Edit + Beta: Vịt

Thiệu Phi sau khi rời đi, Tiêu Mục Đình suy nghĩ "Binh thích nhất?, không khỏi cười thở dài.

Từ 18 tuổi khoác lên quân trang tới nay, anh được tiền bối dẫn dắt qua, cũng tự mình mang qua binh, Thiệu Phi không nhất định là binh anh thích nhất, hiện tại nhưng là binh anh bận tâm nhất.

Bởi vì đối với đứa nhỏ này, anh không chỉ có trách nhiệm của thân làm thầy, còn có trách nhiệm của thân là phụ huynh.

Không biết năm đó Thiệu Phi có phải dùng ánh mắt trông mong đồng dạng mà nhìn Thiệu Vũ hay không.

Liên huấn bộ đội đặc chủng toàn quốc có một truyền thống — hàng năm đều sẽ lòi ra 2-3 chiến sĩ đặc biệt trâu bò. Người làm mưa làm gió năm đó là Ninh Giác và Lạc Phong, về phần bản thân Tiêu Mục Đình, lúc đó còn là một hoàn khố không quá tài giỏi xếp ở đuôi, cùng Ninh Giác quan hệ không tệ, nhưng cùng Lạc Phong đặc biệt không hợp nhau. Năm nay cũng có 2 người nổi trội nhất, Thiệu Phi, cùng với tân binh Thích Nam Tự của đại đội đặc chủng chiến khu trung bộ Trường Kiếm.

Thích Nam Tự này xuất thân bộ đội đại viện, quan hệ nhỏ đi theo đám anh em binh đánh quyền luyện thể năng, ban đầu nhập ngũ kiến thức cơ bản cùng kỹ xảo cao hơn một khúc lớn so với đồng đội, sau khi trở thành lính đặc chủng huấn luyện càng thêm khắc khổ, tiến bộ nhanh chóng, nghe nói từng đánh thắng một Trung đội trưởng của Trường Kiếm.

Bởi vì trẻ tuổi khí thịnh, tự cho mình rất cao, Thích Nam Tự ở trong đội nhân duyên không ra sao. Đội viên ngại hắn bày ra bộ dạng thối tha, hắn cũng không nhìn lọt đồng đội các phương diện đều không bằng mình. Tuần hoàn ác tính, hắn ở Trường Kiếm thành người cô đơn, ngay cả người đáp lời cũng không có.

Ngày đó vừa tới tổng bộ, Thích Nam Tự cuối cùng một mình từ trên xe bước xuống, theo thói quen cùng các đồng đội giữ một khoảng cách, không nói một lời mà tụt lại phía sau, trên mặt có loại âm trầm người lạ chớ tới gần. Vừa vặn đám người Thiệu Phi, Ngải Tâm đi ngang qua, đi tới giúp đỡ hỗ trợ xách hành lý. Thích Nam Tự lạnh giọng cự tuyệt, Thiệu Phi cũng không suy nghĩ nhiều, nhận lấy hành lý của những người khác đi về phía ký túc xá.

Lúc phân phòng xuất hiện chuyện rất lúng túng. Ký túc xá của Trường Kiếm đủ quân số rồi, vừa vặn nhiều ra một Thích Nam Tự. Ngải Tâm là loại người nhàn rỗi không được, đẩy Thiệu Phi ở cửa Trường Kiếm xem náo nhiệt. Không bao lâu Thích Nam Tự xanh mét đầy mặt đi ra ngoài, suýt nữa đụng vào Thiệu Phi.

Thích Nam Tự hỏi: "207 ở đâu?"

Thiệu Phi đụng khuỷu tay Ngải Tâm, chỉ chỉ phía trước: "Chỗ đó."

Thích Nam Tự ngay cả "Cám ơn" cũng không ói, liền trực tiếp đi tới. Ngải Tâm xem kịch vui mà cười lên, hướng eo Thiệu Phi mà chọc một cái: "Người này ngủ một mình với chúng ta á?"

Thiệu Phi không hiểu: "Ngủ một mình thì sao? Anh uống lộn thuốc? Nói chuyện âm dương quái khí như vậy?"

"Anh âm dương quái khí? Máy bay chú đừng oan uổng người tốt a." Ngải Tâm áp tiếng: "Anh vừa rồi hỏi thăm qua loa chút, Thích Nam Tự này á, mới là âm dương quái khí."

Kể từ sau khi đi theo Tiêu Mục Đình, hơn nữa sau khi bị giam qua một lần, Thiệu Phi liền không làm sao thích tham dự bát quái của các chiến sĩ. Ngải Tâm ở bên cạnh nói tới mặt mày hớn hở, cậu lại nghe tới hăng hái thiếu hụt, lười chém gió, chỉ muốn sớm đi thu dọn xong, tới chỗ Tiêu Mục Đình trình diện.

Lúc đi vào ký túc, Ngải Tâm còn đang nói "Thích Nam Tự thiếu chút nữa bị khai trừ", Thiệu Phi vừa nhẹ vừa ngắn mà "A" một tiếng. Ngải Tâm theo ánh mắt nhìn, lông mày khơi một cái: "Êu, hai cậu gần giường a."

Thiệu Phi đối với Thích Nam Tự không có thái độ gì, người này kiêu ngạo hay không cũng không liên quan tới cậu, huống chi đánh giá người bên cạnh không thể trực tiếp đánh đồng với tình huống chân thực.

Đi tới bên giường, Thiệu Phi hướng Thích Nam Tự cười cười, coi như là chào hỏi.

Người bình thường lúc này hoặc là mỉm cười lại, hoặc là đơn giản tự giới thiệu bản thân một phen. Phản ứng của Thích Nam Tự lại khiến Thiệu Phi có chút cạn lời.

Người này nhìn chằm chằm hai mắt, thoạt nhìn tương đối tức giận.

Nói tức giận tựa hồ không quá chính xác, bởi vì Thiệu Phi phát hiện, người cao lớn Thích Nam Tự này cư nhiên đỏ mặt.

Khách quan mà nói, Thích Nam Tự lớn lên không tệ, màu da lúa mạch, không có vẻ thô ráp của binh bình thường, mặc dù không tinh xảo bằng Thiệu Phi, mặt mày lại nhiều hơn mấy phần hiệp khí, đầu cũng cao hơn Thiệu Phi chút, thoạt nhìn cao xấp xỉ Thiệu Phi.

Thiệu Phi thái dương nhảy lên, trong lòng tự nhủ không phải chứ, chào hỏi đã đỏ mặt?

Thích Nam Tự rất nhanh rời mắt đi, khom lưng sắp xếp hành lý, một câu cũng không nói. Thiệu Phi sửng sốt vài giây, có loại cảm giác mặt nóng dán mông lạnh, dứt khoát xoay người rời đi.

Trong huấn luyện mấy ngày trước, Thiệu Phi căn bản không chú ý tới Thích Nam Tự. Hai người không có cùng một tiểu tổ, huấn luyện xong Thiệu Phi lại lòng như lửa đốt mà chạy về phía ký túc của Tiêu Mục Đình, tắt đèn mới trở về, hai chân đạp một cái, chăn kéo một cái, liền vù vù ngủ ngon, ngay cả cơ hội tán gẫu với Thích Nam Tự cũng không có.

Nhưng Thiệu Phi thông minh, mơ hồ nhận thấy được có người đang quan sát mình, ánh mắt kia có loại lửa nóng khác thường, chọc ghẹo trên người, mười phần bỏng người.

Nhất định không phải là Tiêu Mục Đình.

Thiệu Phi ngược lại hi vọng ánh mắt kia thuộc về Tiêu đội. Chỉ cần nghĩ đến nhất cử nhất động của mình đều ở trong cái nhìn chăm chú của Tiêu đội, cậu đã cả người hăng hái a, nhưng thế nào cũng dùng không hết. Nhưng ánh mắt của Tiêu Mục Đình cậu cực kỳ quen thuộc, đó là thâm trầm mà ôn nhu, cho dù lúc trừng phạt cậu sẽ mang theo vài phần lạnh lẽo, nhưng tuyệt đối sẽ không trần trụi như vậy.

Thiệu Phi nghĩ không ra là ai đang nhìn mình, cho đến một tuần sau, Thích Nam Tự xin chuyển tổ, chạy tới tổ 3 Thiệu Phi ở.

Hai ngày trước Thiệu Phi chỉ là nghe Ngải Tâm nói Thích Nam Tự "Có chút lợi hại", bây giờ cùng tổ, mới thấy được tên xương rồng không hợp bầy có bao lợi hại.

Thiệu Phi vốn là tên đứng đầu của tổ 3 không chút tranh cãi nào, lực chịu đựng nổi bật, đánh nhau cũng không có đối thủ. Từ lúc Thích Nam Tự tới, số lần Thiệu Phi đứng đầu liền ít đi một nửa. Ban đầu Thiệu Phi còn không có quá để ý, dù sao thắng bại là chuyện thường nhà binh, nhưng sau khi trong bơi võ trang lại lần nữa bại bởi Thích Nam Tự, bị ánh mắt đối phương mang theo châm chọc vừa đốt, Thiệu Phi nhất thời nổi lên da gà đầy người.

Ánh mắt kia quá quen thuộc.

Thiệu Phi ném xuống ba lô thấm đầy nước, sắc mặt bất thiện hỏi: "Là anh nhìn chằm chằm tôi?"

"Cậu mới phát hiện?" Ánh mắt kia của Thích Nam Tự nói không ra là khinh thường hay là cái gì: "Lần này là tôi thắng."

Thiệu Phi hiếm thấy bị người khiêu khích, một cỗ nhiệt khí trong thân thể phun ra, vốn định dạy dỗ chút đối nhân xử thế của họ Thích, nhưng vừa nhìn giữa lông mày đối phương run rẩy rất nhỏ, chợt thấy cực kỳ buồn cười.

Biểu tình người này...... Hình như có chút ngạo kiều.

Thích Nam Tự thấy cậu vô cớ kéo lên khóe môi, vẻ ngạo kiều trên mặt càng rõ ràng, tiến lên một bước, nói lặp lại: "Lần này là tôi thắng!"

Nếu là trước kia, Thiệu Phi có lẽ một đấm liền vung qua, hiện tại đi theo Tiêu Mục Đình lâu hiểu biết không ít, tâm tính so với trước kia ổn định hơn nhiều, nhìn biểu tình của Thích Nam Tự chỉ cảm thấy thú vị, chút xíu cảm giác tức giận cũng không có.

Bèn nói: "Ờ."

Thích Nam Tự: "......"

Thiệu Phi tự hồ nghe thấy Thích Nam Tự phát ra một tiếng "Hừ".

Đêm đó, Thiệu Phi liền đem chuyện bị Thích Nam Tự khiêu khích nói với Tiêu Mục Đình.

Giữa chiến sĩ trẻ tuổi cạnh tranh lẫn nhau không phải chuyện xấu, cạnh tranh tới mức tức giận đánh nhau cũng không hiếm lạ, Tiêu Mục Đình thấy cũng nhiều, cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng Thiệu Phi vừa nói đã không dừng được, cũng không chịu đi, cứ xoay theo anh.

"Tôi sớm đã nhìn ra, hắn ta chính là muốn kích thích tôi, trêu tôi đánh nhau với hắn." Thiệu Phi nhận lấy quả táo Tiêu Mục Đình gọt cho, cắt một miếng lớn: "Cám ơn đội trưởng. Nhưng tôi khẳng định không mắc bẫy a! Ngài nói lính đặc chủng gặp chuyện phải bình tĩnh, không thể kích động, không thể lỗ mãng, không thể một chút đã dính kế, tôi đều nhớ đấy."

Tiêu Mục Đình nhìn cậu rột rột mà nhai táo, biết đây lại là chạy tới muốn khen ngợi, trong bụng tính toán sơ lược, ý thức được số lần đứa nhỏ gần đây đòi hỏi khen ngợi hơi nhiều.

Bất quá tính tình trầm xuống đích xác là chuyện tốt.

Thích Nam Tự kia Tiêu Mục Đình cũng biết, đội trưởng dẫn đội của Trường Kiếm nói tới binh này liền than thở, thiên phú quả thực cao, nhưng tính cách quá đơn độc, ngoại trừ đại đội trưởng, ai dạy dỗ cũng không nghe theo, ai dẫn dắt hắn người đó tức giận đầy bụng.

Khiến Tiêu Mục Đình có chút ngoài ý muốn chính là, Thiệu Phi thế nhưng hình dung Thích Nam Tự là "ngạo kiều".

Lúc anh tới từng sân huấn luyện xem đội viên cũng gặp qua Thích Nam Tự, chỉ cảm thấy đối phương cả người lệ khí, so với Thiệu Phi hồi đó trương dương chỉ hơn chứ không kém, nhưng không có nhận thấy được "Ngạo kiều" gì đó.

Thiệu Phi rất nhanh gặm xong quả táo, thấy biểu đạt ngầm không nhận được khen ngợi trong mong đợi, dứt khoát thẳng thắn, mở to cặp mắt sao rơi nói: "Đội trưởng, ngài nói tôi làm đúng hay không?"

Tiêu Mục Đình kìm lòng không đậu ở trên đầu cậu vỗ hai cái, cười nói: "Xem ra huấn luyện gắp đậu đúng là có thể tôi luyện tâm tính, Máy Bay Nhỏ của chúng ta thành thục hơn nửa năm trước nhiều rồi."

Thiệu Phi bị đồng đội gọi quen "Máy Bay" "Máy Bay Nhỏ", hiếm có từ trong miệng Tiêu Mục Đình nghe được xưng hô này, trái tim nhất thời tê rần, lập tức cười lên: "Ngài dạy tôi nhiều như vậy, tôi không tiến bộ chút thì phụ lòng ngài!"

Tiêu Mục Đình sợ khen thêm nữa cậu liền bay lên, đành phải nói: "Bất quá phân cao thấp thích hợp cũng là chuyện tốt, Thích Nam Tự đơn độc thì đơn độc, nhưng tư chất không tệ, cũng khá chăm chỉ. Hai người cùng tổ, lẫn nhau có cạnh tranh lành mạnh, đối với nhau đều có ích."

Thiệu Phi nói: "Ý ngài là lần sau hắn lại khiêu khích, tôi liền tiếp chiêu?"

Tiêu Mục Đình cười: "Có thể so tài một chút."

Được cho phép, cộng thêm Thích Nam Tự quả thật có thực lực, huấn luyện và ở chung sau đó, Thiệu Phi tự nhiên đối với Thích Nam Tự nhiều hơn mấy phần chú ý.

Người này thật sự là quá đơn độc, không hợp tác cũng không bạn bè, một ngày hiếm thấy nói một câu, làm gì cũng rầu rĩ khó chịu, chỉ có lúc thắng Thiệu Phi sẽ chủ động nói chuyện, dùng từ lại cực kỳ đơn điệu, không phải "Tôi thắng" chính là "Cậu thua".

Rất nhiều lúc Thiệu Phi muốn sặc một câu, lại cảm thấy so đo với người ấu trĩ, mình cũng lộ ra vẻ ấu trĩ. Quay đầu lại thổ tào với Ngải Tâm, Ngải Tâm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm cậu, hồi lâu mới khó có thể tin nói: "Chú cư nhiên dùng "ấu trĩ" để hình dung người khác?"

Thiệu Phi mờ mịt: "Há?"

Ngải Tâm nhếch mép: "Máy Bay, trong đội chúng ta nhất trí cho rằng nhé, kỳ thực chú cũng rất ấu trĩ."

"Cút! Em ấu trĩ ccc!"

"Thật đấy, chú đừng không thừa nhận a, đội mình tính ra chú nhỏ nhất, chú không ấu trĩ ai ấu trĩ!"

"Cái rắm, ấu trĩ hay không có liên quan cái lông gà gì?" Thiệu Phi đạp Ngải Tâm một cước: "Ai quy định tuổi nhỏ thì ấu trĩ? Cái tâm tính này của anh, sau này già bảy tám mươi rồi đều trưởng thành không được!"

Ngải Tâm vừa cao vừa tráng, bị một cước kia giống như phủi bụi: "Chú ngược lại giáo huấn anh? Nói thế nào, anh cũng thành thục hơn chú nhé."

Thiệu Phi cười lạnh: "Em lười so đo với anh."

Ngải Tâm lui về sau, ngữ khí khoa trương: "Êu ơi! Vậy chú muốn so với ai?"

"Em ai cũng không so, không rảnh." Thiệu Phi khóe môi khẽ cong lên: "Đội trưởng nói em trưởng thành rồi, em con mẹ nó chính là trưởng thành rồi."