Sách đóng rất dày, nhưng giấy cói bên trong lại khá yếu ớt, Hứa Nguyện lật rất cẩn thận.

Từng trang từng trang chữ viết chỉnh tề, tuy rằng có một vài nét không đầy đủ, hoặc là dùng ký hiệu thay thế, nhưng vẫn có thể đọc hiểu toàn bộ ý văn.

[Điểu Nhân - thú đầu người thân chim, có cánh giống như dơi, nhưng mọc đầy lông tơ dơ bẩn, có hai cái đuôi, sẽ mang đến ôn dịch……]

Ngoài văn bản trình bày tóm tắt, phía dưới còn vẽ nhiều hình ảnh, thậm chí dùng phác họa ra hoa văn trên lông chim.

Hứa Nguyện nhẹ nhàng lật qua tờ khác.

[Charadrius - một loài chim thần màu trắng, nếu nó đứng đầu giường người bệnh, có thể dự báo vận mệnh sắp hết, nếu nó chuyển tầm mắt, chứng tỏ người bệnh sắp tử vong, nếu nó vẫn luôn nhìn, có nghĩa là nó đang cắn nuốt bệnh tật, cũng sẽ tinh lọc dưới vầng thái dương mạnh mẽ.]

Trên tờ giấy có ảnh minh họa, tuy nhìn giống chim, nhưng vì không có màu trắng nên không thể nhìn ra tư thái oai hùng của thần điểu.

Một tờ tiếp một tờ, ghi chép cũng nhắc đến một ít thảo dược cầm máu chữa thương hoặc là ngăn cơn tiêu chảy, còn có vài sinh vật truyền thuyết hoặc phi truyền thuyết.

“Khách nhân tôn quý, ngài cảm thấy thế nào?” Giọng Fabian truyền tới.

Hứa Nguyện ngước mắt, nhìn về phía người thấp thỏm nín thở chờ đợi, cười nói: “Ký lục của ngài rất hay.”

Tuy rằng thú một sừng bị vẽ thành tê giác, bên trong còn có rất nhiều chỗ quái lạ, nhưng quả thật rất thú vị.

“Ôi! Ngài đúng là một nhà bác học, chỉ có sự uyên bác của ngài nới có thể nhìn thấu ảo diệu trong đó.” Fabian kích động tán dương.

“Nhưng đáng tiếc tạm thời tôi không dùng đến nó.” Hứa Nguyện cắt ngang trước khi ông định hát vang bài ca khen ngợi.

Nếu lúc này hắn sung túc đồng vàng, sẽ không keo kiệt mua một quyển bút ký thú vị như vậy, nhưng đáng tiếc hiện tại có quá nhiều chỗ cần dùng tiền.

“Ách……” Fabian nháy mắt nghẹn lại, sắc mặt có chút uể oải và mất mát, nhưng vẫn miễn cưỡng cười, “Cũng đúng, một người tôn quý như ngài cũng ít khi đi dã ngoại thám hiểm.”

“Xin lỗi.” Hứa Nguyện đem đóng sách lại, đặt lên quầy hàng của ông ta.

“Không, không sao……” Fabian nhấp nhấp đôi môi khô nứt của mình.

“Ôi Fabian đáng thương, không sao đâu, cho dù không bán quyển sách kia giá một đồng vàng, ngày mai ông cũng có thể mượn tôi một quả tiền đồng, đi mua một khối bánh mì đen bỏ bụng.” Thợ đóng giày chà lau công cụ của mình, mở miệng cười nói.

“Bánh mì tôi vẫn có thể mua nổi.” Tuy sắc mặt Fabian trắng nhợt, nhưng vẫn không chút khách khí đáp trả.

“Đúng là một chuyện không vui.” Thợ đóng giày cũng không để ý.

“Xin lỗi, có thể cho tôi mượn giấy bút của ngài không?” Hứa Nguyện thấy hai người nói chuyện xong mới mở miệng hỏi.

“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi.” Fabian hoàn hồn, hơi e dè đưa giấy bút tới, cũng đưa ván gỗ mà ông thường dùng để lót viết chữ.

“Cảm ơn.” Hứa Nguyện đặt nó lên đùi, chấm mực viết lên, “Sao ngài không vào công hội làm việc?”

“Ngài không cần dùng kính ngữ với tôi.” Fabian rất ít nghe được những xưng hô kính trọng như vừa, hơn nữa còn từ trong miệng của một vị khách tôn quý.

Thợ đóng giày kế bên nhìn qua, môi đóng mở vài cái, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.

“Vào công hội phải đạt tiêu chuẩn nhất định, mà tôi thì không phù hợp.” Fabian nói ra đáp án.

"Tiêu chuẩn là gì??" Hứa Nguyện chờ mực trên giấy khô, ngước mắt dò hỏi.

Theo hắn thấy, cho dù là Newman, chữ viết cũng không đúng và rõ nét hoàn toàn, quyển sách tìm kiếm dày nặng cũng có rất nhiều chữ sai, nên mới làm hắn ta tìm kiếm khó khăn.

“Đó là một tiêu chuẩn cực kỳ nghiêm khắc.” Fabian nói những lời này thì dời mắt, ngón tay co quắp khẩn trương cọ vào góc áo.

“Vậy tu viện thì sao?” Hứa Nguyện hỏi.

“Khách nhân tôn quý, người sao chép nơi đó đều được bồi dưỡng từ nhỏ, yêu cầu lòng tín ngưỡng đối với Thượng đế, mới có thể đụng vào những thánh kinh.” Thợ đóng giày không nhịn được lên tiếng.

Fabian cũng không phản bác, gật đầu nói: “Tôi cũng không phải là tu sĩ.”

“Vậy ngài có muốn làm việc cho tôi không?” Hứa Nguyện gấp tờ giấy trên ván gỗ, nhìn ông dò hỏi.

Thợ đóng giày kế mở to hai mắt nhìn, Fabian càng ngây ra như phỗng.

“Tôi cần thuê một vị ghi chép, chữ viết của ngài có lẽ không đạt tiêu chuẩn Hành hội, nhưng rất thích hợp để làm việc chỗ tôi.” Hứa Nguyện xé đôi tờ giấy, một nửa ghim lên tấm ván gỗ, đưa trả lại cùng bút lông phía trên, “Thù lao có thể thương lượng.”

“Nhưng tôi……” Fabian có chút do dự, rồi lại không nghĩ ra lý do từ chối, chuyện này y như trên trời bỗng rớt một miếng bánh ngọt lên đầu ông.

“Ngài có thể từ từ suy nghĩ, nếu cảm thấy thích hợp, có thể đến địa chỉ trên giấy tìm tôi.” Hứa Nguyện đứng dậy nói.

Fabian nhìn nửa tờ giấy trên ván gỗ, khi ông cầm qua thì vị khách trước mặt đã đứng lên, để lại một câu tạm biệt mang theo ý cười: “Hy vọng có thể gặp ngài lần nữa.”

Bóng lưng hắn cao lớn và mông lung dưới ánh hoàng hôn, nụ cười ấm áp như thiên thần giáng xuống nhân gian. T𝗿ang gì 𝓂à hay hay 𝐭hế ﹛ T𝗿 𝑈𝓂T𝗿𝑢yen﹒VN ﹜

Fabian siết tờ giấy trong tay, hơi kích động nhìn chữ viết trên đó, rõ ràng là cùng loại giấy bút, nhưng những từ ngữ ít ỏi của đối phương lại cực kỳ uyển chuyển xinh đẹp, dường như ngay cả chữ viết cũng tôn quý.

Thượng đế ơi, may mắn cuối cùng cũng đến với ông rồi sao?

“Ha, ông thật sự muốn đi sao? Tôi chưa bao giờ gặp hắn ở thành Tanzan.” Thợ đóng giày nói.

“Người ngươi chưa thấy qua rất nhiều.” Fabian nhìn chữ viết phía trên, gấp gọn tờ giấ nhét vào tận cùng bên trong áo.

Thợ đóng giày bĩu môi, động tác cắt da cũng nặng hơn một chút.

“Hình như tôi đã gặp hắn……” Lính đánh thuê đang uống túi rượu kế bên nói.

“Ở nơi nào?” Fabian tò mò dò hỏi.

“Hình như là quán rượu Benson.” Lính đánh thuê ợ một hơi rượu, “Mấy ngày trước rồi, lúc ấy hắn còn mặc một bộ tunic cũ nát, không ngờ chỉ qua mấy ngày đã có được một bộ quần áo xinh đẹp.”

“Hắn là người xứ khác?” Thợ đóng giày dừng công việc hỏi.

“Chắc là vậy, hắn nói mỉm là một người lữ hành.” Lính đánh thuê thấy có mấy người đi ngang qua dựng lỗ tai nghe ngóng thì càng lớn tiếng, “Nhưng giờ thì nhìn không giống lắm.”

“Ồ, nghe có vẻ hắn là kẻ lừa đảo có bề ngoài xinh đẹp.” Một chủ quán khác nói.

“Cũng có lẽ hắn đã trở thành tình nhân của một vị phu nhân nào đó cũng nên.” Lính đánh thuê cười nhạo, “Bộ dáng đó rất được các quý phụ thích.”

Bọn họ ngươi một câu ta một câu tán gẫu, muốn bới móc ra càng nhiều lời đồn thú vị.

“Ôi, Fabian đáng thương, xem ra hắn chỉ đùa ông thôi.” Thợ đóng giày lại khôi phục vẻ mặt nhẹ nhàng, “Dù sao thì ngay cả một đồng vàng hắn cũng không trả nổi.”

Sắc mặt Fabian có chút xám xịt, vẫn miễn cưỡng mở miệng: “Có lẽ hắn là quý tộc thích ngụy trang thành bình dân.”

“Không thể nào, các quý tộc sẽ không tới chỗ này, bọn họ có vô số kẻ hầu người hạ, mà hắn thậm chí không có được một con ngựa.” Thợ đóng giày duỗi tay vỗ vai của ông, cười nói, “Đừng hấp hối giãy giụa làm gì, ông bạn già.”

Người xung quanh đều cười vui vẻ, chỉ có Fabian dần dần ảm đạm xuống, ông nhìn cuốn sách dày nặng trên bàn, bút lông chim đã tước rất nhiều lần cùng với hộp mực sắp khô, theo bản năng sờ tờ giấy trong ngực, khẽ thở dài một hơi.

Đời này làm gì có chuyện tốt đổ lên đầu, ông đã vô số lần nghiệm chứng chuyện này.

……

[Ký chủ, người trong công hội phát hiện chuyện ngài từng tới quán rượu Benson.] Meo meo lúc nào cũng chú ý đám người, nghe thấy âm thanh nghị luận truyền bá thì lo lắng, [Làm sao bây giờ?]

[Không có gì, đây cũng không chuyện gì mất mặt.] Hứa Nguyện cười đè thấp vành mũ, cởi áo choàng xuống khoác lên cánh tay, đi tới một đứa bé choai choai đang tước gỗ ven đường.

Lúc ấy hắn đã nghĩ, vẻ ngoài dễ dàng làm người chú ý sẽ đem lại một ít phiền phức, nhưng cũng không quá ảnh hưởng.

Meo meo cảm thấy ký chủ nói có lý, nhưng lại thấy có chỗ nào đó sai sai.

“Bạn nhỏ, đồ gỗ trên tay nhóc bán thế nào?” Hứa Nguyện hỏi.

“Tôi hy vọng có thể bán được năm đồng.” Thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, sau đó dừng tay, nhìn về phía người đang ngồi xổm trước mặt, bị vành mũ che lấp đôi mắt, “Nó vẫn chưa hoàn thiện.”

“Vậy thì, ta cho nhóc mười đồng, nhóc có thể giúp ta gửi một lá thư không?” Hứa Nguyện cười nói.

Giọng nói của hắn vẫn luôn ấm áp, chỉ là âm điệu vang lên khi chân trời sắp kéo mây đen tới làm nó có chút lạnh lùng, không giống âm thanh thường ngày.

“Rất vui lòng cống hiến sức lực.” Thiếu niên kích động, “Đưa đến đâu?”

“Đội tuần tra.” Hứa Nguyện nói.

Nghe váy, thiếu niên rõ ràng do dự: “Vì sao lại gửi cho đội tuần tra, không phải là thư khiêu khích gì đó chứ?”

“Đương nhiên không phải, nhìn ta giống loại người cả gan làm loạn sao?” Hứa Nguyện cười một tiếng, “Đi nhanh về nhanh, nếu chân của nhóc chạy nhanh hơn gió, ta sẽ cho nhóc thêm mười đồng.”

Hai mươi đồng đối với một đứa bé mới lớn mà nói là một số tiền khó lòng từ chối, mà người trước mắt có vẻ rất giàu có, không giống người mà đội tuần tra sẽ gây khó dễ, hơn nữa chỉ là chạy vặt mà thôi, cậu bé nghĩ một lát rồi duỗi tay nói: “Được, tôi đi.”

Hứa Nguyện đưa lá thư đã phong kín cùng với mười đồng cho cậu bé, vừa ngước mắt thì cậu bé đã cao hứng chạy bay ra ngoài, công cụ còn treo bên hông, chỉ còn lại mấy khối gỗ rơi rụng dưới đất.

Hứa Nguyện nhặt nó lên để dựa vào tảng đá mà cậu bé lót mông, lại lấy mười đồng bỏ vào hộc gỗ chưa thành hình, đứng dậy rời đi.

[Ký chủ, bỏ ở đó sẽ bị mất.] Meo meo nhắc nhở, tuy rằng những đầu gỗ vẫn chưa làm xong, bỏ ở ven đường cũng không có người quan tâm, nhưng vẫn có thể bị nhặt về coi như củi đốt.

[Không lo, chân của cậu bé ấy rất nhanh.] Hứa Nguyện khoác áo choàng lên, vừa quẹo vào một con đường tắt thì bóng cậu bé đã xuất hiện ở đầu đường!

*****