Edit + Beta: Vịt

Ngày đầu đấu võ, Thiệu Phi vừa ngủ dậy đã không thấy Thích Nam Tự đâu, đại hán giường trên cũng không ở đó. Ngải Tâm nói chiến sĩ những đội khác đều về đội của mình rồi, trong túc xá chỉ còn lại binh của Liệp Ưng. Thiệu Phi "À" một tiếng, thời gian ba tuần nói dài không dài, nhưng dù sao cũng không ngắn, quen mỗi sáng mở mắt liền nhìn thấy mặt thối của Thích Nam Tự, chịu đựng chấn động kịch liệt lúc rời giường của đại hán giường trên, hai người này đều đi rồi, trong lòng khó tránh khỏi toát ra mấy phần mất mát.

Ngải Tâm nhìn ra tâm tư của cậu, ở sau ót cậu tuốt một cái: "Máy Bay, chú biểu hiện thật tốt cho anh a, đừng có theo Thích Nam Tự xả nước biết chưa. Để anh phát hiện chú nhớ tình giường bên cạnh hoặc là nghĩa giường trên dưới, anh không tha cho chú đâu!"

Thiệu Phi cười lạnh: "Quản tốt bản thân anh đê, dám kéo chân sau của em anh xong đời."

Không biết là bởi vì có đấu võ, hay là thủ trưởng các đội đều tới, ban cấp dưỡng hôm nay cung cấp bữa sáng phá lệ thịnh soạn. Thiệu Phi bưng đầy một khay bánh bao nhân thịt, lúc ngồi xuống nhìn thấy Thích Nam Tự theo đội viên Trường Kiếm cùng nhau tiến vào.

Giống như lúc từ trên xe bước xuống ngày đó, Thích Nam Tự rơi ở cuối cùng, không ai phản ứng. Nói đáng thương đi, người ta hình như sớm thành thói quen, còn rất hưởng thụ loại cô độc này, phải thay đổi một hoàn cảnh, tỷ như đại học gì đó, hay là thay một thân quần áo thoải mái, đeo một đôi tai nghe, đảm bảo không ai cảm thấy hắn đáng thương, chỉ sẽ nói người này có mô phạm; nhưng nếu nói không đáng thương, nơi này dù sao cũng là quân doanh, đám binh ăn uống đều cùng nhau, lâu dài không ai nói chuyện, nghĩ một chút cũng đủ ấm ức.

Thiệu Phi cầm lấy bánh bao thịt gặm một cái, lại thấy Thích Nam Tự cầm cơm, âm thầm mà ngồi ở bên một cái bàn không ai — mấy bàn kia của Trường Kiếm đầy ắp, nhất định muốn chen cũng không phải không được, nhưng nhìn dáng vẻ không ai nguyện ý để cho hắn chen, hắn cũng không thèm chạy tới chiếm diện tích. Thiệu Phi quay đầu lại, thầm nghĩ đại ca Máy Bay, ngài đừng quan tâm nữa, nhanh ăn thêm mấy cái bánh bao, đợi lát nữa trên trận đấu võ hảo hảo dạy dỗ thằng nhóc quậy Tiểu Thích làm gấu...... Xí, làm người!

Ăn được một nửa, các thủ trưởng tới. Tiêu Mục Đình và Ninh Giác tìm bàn ăn trống một nửa, Lạc Phong lại nhất định muốn chen tới bàn Thiệu Phi. Thiệu Phi duỗi cổ nhìn tới chỗ Tiêu Mục Đình, Tiêu Mục Đình cũng nhìn thấy cậu, gật đầu cười. Cậu trong lòng vui vẻ, bê đĩa lên liền muốn chạy, Lạc Phong lại quát: "Ngồi xuống, có quy củ hay không?"

Thiệu Phi không vui: "Bàn này đầy hết rồi, bàn đội trưởng của tôi còn trống một nửa đấy!"

"Chê tôi chiếm bàn của các cậu, ngồi không thoải mái?" Ai cũng nghe ra Lạc Phong là nói giỡn, Thiệu Phi cực kỳ không tình nguyện ngồi trở lại, vừa gặm bánh bao vừa nhìn Tiêu Mục Đình, Lạc Phong lại cười: "Ui, con ngươi đều sắp rơi vào trong nhân bánh bao rồi."

Hai bàn cách gần, Tiêu Mục Đình nghe được, xoay người hướng Thiệu Phi ngoắc tay: "Tới đây đi, bên này có chỗ trống."

Lạc Phong giả vờ trách móc: "Lão Tiêu cậu quá đáng a, ngay mặt hạ đài tôi."

Thiệu Phi vừa được gọi, lập tức đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi tới bên cạnh Tiêu Mục Đình, lúc ngồi xuống nghe Tiêu Mục Đình nói: "Cái thói quen góp náo nhiệt của Lạc Phong chắc là không sửa được đâu."

"Vậy thì không sửa thôi." Ninh Giác cười nói: "Tùy cậu ấy vui vẻ."

Trong khay ăn của Tiêu Mục Đình chỉ có một chén cháo, một đĩa rau, một cái trứng rán, Ninh Giác cũng không khác lắm. Thiệu Phi so sánh với bữa sáng giống như gò núi của mình, chợt cảm thấy lúng túng, động tác gặm bánh bao nhỏ đi rất nhiều. Một bàn này bởi vì có thủ trưởng ở đây, không khí không bằng các bàn không bị cản trở khác. Tiêu Mục Đình nhìn nhìn Thiệu Phi cẩn thận gặm bánh bao, thấp giọng nói: "Sao lại ăn lịch sự thế?"

Thiệu Phi nghĩ: Tôi trước kia rất thô lỗ sao?

"Cậu trước kia ăn toàn ăn miếng thịt bự, uống toàn uống sữa ngụm lớn." Tiêu Mục Đình quấy cháo: "Hiện tại giả bộ thanh tú? Ninh đội ở đây liền không buông thả được? Ăn nhiều chút, lát nữa còn phải đoạt điểm về cho đội chúng ta."

Thiệu Phi oan uổng cực kỳ, cậu chỉ bất quá từng ở trước mặt Tiêu Mục Đình uống một hơi hết phần sữa tươi của ba người, mặc dù đích xác là "Uống sữa ngụm lớn", nhưng lời không thể nói như vậy a! Lại nói giả bộ thanh tú cũng không phải bởi vì Ninh đội ở đây.

Rõ ràng là bởi vì......

Bởi vì anh ăn ít như vậy, tôi ăn nhiều như vậy.

Lời này Thiệu Phi không cách nào nói, dứt khoát khôi phục tướng ăn nhất quán, ba miếng một cái bánh bao thịt, hai quai hàm phồng giống như quả bóng.

Tiêu Mục Đình gắp trứng rán trong khay ăn của mình cho cậu, "Phát triển thân thể, không khách khí."

Thiệu Phi: "...... Ợ!"

"Tôi không ăn!"

Một tiếng rống to cắt đứt vui vẻ âm thầm của Thiệu Phi. Phát ra âm thanh chính là ai không cần nhìn cũng biết. Thiệu Phi nắm đũa nghĩ: "Tiểu Thích lại phạm tội rồi.

Nhưng cậu không nghĩ tới Thích Nam Tự rống chính là đại đội trưởng của Trường Kiếm, Nghiêm Sách.

Phòng ăn lớn như vậy, một cái hét này của Thích Nam Tự đều hấp dẫn tất cả tầm mắt qua. Đội viên Trường Kiếm ai cũng sắc mặt khó coi, trong lúc nhất thời cũng không ai khác dám nói chuyện. Vị trí của Thiệu Phi vừa vặn có thể nhìn thấy mặt Thích Nam Tự, thằng nhãi này chắc là rống xong cũng biết phải bị vậy, vẻ mặt cứng ngắc, vùi đầu không dám nhìn người trước mặt.

Thiệu Phi nhớ tới hôm qua cái lần tí nữa thì đối mắt với Nghiêm Sách, vừa lo lắng Thích Nam Tự, vừa có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Thích Nam Tự không tuân phục đội trưởng dẫn đội Phạm Cường, đối với lão đại đứng đắn của Trường Kiếm, đây coi như là kinh sợ.

Thiệu Phi nhìn không được biểu tình Nghiêm Sách, chỉ nghe y nói: "Mặc quân trang vào phải có dáng vẻ của quân nhân, ở bộ đội đừng bướng với anh."

Thanh âm không lớn, giữa từng chữ lại tràn đầy uy nghiêm. Thiệu Phi không phải là đội viên của Trường Kiếm cũng cảm thấy bị dọa một chút, đừng nói Thích Nam Tự còn đeo băng tay của Trường Kiếm.

Mấy phút sau không khí phòng ăn khôi phục như thường, mọi người tự ăn của mình, Thiệu Phi nhìn thấy Thích Nam Tự đang biểu tình thống khổ mà cắn trứng rán.

Vừa rồi Nghiêm Sách để cho Thích Nam Tự ăn nhất định là trứng rán.

Dù gì cũng làm bạn cơm 3 tuần, thói quen ăn uống của Thích Nam Tự Thiệu Phi biết. Người này đặc biệt kén ăn, hơn nữa không thích ăn trứng. Thiệu Phi là con nhà nghèo, cực kỳ dễ nuôi, cho gì ăn nấy, cũng bị lây nhiễm không ăn trứng. bởi vì Thích Nam Tự từng trịnh trọng mà nói với cậu, trứng có mùi shit thối. Thiệu Phi lúc ấy vừa mới ăn một miếng trứng, thiếu chút nữa phun lên mặt hắn, phản bác: "Hẳn là trong miệng anh có mùi shit, cho nên ăn cái gì cũng có mùi shit thối."

Thích Nam Tự hừ lạnh: "Điêu dân, coi ngu ngốc là cá tính!"

(Ôi đm bạn Thích chửi truất vãi =))))

Nói ba lần, giả cũng thành thật. Thích Nam Tự nhắc mãi mấy ngày liền với Thiệu Phi là trứng gà có mùi shit thối, Thiệu Phi càng thêm cảm thấy trứng gà buồn nôn, ngay cả trứng gà sốt cà chua yêu thích cũng không động vào.

Trước khi Tiêu Mục Đình gắp cái trứng rán kia tới, Thiệu Phi đã nửa tháng không ăn trứng gà.

Vốn là đã bị Thích Nam Tự niệm ra bóng ma trong lòng, nhưng Tiêu Mục Đình nhẹ nhàng vung đũa lên một cái, bóng ma của Thiệu Phi liền toàn bộ tiêu tán, còn cảm thấy trứng rán thơm, một chút mùi gì đó cũng không có.

Cơm nước xong tới sân huấn luyện tập hợp, Thiệu Phi mới nghe nói Nghiêm Sách không phải là thân thích của Thích Nam Tự, chỉ là quen biết giữa bậc cha chú hai nhà. Theo lời đội viên Trường Kiếm nói, Nghiêm Sách lúc xử lý chuyện có liên quan tới Thích Nam Tự chẳng hề làm việc thiên tư, tính cách Thích Nam Tự cổ quái, thường xuyên chọc đội trưởng nổi giận.

Nghe nói Nghiêm Sách nhiều lần nổi giận, định đuổi Thích Nam Tự về, cuối cùng thì sống chết mặc bay.

Thiệu Phi nghe tới vui mừng a, quyết định chờ sau khi đấu võ kết thúc cùng Thích Nam Tự tán gẫu chút xem thằng nhóc hư trêu chọc đội trưởng như nào.

Cậu cũng không phải bát quái, chỉ là muốn học hai chiêu, thỉnh thoảng cũng chọc tức Lạc Phong chút.

Buổi sáng 9h, cuộc thi kỹ năng căn bản chính thức bắt đầu, hạng mục từ đơn giản tới phức tạp, ví dụ như trượt xuống nhà lầu, ngắm góc bắn, loại bỏ chướng ngại vật, trạng thái Thiệu Phi rất tốt, các đội viên khác của Liệp Ưng cũng biểu hiện không tệ, một ngày so tài, bất kể là thành tích cá nhân hay là điểm tập thể, đều xếp hạng nhất.

Nhưng Trường Kiếm bên kia lại xảy ra sự cố.

Tuy nói so tài hai ngày đầu chủ yếu nhìn vào năng lực cá nhân, nhưng không ít hạng mục cũng cần tập thể hợp tác, sức chịu đựng và đánh nhau của Thích Nam Tự không thành vấn đề, trượt xuống và xạ kích cũng nổi bật, nhưng cùng đồng đội luôn là không phối hợp được.

Hạng mục xác định phương hướng việt dã cần dựa theo góc phương hướng tìm kiếm điểm tọa độ, tìm mảnh nhỏ bản đồ bị giấu đi, chỉ có tìm được toàn bộ, các đội viên mới có thể nhận được tình hình sắp xếp binh lực của quân địch, do đó sắp xếp được đường đi và phương thức hợp lý. Tổ trưởng tổ của Thích Nam Tự là người vóc dáng thấp, lên làm tổ trưởng không phải bởi vì bản lĩnh đặc biệt mạnh, mà là giỏi trấn an đồng đội, cách nhìn đại cục cũng khá tốt. Tổ trưởng để cho mọi người chia nhau tìm điểm tọa độ, Thích Nam Tự được phân tới một khe suối, xung quanh căn bản không có đường, nếu muốn đi xuống thì phải lắp đặt dây thừng leo tường.

Thích Nam Tự cầm lấy kim chỉ Bắc (*) đặt lên trên bản vẽ đường mức, thẳng thắn dứt khoát nói: "Tôi không đi."

((*) Kim chỉ Bắc: chính là cái la bàn. Ở Việt Nam mình thì lại gọi là kim chỉ Nam. Tui cũng không hiểu tại sao mình lại gọi là kim chỉ nam trong khi nó luôn chỉ hướng Bắc =)))))

Trong đội ngũ lập tức nổi lên tranh chấp, hai chiến sĩ xông lên liền muốn vung nắm đấm — không trách bọn họ kích động, xác định phương hướng việt dã có hạn chế thời gian, hiện tại lỡ 1 giây, sau đó liền có thể không hoàn thành nhiệm vụ. Thái độ này của Thích Nam Tự thật sự làm cho người ta sinh chán ghét, người tính tình tốt hơn nữa cũng nhìn không được, tổ trưởng cau mày nói: "Chỗ kia không dễ đi, cậu không muốn đi thì thôi. Điểm tọa độ 045 cũng không thành vấn đề đi?"

045 là khu đất phẳng, tất cả điểm tọa độ đều dễ dàng nhất.

Thích Nam Tự không tới khe suối cũng không phải bởi vì đường không dễ đi, hắn dùng kim chỉ Bắc đánh giá, chỗ kia căn bản cũng không có mảnh nhỏ bản đồ, phán đoán của tổ trưởng là sai, tới chỗ đó một chuyến không chỉ không tìm được mảnh nhỏ, còn có thể làm lỡ thời gian, uổng phí tinh lực.

Nếu đổi người khác, lúc này đã quăng nghi vấn ra. Nhưng Thích Nam Tự lại lười nói, chỉ cảm thấy cùng đám "phế vật" này thảo luận đúng sai điểm tọa độ rất lãng phí tinh lực, còn không bằng một mình tới điểm tọa độ đúng.

045 đúng, hắn nhận nhiệm vụ liền đi, đi ra mấy bước lại sợ mấy người này kéo chân sau của mình, quay lại nhịn không được nói: "Tôi khuyên các người đừng tới khe suối, lãng phí thời gian."

Tính tình của hắn cũng chỉ nói được ra những lời này, giải thích là không khả năng. Tổ trưởng sửng sốt một chút, rất nhanh ý thức được có thể là phán đoán của mình nảy sinh chênh lệch, đang muốn cầm kim chỉ Bắc đo lại một chút, đồng đội lại nói: "Đừng để ý cậu ta, cái thứ dương v*t, một người tới khe suối với tôi, chúng ta mau sớm ghép ra bản đồ."

Lúc bị chửi là "cái thứ dương v*t", Thích Nam Tự đã đi xa, nếu không tại chỗ là có thể đánh nhau.

Sau khi ở điểm tọa độ 045 lấy được mảnh bản đồ, Thích Nam Tự lại dựa vào phán đoán của mình tìm ra hai mảnh bản đồ khác, bao gồm cả cái mảnh được tổ trưởng phán định ở trong khe suối. Nhưng thời gian này quả thật muộn rồi, càng nguy hiểm là một đội viên tới khe suối đau chân, hai người đều gay go trong khe không ra được. Mắt thấy thời gian còn lại không bao nhiêu, tổ trưởng đành phải vứt bỏ, lúc đang bố trí nhiệm vụ tiến công, Thích Nam Tự lại phát ra một tiếng hừ lạnh: "Tôi không làm tay súng bắn tỉa."

Cậu so với tổ trưởng hiểu rõ bản thân hơn, biết làm quân tiên phong đột kích thích hợp hơn, nhưng hắn vẫn là không thích giải thích, câu đầu tiên đã cắt đứt tán gẫu.

Đương nhiên dưới tình huống này cũng không thích hợp tán gẫu, tổ trưởng trong lòng gấp, không có thời gian nói với hắn, cộng thêm thời gian quả thực cấp bách, liền qua loa phân nhiệm vụ, phát động tiến công đối với cao ốc bỏ hoang quân địch chiếm cứ.

Cải trang mặt đen đều là lão binh kinh nghiệm phong phú của tổng bộ, từng đánh nhau vô số lần với phần tử khủng bố chân chính, mà tổ này của Thích Nam Tự đã sớm hao binh tổn tướng không nói, tiếp đó sắp xếp cũng khá hỗn loạn, cuối cùng mọi người đầu bốc khói, bị quân địch tiêu diệt sạch sẽ.

Tổ kia của Thiệu Phi thì là dưới phối hợp thành thạo và vận khí thắng thảm, sống tới cuối cùng chỉ còn lại một mình Ngải Tâm.

Mặc dù "vinh quang" rồi, nhưng Thiệu Phi là tổ trưởng, phán đoán chỉ huy thích hợp, cho dù trúng súng hi sinh, dù gì cũng hoàn thành nhiệm vụ; Thích Nam Tự lại là nén giận đầy lòng, không cam lòng lại tức giận, lúc trở lại địa điểm xuất phát quăng cái túi trên lưng, mặt đen giống như than.

Thiệu Phi đã nghe nói tình hình của tổ bọn họ, mắt thấy cuộc thi ngày thứ nhất đã kết thúc, muốn đi lên an ủi vài câu, liền thấy Nghiêm Sách đi tới.

Hai người không biết nói những cái gì, Nghiêm Sách xoay người, Thích Nam Tự liền ủ rũ theo sát.

Thằng nhóc hư lại muốn xui xẻo rồi, Thiệu Phi nghĩ.

Bé ngoan mà......

Tiêu Mục Đình trao đổi với mọi người chốc lát, trước khi đi vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, cười nói: "Hôm nay chỉ huy không tệ, ngày mai kiên trì nỗ lực."