Tầm mắt nóng chảy không kiêng nể gì du tẩu trên thân thể cô, không tự giác, ánh mắt Thuỷ Tâm Nhu nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm lộ ra một tia khinh thường.

Lông mi thật dài rung rung, rồi sau đó chậm rãi giương lên, khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu nhiễm tầng sáng kiêu ngạo tự tin, theo bản năng đáp lại một câu: “Không biết!”

Ngay sau đó, cô chụp lấy bàn tay đang ra vẻ của Phí Lạc, ấn chìa khoá xe, thẳng hướng đến xe cô mà đi.

Người không liên quan, cô không tính để ý tới, trực tiếp coi như không thấy là lựa chọn tốt nhất.

Thấy bọn họ cùng nhau xuất hiện, Đường Diệc Sâm vẫn trầm mặc, chỉ nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu.

Cùng Phí Lạc đối diện, anh nhìn ra được anh ta cố ý khiêu khích, hơn nữa, anh cũng đã nhìn ra, ánh mắt anh ta nhìn cô không đơn thuần.

Thuỷ Tâm Nhu tiếp thu giáo dục ở nước ngoài, tính cách thoải mái, anh có thể lý giải, nhưng mà thấy cô cùng người đàn ông khác thân mật như vậy, mày kiếm anh tuấn của anh không tự giác nheo lại.

Cô vậy mà lại nói không biết anh. Ngày hôm qua, bọn họ vẫn cùng nhau làm một đôi tình nhân ngọt ngào chào hỏi tân khách, thậm chí cũng đã dắt tay ôm eo rồi.

Đột nhiên đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia hờn giận, đồng tử cũng trở nên đen thui, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, có thâm ý khác nói.

“Thuỷ Tâm Nhu, 24 tuổi, gần đây mới về nước. Hiện tại đảm nhiệm chức vị nhà thiết kế trang sức cao cấp của Vạn Huy Châu Bảo, với đôi mắt tinh xảo dưới sự đánh giá của nhiều nhà giám định châu báo nhận được nhiều khen ngợi. Đã từng lấy được không ít giải thưởng, vô cùng nổi tiếng ở Paris, cũng là một trong số những nhà thiết kế trang sức trẻ được giới chuyên môn xem trọng.

Thích khiêu chiến, thích kích thích, thích môn lướt ván, thích lướt sóng, đợi chút… thích vận động mạnh, còn thích duy nhất nước hoa Channel số 5. Có điều, bắt đầu từ hôm qua có thêm một vị hôn phu, là tôi – Tổng giám đốc điều hành Liên Khải – Đường Diệc Sâm.”

Giọng nói đầy từ tính trầm thấp dần dần nâng cao, đặc biệt nhấn mạnh một câu sau cùng, rõ ràng từng chữ.

Đường Diệc Sâm khí thế cường đại, lập tức bước nhanh tới gần Thủy Tâm Nhu đang muốn mở cửa xe, bức cô đứng dựa vào xe đối diện với anh.

Tựa vào quá mức thân cận, toàn bộ nhiệt khí của Đường Diệc Sâm thở ra toàn bộ phun trên mặt cô, khiến cho cô không tự chủ run rẩy một phen.

Chỉ cần anh cúi đầu, môi mỏng nhất định hôn lên đôi môi mật ngọt xinh đẹp của cô.

Mày nhíu lại căng thẳng, ánh mắt trầm xuống, Thuỷ Tâm Nhu lập tức phản bác, “Này, ngày hôm qua tôi đã nói rõ với anh, diễn xong thì giải tán. Vừa gặp đã yêu cái rắm, tôi tin anh mới là lạ, trước ngày hôm qua tôi chưa gặp qua anh. Biến, tôi muốn lên xe.”

Thuỷ Tâm Nhu không vui mở to mắt nhìn Đường Diệc Sâm, theo bản năng phòng bị một đôi tay mềm đặt ở tại lồng ngực rắn chắc của anh.

Đều do con quạ đen Phí Lạc kia, cô thực sự rước phiền toái rồi.

Đường Diệc Sâm không chớp mắt nhìn chăm chăm Thủy Tâm Nhu, khoé miệng khẽ nhếch, môi mỏng quét xuống ý cười tà tứ.

“Vậy ư? Em hiện tại biết anh rồi sao? Chúng ta có phải nên hẹn hò hay không? Vị hôn thê!”

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm từ từ to ra trước mắt Thuỷ Tâm Nhu, bỗng dưng cánh môi mỏng của anh không kiêng nể gì chiếm lấy cánh môi của cô.

Bàn tay to của anh cũng thuận thế ôm lấy eo cô, bọn họ càng thêm thân mật dán sát cùng một chỗ