê, cậu là bạn bè, không giống nhau." Hứa Nguyện cười.

Steven bỗng có cảm giác bị hắn bóc lột sức lao động, vào những lúc thế này thì người kia mới giống một vị thương nhân khôn khéo, nhưng cậu chịu thì cũng chịu rồi, cậu cũng không muốn ở chỗ này miễn phí: "Còn gì nữa không?"

"Lính đánh thuê ở đây đều do Albo quản lý, có chỗ nào yêu cầu chú ý thì có thể trực tiếp nói với hắn." Hứa Nguyện nói, "Để hắn tự sắp xếp, cậu sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."

Steven cong môi cười: "Ừm."

Cậu là một bình dân tầm thường, tuy rằng bởi vì thân phận của Brande nên bọn họ sẽ khách khí với cậu, nhưng ai biết trong lòng bọn họ có mấy phần thật lòng, dù sao thì thanh danh trước kia của Steven cũng không quá tốt, nhưng bây giờ rất nhiều người biết cậu và Brande quan hệ tốt là được.

"Khoảng ba đến năm ngày tôi sẽ đi tới đi lui một lần." Hứa Nguyện bàn giao hết mọi chuyện cho cậu rồi ngồi lên xe ngựa, "Đi đây."

"Ừm, hẹn gặp lại." Steven dựa vào khung cửa vẫy tay, nhìn cửa xe đóng lại, xe ngựa chậm rãi lăn bánh thì thở dài một hơi, phát hiện hình như trước giờ đều là Brande nhìn cậu rời đi.

Cậu thích Brande, lại không quá hiểu biết sở thích của đối phương, thích ăn cái gì? Hình như cái gì cũng ăn, không kén ăn, thích mặc cái gì? Có vẻ là mặc gì cũng đẹp, thích tay áo bó, sở thích rất nhiều, ghét rửa chén.

Steven nhìn xe ngựa đi xa thì cười một tiếng, hóa ra vẫn rất hiểu biết, cứ yên lặng không tiếng động ghi vào lòng.

......

Thành Tanzan cũng không ngăn cản Hứa Nguyện rời đi, thậm chí nó chỉ nhốn nháo một chút vào ngày đầu tiên, sau đó lại trở về yên lặng.

"Ai biết Hante rốt cuộc ném bảo vật gì, hắn có chịu nói đâu."

"Nghe nói hắn vẫn luôn nổi điên, nói mình mất một món đồ rất quan trọng."

"Đội tuần tra sẽ không dung túng hắn làm vậy."

"Đã điều tra xong chưa, là quái vật gì thế?" Có người nhỏ giọng hỏi.

"Hình như không phải quái vật, nghe nói là một loại khí mê, lúc ấy tất cả mọi người ngửi thấy được."

"Mùi hương lợi hại như vậy, có thể là vu thuật của mụ phù thủy không?"

"Có lẽ Hante đắc tội mụ phù thủy, bị đối phương trả thù cũng nên, bảo tàng nào có dễ lấy như vậy."

Xe ngựa đi qua cửa thành, Hứa Nguyện nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lấy bàn cờ trong tủ xe ra, tự mình sắp xếp các quân cờ trắng đen, song vương đối lập.

[Ký chủ, Hante sẽ thế nào?] Hệ thống nghe nhiều lời bàn tán thì hỏi.

[Ai biết được.] Hứa Nguyện cười nói.

Đã không còn hộp mồi lửa, Hante chẳng qua chỉ là một người bình thường của thành Tanzan thôi, vận mệnh của gã từ trước đến nay đều do gã quyết định.

[Tui cảm thấy nên trừng phạt gã.] Meo meo rất tức giận hành vi nửa đêm bắt cóc công chúa ra ngoài này.

Gã có một con quỷ cẩu, thậm chí là một người đàn ông lực lưỡng đeo kiếm, lại trộm công chúa đang hôn mê vào phòng gã, thậm chí hôn môi nàng.

Tuy rằng gã chưa thực hiện được, nhưng đó là vì có ký chủ ngăn cản.

[Gã sẽ bị trừng phạt.] Hứa Nguyện đẩy ngã quân vua trên bàn cờ.

Trừng phạt thế nào cũng tự gã lựa chọn.

......

"Không thể nào, sao có thể không bắt được?" Sắc mặt Hante có chút trắng bệch, gã nhìn trước một đội viên tuần tra nói, "Chỉ cần bắt được người là được."

"Nhưng ngay cả ngươi cũng không thấy rõ là ai không phải sao?" Đội tuần tra đã hết kiên nhẫn vì bị gã đeo bám mỗi ngày, tuy rằng bọn họ được cho không ít đồng vàng, nhưng không có ai muốn ở chung với một người càn quấy như vậy, "Hơn nữa, nếu thật sự có quái vật tới thành Tanzan, chúng ta cũng rất khó xử."

"Không phải quái vật, tôi nghe thấy tiếng mở khóa cửa." Hante nuốt nước miếng nói, "Lúc ấy tôi ngửi được hương khí, đầu óc choáng váng mơ hồ, người đó đã đứng chờ ở bên ngoài, sau đó cướp đi bảo vật của tôi."

"Là bảo vật gì?" Người của đội tuần tra không chút để ý hỏi, sau đó không ngoài dự đoán thấy Hante im lặng, "Hante tiên sinh, xin ngài về đi, nếu bắt được người kia, chúng tôi sẽ nói cho ngài."

Hante đứng tại chỗ căm tức nhìn mấy đội viên lúc trước còn cung kính với gã, lại chẳng thể làm gì được.

Nhưng gã không thể nói cụ thể bảo vật là cái gì, nếu không gã không thể lấy lại được, người giúp tìm kiếm sẽ dễ dàng giấu nó đi.

Gã thậm chí hoài nghi quỷ cẩu đã bị vương cung bắt được, bởi vì nó không quay về nữa, thậm chí hộp đánh lửa cũng bị người trong vương cung lấy đi, có lẽ chính là Quốc vương, mới có thể làm cho bọn họ không hề sợ hãi gã.

Đáng chết, đêm đó gã không nên sai quỷ cẩu đến vương cung, muốn nhìn công chúa làm gì chứ.

Gã đứng tại chỗ một hồi lâu, đội tuần tra không có ai đuổi gã đi, cũng không để ý tới gã, thẳng đến khi gã tức giận rời đi, mới có người xùy một tiếng: "Nếu lúc trước không có chuyện của Steven, đội tuần tra không thể tùy tiện như trước, thì giờ hắn đã bị tống vào nhà giam để tra khảo."

"Không biết bảo vật kia rốt cuộc là cái gì? Thật sự bị mụ phù thu hồi rồi sao?"

"Ai biết được, dù sao tôi không thể hạ gục mấy chục lính đánh thuê được, nhưng nếu thật là sự là mụ phù thủy, sao mụ ta không giế t chết Hante." Một đội viên cảm thấy khó hiểu.

"Có lẽ không phải mụ phù thủy."

"Nếu không phải mụ phù thủy, càng nên giế t chết Hante, để gã không nói bảo vật ra ngoài."

"Ai biết được." Một người nhún vai.

Chuyện của Hante đội tuần tra không quản lý nữa, nhưng lời đồn về gã vẫn không ngừng lan truyền.

Tỷ như gã đuổi việc gần hết lính đánh thuê, bán đi những bộ quần áo đẹp đẽ quý giá và những vật trang sức hoàng kim.

Gã không còn dư tiền để mở tiệc chiêu đãi bạn bè, mua sắm những đồ vật sang quý, không còn bố thí người nghèo, đương nhiên, vì gã vẫn còn ở trong tòa nhà xa hoa, nên những người bạn của gã tạm thời vẫn chưa rời đi hết.

......

"Đây là thuốc màu từ đá thanh kim?" Steven gặp lại Brande mấy ngày sau thì được chiêm ngưỡng thuốc màu.

Tuy rằng nó biến thành một loại bột phấn nâu xanh đựng trong bình gốm nhỏ, chỉ còn lại rất ít.

"Đây là bán thành phẩm, nhưng chỉ cần dùng lòng trắng trứng hoặc dầu cây đay khuấy tan là được." Hứa Nguyện đánh giá vẻ mặt cậu, nói, "Muốn thử không?"

Steven lập tức nghĩ tới giá trị của nó, nhưng cậu quả thật rất muốn xem, cậu đẩy bình gốm qua, nhẹ nhàng gật đầu: "Thử."

"Chờ một lát." Hứa Nguyện đứng dậy, lấy một bộ hoạ cụ nghiền nát từ trong rương ra, múc ra một ít bột phấn, trong ánh mắt tò mò của thanh niên bỏ thêm dầu hạt đay, quấy đều nghiền nát.

Lúc dầu hạt đay tiếp xúc với bột phấn, màu sắc xám xịt lập tức thay đổi cực kỳ bắt mắt, tươi sáng và lấp lánh, rất khó tưởng tượng nó được chế tạo từ những cục đá.

"Làm thế nào vậy?" Steven nhìn biến hóa trước mặt buột miệng hỏi.

"Phản ứng thủy phân." Hứa Nguyện thấy cậu ngước lên thì nói tiếp, "Nó có thể dùng để tạo ra các sắc thái khác nhau, muốn học không?"

Steven ngơ ngẩn, hắn biết kỹ thuật này rất quý hiếm, bởi vì nó có thể đem lại lợi nhuận gấp mấy lần từ các khoáng thạch, đá thanh kim rất đắt, nhưng có rất nhiều khoáng thạch rẻ tiền, mà thuốc màu là thứ cực kỳ quý.

"Được thôi, chỉ cần anh chịu dạy." Steven do dự một lát rồi cười nói, nói không học mới không phù hợp với tính cách của cậu.

"Dạy chứ, cũng không phải chuyện gì khó xử." Hứa Nguyện lấy từ trong rương ra một ống kim loại, rót thuốc màu vào rồi đậy nắp lại, dựng giá vẽ lên, múc phần thuốc màu còn sót lại lên vỉ pha màu rồi nói, "Muốn vẽ cái gì?"

"Màu lam......" Steven trầm ngâm, "Có thể vẽ trời xanh biển rộng không?"

Cậu không có hứng thú với những bức tranh vẽ người.

"Đương nhiên." Hứa Nguyện đổ ít thuốc màu trắng lên vỉ pha màu, phết cùng lúc hai màu lên giấy đã được trải sẵn.

Hắn vẽ rất nhanh, những sắc khối đan xen bên nhau, từ hỗn loạn sâu cạn không đồng nhất, dưới ánh nhìn chăm chú của Steven dần dần phác họa ra trời xanh và mây trắng.

Mây trắng bay thấp, gần sát mặt biển, lại không có cảm giác ám trầm, bởi vì có ánh sáng xuyên thấu qua tầng mây chiếu thẳng xuống, rải lên mặt biển gợn sóng những tia nắng lung linh như trân châu, mà trong những tầng mây chồng chất kia, có một con chim trắng bay nhảy, làm cho cả bức họa đều sống lại.

Thật đẹp, giống như dùng bút thần để khóa mặt biển vào trong, vĩnh viễn sẽ không phai màu, mà người đang đứng bên bức hoạ, dường như vĩnh viễn đều dịu dàng ấm áp như vậy.

Không cần cố ý ghi nhớ, một màn này cũng đã khắc sâu vào đáy lòng cậu.

Hứa Nguyện vẽ xong nét bút cuối cùng, nhìn thang niên bên cạnh đang dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm bức ảnh: "Đừng nhìn sát như vậy."

"Chỉ là cảm thấy quá thần kỳ." Steven lui ra phía sau nhìn hắn gác bút xuống, nhướng mày nói, "Tôi cảm thấy hình như cái gì anh cũng biết."

Mà cậu thì biết rất ít, rõ ràng tuổi tác cũng không chênh lệch mấy, lại giống như không cùng chung dòng chảy thời gian.

Người mình thích quá ưu tú, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

"Chỉ là có cơ hội tiếp xúc mà thôi." Hứa Nguyện nhìn thanh niên cười nói, "Nếu cậu có cơ hội, cậu cũng có thể học được."

Steven nghe trái tim mình run lên, bật cười khúc khích, người này khiêm tốn và dịu dàng, hắn sẽ không vì mình am hiểu rất nhiều thứ mà từ trên nhìn xuống người khác: "Cái này cũng muốn dạy tôi?"

"Nếu cậu muốn học, đương nhiên có thể." Hứa Nguyện gật đầu.

"Thôi, tạm thời học không nổi." Tuy Steven cảm thấy hứng thú với hội họa, nhưng cậu luôn nhớ rõ mình không có nhiều tiền.

Tuy rằng số đồng vàng hiện giờ có thể giúp cậu nghỉ ngơi một thời gian dài, nhưng một khi học hội họa cực kỳ hao tổn thuốc màu, cậu sẽ táng gia bại sản.

"Vậy trước tiên dạy cậu vẽ bằng mực nước nhé? " Hứa Nguyện hơi trầm ngâm nói.

"A? Được thôi." Steven mặt mày hơi cong, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Hứa Nguyện rửa sạch dụng cụ vẽ tranh, sau đó cất vào rương, Steven nhìn hắn tinh tế cẩn thận thu hồi thuốc màu thì nói: "Anh trở về trang viên là vì làm thuốc màu à?"

"Về trang viên để chế tạo vải lanh và tạo giấy." Hứa Nguyện cẩn thận đặt bức họa kia vào một góc phòng, "Có mấy giai đoạn cần tôi phải tự mình giám sát, làm thành thục rồi thì có thể buông tay."

"Đúng là bận rộn." Steven đỡ chuôi kiếm cười nói, "Làm người mỗi ngày nhàn nhã ăn rồi ngủ như tôi có chút lo lắng."

"Muốn ra ngoài thám hiểm?" Hứa Nguyện hỏi thanh niên, thành phố này kỳ thật khó giữ chân cậu quá lâu.

"Tạm thời thì không." Steven nhìn hắn một cái, ánh mắt chuyển về phía ngoài cửa sổ.

Đây cũng là điểm khác nhau giữa cậu và Brande, cậu am hiểu dã ngoại, nơi đó có vô cơ hội dành cho cậu, nhưng Brande lại am hiểu thành trì, hắn không cần bôn ba nay đây mai đó, cũng đủ bày mưu lập kế.

Cẩn thận nghĩ lại, cách biệt giữa hai người bọn họ như trời với đất, tài sản, tri thức, tính tình, thậm chí người này cũng không yêu cậu, nhưng cậu lại không hề muốn từ bỏ.

Rất muốn cùng hắn bên nhau.

"Cậu định giải quyết Ed như thế nào?" Hứa Nguyện rửa sạch tay, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống hỏi.

Steven kinh ngạc nhìn hắn: "Có vẻ như anh cũng không phản đối tôi làm thịt hắn."

"Hắn suýt nữa đã lấy mạng cậu." Hứa Nguyện khẽ cười nói, "Báo thù là đương nhiên."

Hắn chỉ là không muốn thanh niên đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực rồi đánh mất lương tri, nhưng báo thù là chuyện phải làm.

Tha thứ cho kẻ thù, là tàn nhẫn với bản thân.

Thậm chí thanh niên chỉ muốn giết Ed mà thôi, cũng không hề muốn gậy ông đập lưng ông.

Hắn nói lời này vẫn cứ dịu dàng, dường như bọn họ không phải đang nói về sinh tử của một người, Steven chậm rãi vuốt v e ngón tay, nhìn đôi mắt kim sắc dịu dàng kia, trái tim hơi căng chặt.

Cậu đột nhiên phát hiện Brande chưa hẳn dịu dàng hoàn toàn, như ngày mà hắn cứu cậu ra khỏi nhà giam, tuy lúc đó ý thức không rõ, nhưng cậu vẫn nghe được âm thanh của hắn khi nói chuyện với Ed, lạnh lùng không có độ ấm.

Không thể nói là chán ghét, chỉ là lạnh nhạt và làm lơ, giống như là người kia dù đang đứng trước mặt hắn, nhưng lại không tồn tại.

Hắn dùng vẻ dịu dàng bề ngoài để giao tiếp với người, lại chưa từng để người nào chạm vào lòng hắn.

"Đang nhìn gì vậy?" Hứa Nguyện ngước nhìn về phía thanh niên bên cửa sổ đã lặng im một lúc lâu, bỗng nhiên chạm phải đôi mắt ngọc bích nhìn mình chăm chú.

"Không có gì." Steven hoàn hồn, vội ánh dời mắt nhìn ra cửa sổ cười nói, "Tôi thích suy nghĩ của anh."

Người khác không chạm đến, cậu lại có thể chạm đến một ít, người ta khi yêu say đắm luôn dễ dàng nghĩ mình là đặc biệt nhất, Steven không muốn mình mắc phải thói quen này, sau đó quay ngược lại trách tội đối phương vì sao không yêu cậu, nhưng rất khó để cậu không nảy sinh ý tưởng này.

"Đã nghĩ ra phải làm thế nào chưa?" Hứa Nguyện nhìn dáng người thẳng tắp của thanh niên, sợi tóc đỏ phất phơ trong gió.

"Chưa nghĩ ra." Steven xoay người, ngồi xuống cạnh bàn gác chéo chân nói, "Lúc trước tôi đã cảnh cáo hắn, có lẽ tạm thời hắn rất cảnh giác, cửa sổ cũng đóng kín mít, hơn nữa nếu hắn chết ngay lúc này, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ tôi."

"Lúc này thì chưa chắc." Hứa Nguyện nói.

Steven chuyển mắt nhìn hắn, bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, cánh tay chống lên bàn ngả người về: "Anh là nói lời đồn về mụ phù thủy sao?"

Hứa Nguyện gật đầu: "Tôi có thể giúp cậu."

Steven nhìn hắn, bỗng nhiên cười khẽ, quay đầu đi: "Thôi đừng, mụ phù thủy lấy lại bảo vật và giết người là hai việc mang tính chất hoàn toàn khác nhau."

Người trước chưa chắc khiến đội tuần tra coi trọng, nhưng người sau, thậm chí sẽ làm Quốc vương sống trong vương cung cảm thấy bất an.

Đây là chuyện của cậu, không nên để Brande gánh giúp.

Hứa Nguyện hơi sửng sốt, ánh mắt cũng nhiễm hơi ấm, hắn xoay người cầm lấy quyển sách kế bên, cười nói: "Được, mấy chữ lần trước tôi để lại hẳn là đã học thuộc hết rồi chứ, tôi kiểm tra một chút."

Steven bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm quyển sách trên tay hắn, cười nhạt một tiếng: "Dĩ nhiên."

Những chữ đó nhìn qua là nhớ, cậu cũng không lười biếng.

"Được, chúng ta nghe viết." Hứa Nguyện đem giấy mực đặt trước mặt cậu.

Steven khựng lại: "Nghe viết?!"

Đây là phương pháp kiểm tra gì vậy?

"Ừm, tôi đọc, cậu viết." Hứa Nguyện thấy thanh niên tròn mắt nhìn mình, bật cười.

Steven yên lặng thở dài một hơi, căng da đầu cầm bút lông lên: "Được thôi."

Tên này chắc chắn cố ý!

Nghe viết ngẫu nhiên, nghe viết đảo từ, thậm chí là nghe một chuỗi phát âm tương đồng nhau, Hứa Nguyện đã chuẩn bị tinh thần thanh niên sẽ sai một đống chữ, nhưng hắn nhận được đáp án lại là: "Đúng toàn bộ, không tồi."

"Đương nhiên." Steven chống cằm cười thản nhiên, lúc nghiêng đầu đi thì đáy lòng lại thở phào nhẹ nhõm, may mà mình thật sự nhớ không sai một chữ.

"Ăn cơm trước, sau đó dạy cậu chế tạo thuốc màu." Hứa Nguyện đem trang giấy đặt qua một bên dùng chặn giấy đè lên một góc.

"Hôm nay anh không về trang viên sao?" Steven khẽ mím môi.

"Đã đồng ý dạy cậu học rồi, hai ngày sau mới về." Hứa Nguyện đứng dậy, mở cửa phòng nhường đường.

Steven nhìn động tác của hắn, cũng đứng dậy đi ra ngoài trước, phía sau truyền đến tiếng khóa cửa, đối phương cũng đi theo sau cậu một khoảng không xa không gần, chỉ cần nghiêng mắt là có thể nhìn thấy.

Có đôi khi cậu suy nghĩ nếu bọn họ yêu nhau thì sẽ như thế nào? Nắm tay? Nhưng thực tế thì bọn họ đã nắm tay rồi, tuy lúc ấy cậu cũng không ý thức được.

Vậy thì hôn môi?

Steven dựng thẳng lưng, nắm chuôi kiếm giật giật lỗ tai, trên mặt bỗng nóng lên, cậu và Brande sao? Có lẽ cậu nên nghĩ đến việc lỡ bị người khác phát hiện có thể bị thiêu chết hoặc là có thể ở bên nhau hay không......

Steven dẫm một chân xuống, phát hiện không chạm đất thì nghe được tiếng kêu kinh ngạc phía sau: "Cẩn thận!"

Cậu nhanh chóng bắt lấy tay vịn kế bên, cơ thể vừa ổn định thì trên eo cũng bị một cánh tay cực kỳ rắn chắc khoanh lại.

Thân thể va chạm, cơ thể nóng rực dán sau lưng, trái tim không biết là vì sợ hãi hay bị nguồn nhiệt kia ảnh hưởng, nhanh chóng nhảy thình thịch, làm cậu tâm hoảng ý loạn.

"Không sao chứ? Nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?" Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói dịu dàng, mang theo chút thản nhiên và trêu chọc, lại không có nửa phần chê trách.

Steven đột nhiên không cam lòng đối phương cứ đứng ngoài cuộc như vậy.

"Làm sao vậy?" Hứa Nguyện thả tay ra, bước xuống bậc thang nhìn cậu, lại thấy vành tai đỏ ửng bị sợi tóc rơi xuống che giấu, cùng với đôi mắt lung linh rực rỡ chứa đầy tình ý.

Cậu ấy thật xinh đẹp, lúc hào sảng nhiệt huyết thì rực rỡ loá mắt, lúc liếc mắt đưa tình cũng cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là cậu rõ ràng có một gương mặt mỹ lệ đến tột cùng, nhưng đôi mắt lại trong veo thuần khiết, Hứa Nguyện nghĩ có lẽ rất khó có người nào từ chối tình yêu của cậu.

"Không sao." Steven đứng thẳng người, đè nén nóng hổi và thấp thỏm trong lòng, nhìn người đàn ông bên cạnh, cười nói, "Bậc thang thấp như thế này thì có chuyện gì được, tôi đói bụng, đi ăn cơm thôi."

Cậu lưu loát xuống lầu, Hứa Nguyện nhìn theo đuôi tóc lắc lư của cậu, có chút bất đắc dĩ và buồn cười.

Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ chối nếu thanh niên tỏ tình, không ngờ cậu lại không thèm để ý hắn có phát hiện hay không, cậu thích hắn là chuyện của cậu, thái độ của đương sự là hắn thì không liên quan gì?

Tìn huống này đúng là vi diệu, bởi vì cậu không cần, làm hắn cũng không thể tự dưng nói lời từ chối, cũng không có lý do gì từ chối.

[Ký chủ, mỹ nhân mặt đỏ kìa? Vì sao?] Tuy meo meo thèm thịt, nhưng vẫn tò mò chuyện này.

Chủ yếu là nhìn đẹp!

[Có lẽ vì cậu ấy thân là một nhà thám hiểm lại suýt nữa té cầu thang, cảm thấy rất xấu hổ.] Hứa Nguyện đi xuống lầu, nhìn thanh niên đã khôi phục như thường, trong lòng lại bất đắc dĩ.

......

Tạo thuốc màu bằng phương pháp thủy phân cũng không khó, chỉ cần công cụ và một ít kiên nhẫn, đương nhiên, quan trọng nhất là chọn lựa những cục đá có thể dùng để chế tác.

"Có những khoáng thạch mang độc tính, nếu không thể xác định, đừng dùng nó để chế tạo thuốc màu." Hứa Nguyện vừa dạy vừa nhấn mạnh những yêu cầu cần chú ý, "Nếu không, trong quá trình chế tác sẽ dễ dàng nhiễm độc vào cơ thể."

"Ồ." Steven nghiêm túc nhìn chằm chằm nước đang lắng đọng trong bình, nghe nói vậy thì mỉm cười, "Yên tâm đi, tôi hiểu biết khoáng thạch cũng không ít."

Mấy năm nay cậu thám hiểm dã ngoại cũng không phải vô ích, vốn cho rằng những cục đá đó nhiều lắm là mang về cho Moreton cân nhắc rèn kiếm, không ngờ còn có tác dụng như vậy.

"Lúc này là trạng thái thuần khiết nhất, lọc ra cặn cũng có thể tạo thành một loại màu sắc khác." Hứa Nguyện nhìn thanh niên nghiêm túc lắng nghe, trong nháy mắt không rõ lòng mình muốn gì.

Kỳ thật hắn không cần phụ trách tình cảm của người ái mộ, nhưng chung quy Steven vẫn không giống.

Hắn không muốn Steven có tình cảm vượt qua tình hữu nghị với hắn, bởi vì người cuối cùng bị thương nhất định sẽ là đối phương, bọn họ là bạn bè, cũng là người qua đường.

Có thể quen biết một khoảng thời gian đã rất tốt, cuộc đời của cậu vẫn phải tự cậu đi, nhưng cảm tình của đối phương cho dù vượt qua tình bạn, dường như cũng không ảnh hưởng đến cậu.

Ngược lại làm hắn có chút tiến thoái lưỡng nan, không biết quyết định như thế nào.

"Nói như vậy cùng một lượng thuốc màu có thể bán ra hai giá tiền." Đôi mắt Steven sáng lên, nhìn những dung dịch đó từ trên xuống dưới với ánh mắt vừa lòng.

"Đúng vậy." Hứa Nguyện cười gật đầu, "Ngoại trừ thuốc màu, bột trân châu bôi lên mặt cũng có thể dùng phương pháp này để chế tạo."

"Anh đem những phương pháp kiếm tiền dạy cho tôi thật sự không sao chứ?" Tuy Steven rất cao hứng vì có thể học được, nhưng giá trị của nó không chỉ ngừng ở mấy trăm đồng vàng. ngôn tình sủng

"Có." Hứa Nguyện dừng động tác nghiền nát lại, "Nếu cậu muốn truyền cho người khác, nhất định phải chú ý những gì tôi đã nhắc nhở."

Không sợ người khác học được phương pháp, chỉ sợ chỉ học một nửa, hại người hại mình.

Thấy hắn nghiêm túc, Steven cũng nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

"Còn nữa, sau này nếu cậu dùng phương pháp này kiếm ra tiền, phải trích hai phần cho tôi." Hứa Nguyện nhìn thanh niên cười nói.

Steven cảm thấy yêu cầu này là đương nhiên, người khác dù chịu chia năm phần lợi, cũng chưa chắc Brande sẽ đồng ý dạy, nhưng nghe người này nói vậy, cậu lại cảm thấy không phải đối phương nhất thời nảy lòng tham, có khi chỉ là thấy chơi rất vui.

"Hai phần quá ít, ba phần." Steven nhướng mày.

"Hào phóng như vậy?" Hứa Nguyện khẽ cười.

"Hừm, sao tôi nỡ chiếm lợi của Brande tiên sinh thân ái được." Steven chống cằm nhìn hắn, trái tim không ngừng dâng lên cảm xúc đã quen thuộc.

Người đúng là sinh vật kỳ lạ, càng thích một người, lại càng phân chia rõ ràng, không muốn chiếm lợi ích của đối phương.

Khi đó gặp nhau, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người.

"Steven, đ ộng tình với tôi không phải một lựa chọn tốt." Hứa Nguyện nhìn thanh niên mỉm cười, khẽ thở dài một hơi.

Hắn chung quy không thể nhìn cậu càng lún càng sâu.

"Nhưng nó đã động, tôi cũng không còn cách nào." Steven không ngoài ý muốn nghe hắn từ chối, trong nháy mắt trái tim bị đánh một đòn đau, kêu gào không cam lòng, nhưng không chiếm được tình yêu của đối phương, không cam lòng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Cậu chống mặt bàn đứng dậy: "Yên tâm đi, cho dù không còn cách nào, cũng sẽ không ảnh hưởng gì lớn, đồng tính ở bên nhau hậu quả rất nghiêm trọng."

Kỳ thật cậu không nên để Brande phát hiện, nhưng tình yêu không thể che giấu, yêu một người, tình yêu sẽ chảy xuôi từ trong ánh mắt, chính mình nhìn không rõ, nhưng trong mắt người khác lại rất rõ ràng.

Brande là người rất thông minh, một khi phát hiện manh mối sao có thể không biết, so với việc chờ đối phương phát hiện, không bằng nắm quyền chủ động trong tay mình, mà thái độ của đối phương là gì cũng không liên quan đến cậu, bởi vì dù đối phương có từ chối jay không, cậu đều thích hắn.

"Huống hồ tôi cũng không yêu cầu anh nhất định phải đáp lại tôi." Steven nhướng mày cười nói, "Anh khẩn trương làm gì, tôi không khẩn trương thì thôi."

Hứa Nguyện im lặng nhìn thanh niên trước mặt, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ mỉm cười: "Thôi được rồi, là tôi lo lắng nhiều."

Lý trí và tình cảm va chạm, lựa chọn mỗi người sẽ khác nhau, có người xem tình yêu như ngọn lửa, có thể đốt trụi mọi thứ, mà có người chỉ xem nó là một nốt nhạc trong cuộc đời, tình yêu cũng không phải vĩnh hằng, theo sự trải nghiệm và hiểu biết càng nhiều cũng sẽ thay đổi, dường như cũng không quá quan trọng.

Dạy học vẫn còn tiếp tục, nốt nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng đến sức mạnh học tập của Steven, chỉ là khi tất cả kết thúc, lúc chỉ còn lại một mình, lồ ng ngực vẫn sẽ lạnh lẽo.

Ánh trăng như loại rượu thượng hạng nhất, để mọi người chìm vào giấc ngủ say, Steven ngồi bên cửa sổ ngắm ánh trăng, tâm trạng của cậu cũng không phập phồng, chỉ là nhìn thành phố này chìm trong bóng tối và yên tĩnh, sẽ làm người cảm thấy tịch mịch.

Một người cô đơn quá lâu cũng sẽ không có cảm giác này, nhưng khi đã quen làm bạn cùng một người khác, lại bắt đầu cảm thấy cô đơn.

Rõ ràng đã có đáp án, không được đáp lại thì phải quên đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng đến lượt mình thì cậu mới nhận ra, quên mới là thống khổ, cho dù không chiếm được kết quả, cậu cũng chưa từng hối hận vì đã gặp gỡ đối phương, tuy rằng tịch mịch, ngực cũng lạnh lẽo, nhưng khi cả thế giới đều im lặng thì nó vẫn nghĩ về đối phương, vẫn cứ bùng lên ngọn lửa nóng bỏng.

......

Cửa hàng Brande vẫn được hoan nghênh trước sau như một, mỗi ngày hốt bạc, Hante vĩ đại sau khi bán hết đồ vật, cuối cùng vẫn phải bán căn phòng xa hoa, dọn về ngôi nhà cũ nát xập xệ.

"Ôi trời, bánh mì này sao nà khó nuốt vậy, chẳng lẽ không có loại nào tốt hơn sao sao?!" Hante ngồi trong quán rượu ồn ào, chỉ cắn một ngụm bánh mì thô ráp đã không nhịn được phun ra.

Sắc mặt chủ quán có chút khó coi, nhưng nhớ tới lời đồn về Hante nên vẫn nhịn xuống, lỡ như một ngày nào đó Hante lại trở nên giàu có thì sao: "Ồ, khách nhân thân ái, nếu ngài cảm thấy bánh mì khó ăn, thì hãy thêm chút mật ong lên trên, có lẽ nó sẽ thích hợp với khẩu vị của ngài."

"Vậy thì thêm đi." Hante thật sự không thể chịu đựng vị đất trong miệng mình, gã cực kỳ nhớ thương những bánh mì mềm mại thơm ngọt đã từng ăn, trước khi gã thậm chí có thể ăn được mật ong thuần khiết, kẹo hổ phách mật hoa hồng, gã nên sống cuộc đời xa hoa như vậy, mà không phải chen chúc trong quán rượu dơ bẩn này để uống rượu mạch nha thấp kém pha nước.

"Thêm mật ong cần 30 đồng." Chủ quán rất khách khí nói.

"Nghe cũng không đắt lắm." Hante cảm thấy 30 đồng chẳng đáng là bao, nhưng khi gã mở túi tiền thì bên trong chỉ còn sót lại một ít tiền đồng, có chút không rõ đồng vàng của mình đã đi nơi nào.

Gã vuốt túi tiền, chủ quán cũng thấy rõ số tiền bên trong đó, cố kiên nhẫn nói: "Xem ra ngài không thể thêm mật ong."

Nghe hắn nói, mặt Hante lập tức đỏ lên, gã siết chặt túi tiền nói: "Tôi chỉ nhất thời không có tiền mà thôi!"

"Vậy chúc ngài dùng bữa ngon miệng." Lão bản không nhịn được bĩu môi xoay người rời đi.

Hante đương nhiên chú ý tới vẻ mặt hắn, càng làm gã khó chịu hơn, bởi vì trước khia không ai dám trào phúng gã như vậy, gã nhất định phải có tiền trở lại: "Có thể trước ghi nợ trước!"

"Không được, tôi không thể bảo đảm khi nào ngài mới có tiền." Ông chủ nhún vai nói.

Lời của hắn làm các thực khách bên cạnh cũng không nhịn được cười khẽ.

Chuyện này khiến Hante tức giận, gã lại nhổ bánh mì thô ráp như đất ra, quét sạch toàn bộ vại đ ĩa xuống đất: "Không được cười, ta chính là Hante vĩ đại!"

Gã cuồng nộ gào lên làm tiếng cười ngừng lại trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó càng không kiêng nể gì cười ầm lên.

"Được lắm, lũ người cuồng vọng, nếu ta lại trở nên giàu có ta nhất định sẽ tống các ngươi vào nhà giam!" Hante hít sâu một hơi.

Gã muốn lấy lại hộp mồi lửa, gã không thể chịu được khó khăn mà cái nghèo mang đến, gã chán ghét quần áo thô ráp trên người, giày gia rách nát và những món ăn thấp kém!

Gã vô số lần hối hận sao mình lại sai quỷ cẩu vào vương cung, gã nên triệu hồi con quỷ cẩu lớn nhất, như vậy nó sẽ không bị bắt lấy, hắn cũng sẽ không mất đi hộp mồi lửa.

Trời ơi, gã đã xốc hết toàn bộ địa phương cũng không thể tìm ra hộp mồi lửa.

"Chúc mộng đẹp của ngài trở thành sự thật, nhưng trước tiên ngài phải bồi thường vại rượu và đ ĩa cho tôi, nếu không tôi sẽ đưa ngài vào nhà giam trước." Chủ quán xách cổ áo gã lên, hung tợn nói.

"Muốn bao nhiêu?" Hante muốn kéo cổ áo của mình ra, theo thói quen định dùng tiền giải quyết vấn đề.

"Một đồng bạc." Lão bản vươn một ngón tay.

Nhưng Hante trước kia vẫy tay là có thể tung ra tiền, hiện giờ dù gã có mò từ trong ra ngoài cũng không có một đồng bạc.

"Có thể ghi nợ trước, lần sau tôi sẽ trả." Hante liều mạng lôi kéo cổ áo mình, trong lòng chỉ có một suy nghĩ nhất định phải có tiền.

Nhưng chỗ nào mới có thể kiếm ra tiền? Tuy gã đã không còn hộp mồi lửa, nhưng gã biết bảo tàng ở nơi nào, gã có thể đến đó để lấy mà không cần cố chấp với hộp mồi lửa!

Mắt Hante sáng rực lên, giật được cổ áo khỏi tay chủ quán, nói: "Ta nói, ghi sổ trước!"

Vẻ mặt của gã đúng lý hợp tình, không còn phẫn nộ mất trí như lúc nãy, nhất thời làm chủ quán đó dự không quyết: "Không được!"

"Ta có thể bảo đảm, ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!" Hante tự tin nói, "Xin hãy tin tưởng ta."

Trạng thái vô năng tức giận lúc trước đã biến mất, dường như thật sự tin tưởng mình sắp có được tài phú.

Lão bản nhíu mày, tiếng cười xung quanh cũng đã ngừng lại, một lúc sau mới gật đầu: "Thôi, thôi được......"

Dù sao chén đ ĩa cũng không bao nhiêu tiền.

"Ồ, cảm tạ ngươi, ngươi đúng là một người khoan dung." Hante cao hứng ôm lấy hắn, sau đó vui sướng ra khỏi cửa.

"Hắn lại sắp gặp may rồi sao?"

"Chẳng lẽ vu thuật trước kia lại trở về với hắn?"

"Hante thật sự sắp giàu có lại sao?"

Người trong quán rượu bàn tán xôn xao, mà bên ngoài vách tường quán rượu, người đang dựa lưng vào nơi đó kéo thấp mũ choàng đen nhánh trên đầu, che lấp hoàn toàn sợi tóc đỏ lấp ló trên trán, chỉ lộ ra khuôn cằm thon gọn, ôm kiếm đuổi theo người đàn ông đang bước nhanh về căn phòng cũ nát.

Hante hưng phấn vọt vào phòng, gã không ngừng lục lọi tìm kiếm, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi: "Đâu rồi, tấm vải kia đâu rồi, tấm vải màu lam, màu lam...... Tìm ra rồi!"

Steven đứng ngoài phòng, qua khe hở nhìn thấy Hante ôm một tấm vải ca rô màu lam nhảy múa vui vẻ.

Không lẽ tấm vải lam vừa dơ vừa rách kia mới là chìa khóa mở bảo tàng? Nếu không sao Hante lại nó ôm vào trong ngực, thậm chí còn hận không thể hôn nó mấy cái.

Nhưng cũng không thể có chuyện Brande lấy sai đồ được.

Steven nhìn chằm chằm động tác của Hante, muốn biết gã dùng tấm vải kia để triệu hồi ra đồng vàng như thế nào, lại thấy Hante trải nó ra, ném dây thừng và một ít túi vải vào, sau đó cột lại khiêng trên vai rồi ra cửa.

Có người chú ý tới Hante, nhưng giờ thì không ai muốn tới gần gã.

Hante ra khỏi cửa thành, Steven cũng cẩn thận theo sau, kéo ra khoảng cách, nhìn đối phương kiên định đi thẳng về một hướng.

Khu rừng của mụ phù thủy?

Chẳng lẽ đối phương muốn đi đến tòa bảo tàng kia?

[Ký chủ, Hante ra khỏi thành.] Hệ thống rảnh rỗi lưu ý Hante, muốn biết gã sẽ chịu trừng phạt như thế nào.

Vốn tưởng gã còn để lại rất nhiều tài sản, dư sức thoải mái trôi qua cả đời, kết quả gã vẫn tiêu tiền như nước, giờ còn muốn đi tìm bảo tàng.

[Xem ra gã đưa ra lựa chọn.] Hứa Nguyện cũng không phản ứng gì lớn.

[Gã còn mang theo tấm vải lam của mụ phù thủy!] Meo meo ngồi dậy, cảm thấy có hơi tức giận.

[Chủ nhân của tấm vải ma thuật đã chết, nó sẽ không còn hiệu quả.] Hứa Nguyện ngước lên, duỗi tay sờ đầu nó.

Hơn nữa bảo tàng cũng phân chia cấp bậc, hộp mồi lửa đã bị lấy ra, ba con quỷ cẩu chỉ nghe lệnh hộp mồi lửa, tấm vải lam của mụ phù thủy chưa chắc có thể trấn áp chúng nó.

[Mỹ nhân cũng theo sau!] Meo meo cảnh giác giật lỗ tai, sau đó cảm nhận được bàn tay trên đầu khựng lại, [Có lẽ mỹ nhân chỉ đi xác nhận một chút.]

Mỹ nhân cũng sẽ không tùy tiện xông vào những nơi nguy hiểm đến tính mạng.

[Nhưng cậu ấy sẽ không thấy chết mà không cứu.] Hứa Nguyện đứng dậy nói.

*****