Đường Diệc Sâm không phải là người biết hưởng thụ dạng thường, bồn tắm nhà anh lớn đến tuyệt vời, ngồi ở bên trong ngâm nước nóng thật sự rất thoải mái.

Nóng hôi hổi, da thịt mềm nhẵn của Thuỷ Tâm Nhu đều bị hung đỏ.

Cô cố ý có thể ngâm bao lâu thì ngâm bấy lâu. Cô mới không muốn ra ngoài nhìn khuôn mặt tuấn tú thâm trầm làm cho người ta nhìn không thấu kia của Đường Diệc Sâm, lại càng không muốn đối mặt với người kia. Quỷ biết trong lòng anh cất giấu ý nghĩ xấu gì.

Hơn nữa, cô muốn đợi có người đưa quần áo tới mới ra ngoài, đổi quần áo xong xuôi lập tức liền đi.

————————

Mặc áo tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, Đường Diệc Sâm tay cầm chai rượu Brandy cùng hai cái ly đi vào phòng ngủ.

Anh lười biếng ngồi trên ghế sofa, mãi cho đến khi ly đầy rượu, sau đó anh cầm ly lên nhấp nhẹ một ngụm.

Rượu cay lập tức theo yết hầu chạy xuống bụng như có một ngọn lửa đốt, cơ thể liền ấm áp, nhiệt độ tăng mạnh.

Lưng anh dán vào sofa, chân bắt chéo, ánh mắt sắc bén thâm trầm theo bản năng liếc nhìn cửa phòng tắm. Người ở bên trong dường như tâm tình vô cùng tốt, vô cùng thích ý, mơ hồ có tiếng hát nhẹ nhàng vọng vào trong phòng ngủ.

Khoé môi hơi hơi gợi lên, bên miệng thoáng hiện ý cười sâu xa.

Đêm nay, anh hăng hái vô cùng. Anh không ngại cô ở trong phòng tắm lề mề, anh có đủ thời gian chờ cô đi ra.

Đêm vẫn rất dài.

Không biết qua bao lâu, ly rượu Brandy kia của Đường Diệc Sâm đã cạn đáy, tiếng máy sấy tóc trong phòng tắm cũng ngừng lại.

Rốt cục, cửa phòng tắm mở ra, Thuỷ Tâm Nhu với làn da hồng nhuận đi ra ngoài.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy Đường Diệc Sâm cũng mặc một cái áo tắm màu trắng tương tự đang lười biếng ngồi tựa trên ghế sofa, tầm mắt cực nóng bí hiểm nhìn chằm chằm cô.

Tầm mắt của anh quá mức nóng, nghĩ đến một màn trong bể bơi kia, toàn thân Thuỷ Tâm Nhu cảm thấy không được tự nhiên.

Có chút chút nào đó, cô cảm thấy bản thân rơi vào hang giặc.

Để làm dịu đi không khí quỷ dị, cô tuỳ tiện tìm một cái đề tài.

“Ha ha…. Đường Diệc Sâm, anh thường xuyên mang phụ nữ về nhà sao?” Áo tắm trong phòng tắm cô mặc cực kỳ vừa vặn.

Nếu không phải áo tắm treo ở một bên vẫn còn chưa tháo mác, cô thật sự cho rằng như vậy.

“Em là người phụ nữ đầu tiên tới nhà anh.” Áo tắm kia, kỳ thật, anh đặc biệt chuẩn bị vì cô.

“Hả…!” Có chút kinh ngạc, Thuỷ Tâm Nhu thất thần đứng, tiếp tục hỏi: “Quần áo của tôi đưa tới chưa?”

“Chưa!” Anh từ đầu liền không cho người đem quần áo tới, bởi vì, đêm nay anh không tính để cho cô đi.

“Còn phải đợi bao lâu?” Thuỷ Tâm Nhu trừng mắt nhìn, mi tâm nhíu lại, một tia sợ hãi nổi lên trong lòng.

Cô sợ hãi ở cùng một chỗ với Đường Diệc Sâm như vậy.

“Em qua đây, ngồi xuống uống ly rượu làm ấm thân thể trước đi. Em… rất sợ anh sao? Anh đáng sợ như vậy à?” Ánh mắt giảo hoạt không chớp mắt nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu, ý cười bên miệng Đường Diệc Sâm càng đậm hơn, vẻ âm u giữa chân mày anh lóe ra.

Thô ráp giật giật khóe miệng, Thuỷ Tâm Nhu chậm rãi ngồi trên ghế sofa, nhưng mà, cô cũng không ngồi sát Đường Diệc Sâm, mà là liếc mắt nhìn chai rượu Brandy đặt trên bàn.

Lại là rượu mạnh, nếu cô uống, chỉ sợ….

Ánh mắt sâu không lường được chớp loé chuyển động, bỗng dưng, Đường Diệc Sâm cầm lấy cái ly ngửa đầu một hớp uống hết rượu, môi mỏng nhếch lên tiếp sát Thuỷ Tâm Nhu.

“Cái kia…. quần áo của tôi khi nào thì đưa đến? Anh gọi điện thoại thúc giục đi…. ưm…”

Đôi mắt đẹp như nước nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm ngày một gần, trái tim Thuỷ Tâm Nhu đập nhanh vô cùng, căng thẳng, cũng có phòng bị, nhưng cô vẫn bị anh áp đảo ở trên ghế sofa.

Lời của cô còn chưa nói xong, lại bị Đường Diệc Sâm chiếm lấy môi đỏ mọng.

Đáng giận, rượu anh vừa uống vẫn còn ở trong miệng, hiện tại lại trút hết sang cho cô.

Thuỷ Tâm Nhu hung ác trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm vẫn nằm bò trên người cô không tính đứng dậy, “Khốn kiếp, anh đứng lên.”

Khoảng chừng một ly rượu Brandy toàn bộ đều đổ vào trong bụng cô, toàn thân cô liền nóng bừng, cô cảm thấy gương mặt mình cực kỳ nóng bỏng.

Từ từ, cảm giác choáng váng ào ào kéo tới trên đầu, đột nhiên, cô cảm thấy đầu óc có chút nặng trĩu.

Ở quán bar, cô uống 2 ly cocktail, ở nhà Đường Diệc Sâm cô lại uống mấy ly Laffey, hiện tại, cô lại uống vào một ly đầy rượu Brandy.

Vài loại rượu trộn cùng một chỗ, tác dụng chậm quả thật lớn, cô bắt đầu có phần cảm thấy hỗn độn rồi.

“Đường Diệc Sâm, tôi nói anh a, có nghe thấy hay không? Tôi nói anh biến, tên khốn kiếp! Tôi nghĩ anh nên sửa thành họ Lưu, tên là Manh, ngoại hiệu vô sỉ!” Thở gấp, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, Thuỷ Tâm Nhu tức giận gào thét.

Bởi vì thân thể biến hoá, mặc dù cô gầm thét, giọng nói kia nghe qua nhưng lại mềm nhũn.

Mội đôi tay mềm theo bản năng đặt ở trên lồng ngực rộng mở của Đường Diệc Sâm, thậm chí, cô còn vuốt ve anh.

Thình lình, Đường Diệc Sâm bắt lấy bàn tay nhỏ không an phận kia của Thuỷ Tâm Nhu, khuôn mặt tuấn tú âm trầm phóng đại trước mặt cô, hô hấp nóng bỏng tà tứ phun lên trên mặt cô.

“Anh chỉ khốn kiếp với một mình em!” Nói xong, toàn bộ sức nặng trên người anh đặt ở trên người Thuỷ Tâm Nhu, cô không thể động đậy.

Theo đôi mắt đen thui u ám của anh, Thuỷ Tâm Nhu đọc thấy nguy hiểm. Cô thật sự rơi vào tay giặc rồi.

“Đường Diệc Sâm…” Tiếng mắng chửi còn chưa ra khỏi miệng, lập tức bị nụ hôn rung động trời đất của Đường Diệc Sâm ập tới.

Đêm nay, anh không tính bỏ qua cho cô.

Suy nghĩ hỗn độn, Thuỷ Tâm Nhu đã không biết chính mình bị gì rồi.