Thực sự là cảm giác kỳ quái.

Cái ghế cứng rắn trong phòng học làm cho tôi cả ngày đứng ngồi không yên,cái mông đau đớn làm tâm tình tôi cũng xui xẻo không gì sánh được.

“Cậu bị bệnh trĩ sao,thế nào cứ như con khỉ ngồi không yên?”

Ở lúc tôi chuyển đổi tư thế ngồi lần thứ n,hai bên trái phải cái kia nhịn lại nhẫn,nữ nhân không thể nhịn được nữa rốt cục mở miệng hỏi bảo.

Mặt của tôi liền đỏ hết lên,ngược lại không phải là có bao nhiêu nghĩ mất mặt,mà là cái loại cảm giác kỳ quái này thực sự nói không nên lời,sáng sớm lúc rời giường thiếu chút nữa lại nằm xuống,đứng ở bồn tắm thì hai chân thật đúng là run run,nếu bàn về trình độ đau đớn,thật là có điểm giống như bị bệnh trĩ.Bất quá nói như thế nào đi nữa,từng tuổi này mà bị trĩ cũng là chuyện bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).

Lý Hồng Diễm hoài nghi nhìn tôi.

Tôi nỗ lực làm bộ chăm chú nghe giảng bài,không để ý tới lời nói của nàng.

Kỳ thực càng nói không nên lời chính là,sáng sớm lúc thức dậy muốn đi nhà vệ sinh,ngồi chồm hỗm nửa ngày,ngoại trừ hạ thân cảm thấy đau đớn,cái gì cũng không có kéo đến,tôi nghĩ nguyên nhân chân chính là bởi vì táo bón.Bất quá lời như vậy,có thể cùng nữ sinh nói sao?

“Tại sao không nói chuyện,chỗ nào không thoải mái sao?”

“Đau bụng.”

Tốt,lại nói dối,lời nói dối đều nhanh biến thành một phần sinh hoạt.Cảm giác thực sự là xấu hổ a,xin lỗi mẹ,cũng xin lỗi thầy giáo dạy bảo,bất quá,ngoại trừ nói dối,tôi còn có thể nói cái gì?

Không được,bụng vừa trước vừa đau,chỉ có tiến không ra thật đúng là thật không phải là người có thể chịu được.Không có biện pháp,cần phải xin nghỉ đến bệnh viện nhìn một chút.

“Một chuyến đến WC thì tốt rồi?”

Nữ nhân này đúng là sợ chết cũng không hết lời,đây là đều ai dạy nàng,nàng nói lời này không mất mặt sao? Nàng có hay không có điểm nữ sinh rụt rè a.

Tôi hung hăng trợn mắt nhìn nàng liếc mắt,ghé vào trên bàn giả chết,ba ba nếu như ở nhà,tôi đâu phải tới xem bác sĩ,trong nhà thuốc pha chế sẵn nhiều như vậy,tùy tiện tìm hai viênn cũng có thể giải quyết vấn đề trước mắt.

Nhưng ba ba không ở nhà,tôi không dám ăn bậy thuốc,vạn nhất trúng độc làm sao bậy giờ?

“Cậu là đau nhức ở nơi nào a?” Lý Hồng Diễm lại hỏi,”Không biết là dạ dày đau nhức nha.”

“Tôi lẽ nào còn không biết dạ dày ở chỗ nào sao?” Tôi tức giận,”Nếu dạ dày đau nhức thì tốt rồi.”

Lý Hồng Diễm quan sát trên dưới tôi nửa ngày,tôi bị nàng xem như chíp bông (trẻ nhỏ),nửa ngày nàng rốt cuộc nói:”Cậu sẽ không phải là táo bón nha.”

“Cậu…cậu…”

Thật vất vả mới không để mặt đỏ mà lần này toàn bộ đỏ,toàn bộ nổ tung hết.

Bởi vì là ở trong lớp,nàng không dám minh mục trương đảm (lộ liễu) cười,nhưng nàng một mực cười trộm,tôi nghĩ thật mất mặt cực kỳ,vì sao ngay cả nữ sinh cũng khi dễ tôi a.

Táo bón phạm vào kia điều pháp luật còn là nội quy trường học a.