Khóc… Sao tôi lại khóc?

Chỉ là vì nghĩ đến người thân đã qua đời, cảm thấy hơi nghẹn ngào vậy thôi.

Trước mặt là Thẩm Nam Tự và chàng trai trong đám tang rất nhiều năm trước dần dần chồng lên nhau.

Khác là lúc đó cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, cách xa nửa mét đưa khăn tay đến trước mắt tôi.

Bây giờ cậu ta lại nhẹ nhàng cúi đầu, dịu dàng ôm lấy tôi vào lòng, khẽ hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

“Không có gì.” Tôi lắc đầu: “Ngày giỗ của ông ngoại sắp đến rồi, có hơi buồn một chút.”

Có lẽ Thẩm Nam Tự còn nhớ ông ngoại của tôi, cậu ta im lặng một lúc rồi vỗ về lưng tôi càng dịu dàng hơn, nói: “Đừng buồn, em sẽ luôn ở bên anh.”

Nhiều năm trôi qua như vậy, cái gì cũng thay đổi rồi.

Tôi đã mất đi ông ngoại, cậu ta mất đi viện trưởng, có một điều duy nhất không đổi là ánh mắt của cậu ta vẫn sáng ngời y hệt lúc nhỏ, ánh mắt ấy lúc nhìn tôi giống như vì sao lấp lánh trong đêm hè vậy. 

Cậu ta ôm tôi rất lâu, nói sẽ đưa con thỏ qua cho tôi chơi.

Cuối cùng con thỏ tự mình nằm trên thảm, yên lặng nhìn hai người trước mặt đang ôm nhau.

Tôi ở trong lòng của Thẩm Nam Tự dần dần cảm thấy sự an toàn, cảm xúc buồn bã cũng từ từ tan ra.

Sau đó bất giác nổi lên cơn buồn ngủ, cứ như vậy mà gối đầu vào vai cậu ta mà ngủ mất.

Tôi mơ thấy một giấc mơ, trong mơ trở về buổi tối năm mười lăm tuổi đó.

Một ông lão tốt bụng đưa mấy đứa nhỏ đến nhà ông ngoại làm khách.

Trong đó có một cậu bé xem ra là nhỏ tuổi nhất, dáng vẻ cũng đẹp nhất.

Lúc dì mang trà bánh đến, cậu ta lễ phép nói nhỏ một tiếng cảm ơn, sau đó ngồi yên lặng ở một bên, dùng cái nĩa ăn từng miếng bánh kem dâu tây.

Sau khi ăn bánh kem xong, ông ngoại dẫn chúng tôi đi chơi ở sân vườn.

Đặc biệt căn dặn tôi rằng cậu bé nhỏ tuổi nhất có tính cách hướng nội, bảo tôi chăm sóc cậu ta nhiều hơn.

Lúc đó tôi học cấp hai, việc học nặng nề, vừa nhìn bọn họ chơi ở trong sân vừa ngồi dưới gốc cây ôn bài.

Ôn được một buổi, tia sáng trước mặt bị một bóng người chặn lại.

Tôi nhìn lên từ cuốn sách, nhìn thấy cậu bé đẹp trai đó đứng trước mặt tôi.

“Anh trai, anh đang đọc sách gì vậy?” Cậu ta hỏi.

Cậu ta không dám nhìn tôi, giọng cũng rất nhỏ, dường như hỏi được câu này đã dùng rất nhiều sự dũng cảm.

Tôi bỏ sách xuống, dịu dàng cười với cậu ta, nói: “Anh đang đọc sách giáo khoa của anh, em đã đi học chưa?”

“Ừm.” Cậu ta gật đầu: “Em học lớp hai.”

Nhìn cậu ta hình như vẫn tò mò sách giáo khoa của tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại hỏi: “Em thích đọc sách không?”

“Thích.” Cuối cùng lần này cậu ta cũng dám nhìn thẳng mặt tôi, mặt đỏ lên nói: “Nhưng mà em không có nhiều sách lắm.”

Có lẽ tôi thật sự rất dễ đồng cảm với đời người trẻ tuổi, lúc đó thấy dáng vẻ cậu ta đáng thương, tội nghiệp, tôi không tránh khỏi sự mềm lòng, xoa tóc của cậu ta nói: “Em thích sách gì, anh dẫn em đi phòng sách tìm thử.”

Tôi dặn dò quản gia trông chừng mấy đứa nhỏ còn lại, nắm tay của Thẩm Nam Tự đi lên phòng sách trên lầu.

Cả một buổi tối cậu ta đều ở trong phòng sách của tôi đọc sách.

Lúc rời đi, tôi đưa sách mà cậu ta đã xem qua đều cho cậu ta hết.

“Được ạ?” Mắt cậu ta lấp lánh: “Cảm ơn anh.”

Giọng nói vừa dứt thì Phó Chi Hành đá bóng trở về, đẩy mở cửa phòng vừa đi vào vừa nói: “Ông ngoại nói em ở trong sân, hại anh tìm cả buổi.”

Bởi vì vừa kết thúc vận động, cả người của hắn nóng hừng hực toát lên sức sống dồi dào và mạnh mẽ chỉ có ở lứa tuổi thanh thiếu niên mười mấy tuổi.

Tôi nhìn hắn, bất lực nói: “Lại không gõ cửa.”

Phó Chi Hành vỗ vỗ vai, để ý đến Thẩm Nam Tự ở bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu: “Con của ai đây?”

“Bạn nhỏ đến cùng với ông nội Thư làm khách.” Tôi nói.

“Ồ.” Hắn không để tâm, nói: “Đi thôi, xuống lầu ăn cơm.”

Mắt thấy hắn muốn khoác vai của tôi, tôi lùi về sau một bước, đẩy hắn rồi nói: “Cả người anh toàn mồ hôi, không được đụng em.”

“…” Phó Chi Hành yên lặng, bất lực cả buổi rồi thở dài: “Biết rồi, anh đi tắm trước.”

Sau đó tôi nắm lấy Thẩm Nam Tự xuống lầu, cùng nhau ăn cơm tối.

Trên bàn ăn cậu ta luôn âm thầm nhìn tôi, mỗi lần bắt gặp ánh mắt của tôi thì lập tức hốt hoảng cúi đầu xuống giống như sợ tôi phát hiện vậy.

Phó Chi Hành không cảm thấy hứng thú với đứa nhỏ này, ngoại trừ nói chuyện với tôi thì lúc ăn cơm hắn cũng không quan tâm người khác, ăn xong thì tự mình lên lầu.

Sau khi đợi bọn họ rời đi, tôi liên hệ với tổ chức phúc lợi, quyên góp một ít tiền để xây nhà sách cho trẻ mồ côi.

Mãi đến bây giờ, mỗi năm đều sẽ dành một ít tiền trên tài khoản của tôi để mua sách mới cho trẻ mồ côi.

Cảnh trong mơ yên bình, an toàn, sau khi tỉnh dậy tôi đang nằm trên ghế sô pha.

Đầu đang gối lên đùi của Thẩm Nam Tự, áo khoác của cậu ta đang phủ trên người tôi.

Cậu ta không đọc sách cũng không làm gì khác, chỉ yên lặng nhìn tôi.

Thấy tôi tỉnh dậy, một nụ cười dần dần lộ ra trên gương mặt cậu ta, dịu dàng hỏi: “Dậy rồi à?”

“Ừm…” Tôi dụi dụi mắt: “Tôi ngủ bao lâu rồi…”

“Không lâu, hơn một tiếng thôi.” Cậu ta nói.

Trời bên ngoài đã đen mịt rồi khiến tôi có một loại cảm giác sai sai không giải thích được, nhất thời quên luôn bản thân muốn nói gì, thu ánh mắt lại, ngơ ngẩn nhìn Thẩm Nam Tự.

Cậu ta cười khì khì một tiếng, sờ sờ tóc tôi: “Sao vậy?”

Tôi lắc đầu: “Không sao…”

“Anh ngủ rất ngoan.” Cậu ta than rằng: “Như một con mèo con vậy.”

Mèo… Hình như Phó Chi Hành cũng từng nói những lời như vậy.

Nghĩ đến Phó Chi Hành, bỗng nhiên tôi nghĩ đến đáng lẽ ra lúc này hắn phải đến đón tôi rồi, lấy điện thoại ra nhìn một cái, hình như không có cuộc gọi nhỡ nào.

“Anh đang tìm Phó Chi Hành sao?” Dường như Thẩm Nam Tự nhìn ra tôi đang nghĩ gì: “Lúc anh ngủ anh ta có gọi điện thoại đến, em sợ làm anh thức giấc nên nghe máy giúp anh rồi…”

“Cậu nghe máy rồi?”

Biểu cảm của Thẩm Nam Tự không giống dáng vẻ xảy ra chuyện không thoải mái, trong lòng tôi không khỏi trỗi lên sự nghi hoặc.

“Xin lỗi, không được sự đồng ý của anh…” Mí mắt của cậu ta cụp xuống, nói: “Em đang lơ đãng nhất thời không chú ý.

Nhưng mà anh yên tâm, em không có nói gì với anh ta hết, cũng không làm anh ta không vui.”

“Tôi không có ý này…” Tôi thở dài một hơi: “Cậu đừng nghĩ nhiều.”

Lúc tôi đang ngủ, con thỏ của Thẩm Nam Tự đưa đến cũng ngủ theo.

Bây giờ nó đã tỉnh dậy rồi, ngồi lên chân tôi vừa thò đầu vừa nhìn sang bên này.

Tôi ngồi dậy ôm nó vào lòng, vò đầu của nó hỏi: “Mày đói rồi à?”

“Đúng rồi, xém chút nữa quên mất.” Thẩm Nam Tự lấy từ trong túi ra một cái bánh quy cỏ màu xanh biếc, để ở trước mặt con thỏ: “Có đem đồ ăn vặt cho nó.”

Tôi dường như biết được tại sao con thỏ được nuôi mập như vậy rồi, không những phải ăn cơm mà còn phải ăn đồ ăn vặt.

Một cái bánh quy to như thế mà nó ăn ngon đến say sưa. 

Tôi và Thẩm Nam Tự đầu tựa đầu, tụ lại cùng xem con thỏ ăn bánh quy.

Trên người tôi vẫn còn áo khoác của cậu ta giống như cậu ta luôn ôm tôi vậy, toàn thân đều là hơi ấm của cậu ta.

Đồng hồ đã qua tám giờ, tôi hết sức tập trung chơi với con thỏ, hoàn toàn quên mất Phó Chi Hành.

Mãi đến khi bên ngoài đổ mưa lâm râm thì tôi mới nhớ ra hình như bản thân lơ là cái gì.

Vừa đúng lúc Phó Chi Hành gọi điện thoại đến, tôi nghe máy, nghe thấy giọng nói trầm ấm ở bên kia: “Cục cưng, dậy rồi à?”

Bởi vì sự lơ là của bản thân mà cảm thấy có lỗi, tôi nhỏ giọng nói: “Ừm… Anh về rồi sao?”

“Không có, anh ở dưới lầu công ty đợi em.” Hắn nói.

Tôi đưa mắt nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ một cái, ôm con thỏ đi đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.

Một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại dưới lầu dưới, bởi vì những hạt mưa chi chít ngăn cản nên ánh sáng của đèn xe chiếu ra vô cùng yếu ớt.

“Trời mưa rồi, Tiểu Lộ.”

“Em còn chưa về nhà sao…”