Edit + Beta: Vịt

Phòng giám sát bệnh nặng, tiếng vang nặng nề đơn điệu của các loại dụng cụ phát ra, Tiêu Mục Đình khom lưng đứng bên giường bên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Cẩm Trình, thấp giọng nói: "Anh đi đây, mày nghỉ ngơi gần đủ rồi thì mau tỉnh lại. Lần trước không phải ầm ĩ muốn xem người yêu của anh là ai sao? Anh giờ liền đi đón em ấy về, hai đứa nhận thức lại lần nữa."

Tiêu Cẩm Trình không chút phản ứng nào, cũng may nhịp tim và hô hấp đều ổn định. Tiêu Mục Đình khẽ thở dài một cái, lại nhìn hắn, xoay người bước ra cửa.

Tiêu lão gia tử ngồi trên xe lăn, sống lưng mặc dù rất thẳng, nhưng quân trang đổi thành quần áo bệnh nhân, nhìn qua vẫn là già nua yếu ớt rất nhiều. Ông đuổi lính cần vụ bồi bên người ra, nhìn Tiêu Mục Đình nói: "Con muốn rời Bắc Kinh?"

"Vâng." Tiêu Mục Đình đứng ở trước mặt cha, "Con đón đồng đội của con về liền trở lại."

"Con......" Tiêu lão gia tử nhăn sâu lông mày, tay phải run rẩy giơ lên, chỉ phòng giám sát bệnh nặng: "Cẩm Trình còn nằm ở bên trong."

Tiêu Mục Đình không nói, ánh sáng trong mắt không nhúc nhích.

"Nó vẫn chưa tỉnh!" Tiêu lão gia tử kích động tới túm lấy tay vịn xe lăn, muốn chống người dậy. Tiêu Mục Đình vội vàng tiến lên hai bước, không biến sắc mà ấn ông trở lại xe lăn.

Cha con hai người trầm mặc nhìn nhau, trong mắt lẫn nhau đều hiện lên tia máu đỏ. Một hồi lâu, Tiêu lão gia tử lại lần nữa lên tiếng: "Con còn nhớ chuyện hai năm trước chứ?"

Khóe môi Tiêu Mục Đình khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: "Nhớ."

"Con chống lại mệnh lệnh cấp trên, tự mình đi Myanmar cứu chiến hữu của con, lúc được mang về toàn thân là máu." Thanh âm Tiêu lão gia tử mang theo vài phần nghẹn ngào: "Có người nói con không sống nổi, bác sĩ liều mạng cứu con về. Ừm, hiện tại Cẩm Trình giống con năm đó. Nhưng con tỉnh nhanh hơn nó, sau khi thoát khỏi nguy hiểm không lâu liền tỉnh. Nó vẫn nằm ở bên trong, không biết lúc nào có thể tỉnh lại."

Ngực Tiêu Mục Đình vừa nặng vừa khó chịu, đôi môi dần dần mím chặt.

"Con cư nhiên lại muốn đi." Tiêu lão gia tử cười khổ: "Lại là đi "đón đồng đội", con nghĩ qua hay không, vạn nhất lại giống như lần trước, không những không đón được đồng đội về, còn cũng góp mình vào?"

Tiêu Mục Đình hơi cụp mí mắt: "Nghĩ qua."

"Nghĩ tới còn đi?" Giọng nói khàn khàn của Tiêu lão gia tử vang dội cả hành lang, "Đội của con ngoại trừ con ra không còn ai khác sao? Cẩm Trình vẫn chưa tỉnh, con nếu như ở Toffmanka cũng theo đó xảy ra chuyện, con để cho cha làm sao nói lại với mẹ các con?"

Nói xong, Tiêu lão gia tử kịch liệt ho run rẩy, Tiêu Mục Đình đến gần, tay phải ở trên lưng ông không nặng không nhẹ mà vỗ, một lát sau từ trong túi áo lấy ra một cái băng tay lớn cỡ bàn tay: "Toàn bộ đội viên con dẫn dắt ở Toffmanka, chỉ có con giữa chừng rời đi, hiện tại trong bọn họ còn có 11 người chưa về, con là đội trưởng của bọn họ, con có trách nhiệm đem bọn họ không thiếu một người mà mang về."

Đôi môi Tiêu lão gia tử run rẩy, đầu rũ xuống, hai tay chuyển động xe lăn, lúc triệt để quay lưng buồn bã nói: "Muốn đi thì đi đi, dù sao hiện tại cha cũng không quản được con. Con và Cẩm Trình, cha đứa nào cũng không quản được. Hồi đó không nên để cho các con một đứa nhập ngũ một đứa học trường cảnh sát. Thôi vậy. Con phải mang các đội viên của con không thiếu một người trở về, nhưng cha chỉ hi vọng chuyến này của con có thể bình an vô sự, không được bất tỉnh nhân sự giống như lần trước. Cha già rồi, nếu như con lại cho cha thêm lần nữa, cha chịu không được."

Tiêu Mục Đình nắm chặt hai nắm tay, cổ họng siết chặt, khàn tiếng mà hô tiếng "Cha". Xe lăn lại bình tĩnh mà trượt về phía trước, không có ngừng lại, càng không có quay lại.

Xe tới sân bay quân sự ngoại thành đã chờ dưới lầu, lúc cửa xe mở ra, Tiêu Mục Đình ngơ ngác, "Nghiêm đội?"

"Lên đi." Nghiêm Sách đang mặc đồ ngụy trang, hơn nửa khuôn mặt trong bóng râm, lộ ra vẻ càng thêm lãnh khốc hơn bình thường.

Tiêu Mục Đình đóng cửa lại, lúc này nhìn thấy ghế sau còn có một người.

Là Thích Nam Tự.

"Tiêu đội ngài, chào ngài." Thích Nam Tự cúi đầu, trầm mặc hơn nửa năm trước rất nhiều, lúc nói chuyện khơi khóe mắt lên lén lút nhìn Tiêu Mục Đình một cái, lại rất nhanh thu ánh mắt trở lại.

Xe quân sự chạy băng băng, quang ảnh ngoài cửa sổ chuyển động. Tiêu Mục Đình nhăn lông mày lại: "Nghiêm đội, các anh đây là?"

"Cùng tới sân bay với anh." Nghiêm Sách nói.

"Các anh cũng muốn tới Toffmanka?"

"Phải."

Tiêu Mục Đình đỡ trán, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, vài giây sau nói: "Thật sự không cần như vậy, Liệp Ưng chúng tôi......"

"Tiêu đội, anh hiểu sai rồi." Nghiêm Sách cắt ngang: "Để cho Trường Kiếm phái một tiểu đội tinh anh cùng tới Toffmanka với Liệp Ưng, là ý tứ sau khi thương lượng của tổng bộ và phía quân."

Tiêu Mục Đình mắt trống rỗng, tất nhiên là không tin.

Nghiêm Sách thấy anh không tin, cũng không cố gắng tranh luận, chỉ nói: "Đội viên của tôi đã tới sân bay rồi, của trung đội tinh anh cử tới, không thua Liệp Ưng các anh. Về phần thằng nhóc này......" Nghiêm Sách nói nhìn nhìn Thích Nam Tự, cằm nhấc lên: "Tự mình nói."

Thích Nam Tự rốt cục ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tiêu Mục Đình, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng từng chữ mạnh mẽ: "Tiêu đội, tôi muốn chuộc công."

Lúc đụng tới ánh mắt Thích Nam Tự có mấy phần tương tự với Thiệu Phi, trái tim Tiêu Mục Đình co rút, sợ hãi luôn đè nén cơ hồ muốn nổ tung phòng tuyến tâm lí anh miễn cưỡng xây dựng lên, đập tan tấm mặt nạ gọi là bình tĩnh ung dung.

Lúc Ninh Giác nói với anh, Thiệu Phi và 6 đồng đội khác ở Toffmanka mất liên hệ, cả người anh mỗi một khối cơ bắp đều phút chốc căng chặt, cổ họng khó chịu tới cơ hồ nói không ra lời, mí mắt không ngừng nhảy lên, trước mắt một hồi đỏ một hồi đen, trong đầu hiện lên khuôn mặt Thiệu Phi cười gọi "Đội trưởng", trong thời gian dài đến 5 phút mất đi năng lực suy nghĩ.

Trong nháy mắt đó anh mới rõ ràng mà cảm nhận được, Thiệu Phi đối với anh mà nói, đã quan trọng tới nhường nào.

Sau khi để điện thoại xuống, hai tay anh xuyên vào trong tóc, hết sức đè xuống toàn bộ cảm xúc khó có thể khống chế kia. Thiệu Phi vẫn ở Toffmanka chờ anh, anh phải bình tĩnh lại, tuyệt đối không thể rối loạn trong lòng.

Ninh Giác và Lạc Phong mang theo tiểu tổ tinh anh từ trung đội 1 điều động tới Bắc Kinh, bằng tốc độ nhanh nhất xin được lệnh hành động. Cùng một thời gian, Trường Kiếm cũng hướng tổng bộ trình đơn xin.

Ninh Giác thông qua điện thoại: "Lần này do cậu dẫn đội hay tôi dẫn đội?"

Tiêu Mục Đình trả lời tới như đinh đóng cột: "Đương nhiên là tôi. Cậu với Lạc Phong ở lại."

Xe quân sự đã tới sân bay, hai đội đồ ngụy trang giống nhau, băng tay nhưng phân loại lính đặc chủng hai bên, bên trái là Trường Kiếm, bên phải là Liệp Ưng.

Thời gian cấp bách, Ninh Giác kéo Tiêu Mục Đình ôm chặt lấy, lúc buông ra ở trên vai anh đấm một quyền, chỉ vào hai người đứng đầu Liệp Ưng nói: "Ninh Thành, Doãn Thiên, đầu năm mới từ Nam Cương trở lại."

(CP Ninh Thành và Doãn Thiên có thểđọc thêm trong hệ liệt "Năm tháng trong tiếng đạn")

Tiêu Mục Đình cả kinh, "Cậu đem hai đứa......"

"Lần này hành động cứu viện hai người bọn họ cực kỳ thích hợp. Yên tâm, hai người bọn họ năm trước có thể vớt được tôi từ Myanmar trở lại, lúc này cũng nhất định có thể trợ giúp cậu, cứu về 11 đội viên của chúng ta." Ninh Giác nói: "Lương đội và Diệp doanh cũng ở lại bên kia, cộng thêm Trường Kiếm nữa, không lý do thất bại. Đi đi, chờ tin tốt của các cậu."

Quân cơ trong xuân hàn lành lạnh lên không trung, chạy nhanh về phía khói lửa chiến tranh bay tán loạn ngoài vạn dặm.

Tiêu Mục Đình hô hấp thật sâu, cố gắng bằng phẳng tâm tư. Một khắc nhắm mắt lại, rõ ràng mà nghe thấy Thiệu Phi nói: "Đội trưởng, lần này sau khi trở về, ngài phải chuyển chính thức cho em."

Hốc mắt ê ẩm, anh thu chặt ngón tay, trong lòng một thanh âm nói: "Hảo hảo chờ, ngàn vạn không được xảy ra chuyện."

Ở tổng bộ gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc phía Bắc Toffmanka người đi nhà trống, hai đội võ trang phân liệt ở lân cận giao chiến, đạn rào rào bay lên, đạn hỏa tiễn không có kết cục gì mà bay loạn, một tuần trước chém giết quan chức chính phủ tạm thời bày xác ở đầu đường, nửa thân thể bị nổ tung, máu tươi và ruột chảy đầy đất.

Một quả đạn đạo không biết từ nơi nào bay tới, sau khi nổ tung, bụi mù che khuất bầu trời, nhà sụp đổ, phần tử võ trang tay cầm súng bị nổ tới thân đầu tách rời.

Giao chiến ngừng lại, bởi vì đã không có người còn có thể đứng lên.

Tiểu đoàn Trung Quốc cũng không còn bao nhiêu người, một giờ trước, trong 7 người mất liên lạc có 4 người chạy về, mang về 6 nhân viên tịch Trung Quốc cuối cùng tìm được. vết thương ở trán Ngải Tâm nứt toác, máu chảy đầy mặt, nổi điên mà mà la: "Máy Bay đâu? Máy Bay không trở lại?"

Hòm thuốc trên tay Lăng Yến "Bịch" một tiếng rơi trên mặt đất: "Các anh...... Đi tách rời?"

Khu vực khai thác mỏ phía Tây Bắc bây giờ đã bị lính đánh thuê quốc tế chiếm lĩnh, nhân viên địa phương và ngoại quốc ở công ty khai thác quặng tứ phía mà chạy, tiểu tổ Thiệu Phi dẫn dắt thật vất vả tìm được 5 người, để cho 3 chiến hữu hộ tống bọn họ ngồi chiến xa bộ binh chạy về, còn lại 6 người tính cả chính cậu tiếp tục tìm kiếm.

Mắt thấy thời hạn đã qua, tiếp tục đi về phía trước thì tiến vào vùng ném bom dày đặc của máy bay chiến đấu Liên Bang Nga, Trần Tuyết Phong một phát túm lấy Thiệu Phi, lạnh lùng nói: "Không còn ai!"

Trải qua hơn 3 tiếng lặn lội, bọn họ lại tìm được 6 người, 6 người này mới từ trong kịch chiến của võ trang phân liệt chạy ra, phần lớn tinh thần hoảng hốt, khóc nói "Toàn bộđã chết, bên trong toàn là người chết".

Thiệu Phi cắn răng, biết 4 người còn lại khẳng định đã thiệt trong giao chiến, tiếp kiên trì tìm, chỉ có thể thiệt hại huynh đệ của mình.

Cậu phun ra một ngụm nước bọt mang theo máu, xoay người nói: "Lên xe! Nắm chắc thời gian, phải trước lúc trời tối chạy về!"

3 xe Jeep quân sự ngàn thương trăm lỗ ở trên con đường đã không thể gọi là đường lao vun vút, Thiệu Phi tự mình lái xe tốc độ nhanh ở đằng trước nhất, Ngải Tâm ở trên ghế phó lái trợn mắt mà nhìn chằm chằm phía trước.

Đây là con đường lúc tới, nhưng thời gian nửa ngày ngắn ngủi, cảnh tượng xung quanh đã khó có thể phân biệt, nhà bị nổ một nửa đã thành một đống gạch võ ngói vỡ, rừng cây trước kia nguy cơ tứ phía cháy lửa lớn ngập trời, cầu bị chặn ngang nổ gãy, gạch đá nện giữa sông, cắt đứt dòng nước.

"Đệch!" Thiệu Phi một quyền nện về phía vô lăng, kéo máy truyền tin qua quát: "Quay ngược lại, phía trước không đi được nữa!"

"Làm sao bây giờ? Chỉ có con đường này!" Trán Ngải Tâm bị mảnh đạn đâm bị thương, băng gạc cũng sắp chặn không được máu.

"Đéo biết!" Giọng Thiệu Phi khàn khàn, mãnh liệt bẻ tay lái, bánh xe trên mặt đất kéo ra tiếng rít chói tai. Cậu từ trong thùng xe lục ra một bọc bông, cũng không thèm nhìn liền nhét vào trong ngực Ngải Tâm, "Tự mình đè, bên kia của anh có thuốc cầm máu, lấy ra bôi lên. Không được sợ, có em ở đây, như thế nào cũng tìm được đường về."

Ngải Tâm chịu đựng đau nhức bôi thuốc lên vết thương, kêu rên nói: "Con mẹ nó, nếu như có thể liên lạc với Diệp doanh là tốt rồi."

"Đừng nghĩ nữa, toàn bộ truyền tin bị đứt, liên hệ thế nào?" Thiệu Phi giẫm chân ga một cái, mang theo 2 chiếc xe phía sau rẽ vào một con đường nhỏ càng thêm đổ nát, "Bọn họ khẳng định chờ chúng ta."

Sắc trời tối dần, xung quanh tiếng ném bom không ngừng, dầu trong xe không đủ, đừng nói chưa tìm được đường trở về, ngay cả tìm được, dầu còn dư lại cũng không đủ lái trở về.

Thiệu Phi tìm được một nhà xưởng gia công sản phẩm nông nghiệp tương đối an toàn, để cho Trần Tuyết Phong bố trí mọi người nghỉ ngơi, cùng Ngải Tâm một đường đi tìm trạm xăng dầu.

Toffmanka phần lớn kho chứa dầu không phải bị hủy, chính là rơi vào trong tay phần tử võ trang, nhưng Thiệu Phi vận khí không tệ, dựa vào kinh nghiệm ở trên đường đổ nát lục lọi, vừa lái 10 cây số, đã phát hiện một trạm xăng dầu.

Mặc dù chung quanh trạm xăng dầu đứng 4 tên phần tử võ trang mang súng, nhưng chỉ 4 người, đối với lính đặc chủng cấp bậc như cậu và Ngải Tâm mà nói căn bản không thành vấn đề.

Dao găm của lính trinh sát băng lãnh chẻ ra không khí, phần tử võ trang liên tiếp ngã xuống, hai người nhanh chóng rót đầy dầu, đặt chỗ còn lại vào ghế sau.

Nếu như hết thảy thuận lợi, chút dầu này có thể đảm bảo bọn họ chạy về doanh trại Trung Quốc.