Yêu Để Chết

Chương 26: Cuộc hôn nhân tồi tệ 1 (H)

Tiêu Linh rùng mình như một thói quen, bất giác cô ngồi lùi lại phía sau, lưng chạm đến chân tường vẫn có cảm giác không an toàn.

Mộ Hạ Âu sao lại ra đây tìm cô chứ, hắn định làm gì cô?

“Không mau bò ra đây, cô dám chuồn đi đâu với đôi chân phế phẩm đó hả!” Mộ Hạ Âu dầm mưa đứng trước cửa sau, hắn đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, trên tay cầm đèn pin rọi tứ phía. Chết tiệt, què như cô ta có thể đi đâu chứ, hắn quá sơ ý khi để cô ta bên ngoài rồi, cứ nghĩ ả đàn bà câm này không có ý định bỏ trốn, không ngờ người lắm vết thương như vậy vẫn còn có thể lết đi.

Từng hạt mưa thấm vào áo hắn, quần áo hắn rất nhanh trở nên sẫm màu ẩm ướt. Trong rừng đang tối như vậy, cô ta có thể bò đi đâu chứ, nếu để mất cô ta chắc chắn sẽ bị bà nội giáo huấn, trên hết…hắn mất đi một trò chơi tiêu khiển.

“Khốn nạn, cô ở đâu hả Tiêu Linh?” Hắn nắm chắc chiếc đèn pin, lông mày chau xít lại phẫn nộ, đợi đến khi tìm được cô ta hắn nhất định không tha thứ, cô ta dám, dám chạy khỏi hắn!

“Tôi cho cô ba giây, mau ra ngoài.”

“1…”

Lại là một mệnh lệnh sao? Tiêu Linh thu người lại trong ngôi nhà của Linh Linh, cô thở gấp để thông khí dễ hơn, càng nghe giọng Mộ Hạ Âu cô lại thấy người nóng rực lên, vừa nóng vừa lạnh…

Cô sẽ không ra đâu, cô không muốn để hắn đánh đập mình thêm một lần nào nữa, cô thà ở ngoài này chăm sóc hai bé cún mới sinh cùng với mẹ nó, còn hơn là được vào trong nhà nhưng bị hắn đối xử tệ bạc.

“2…”

Mộ Hạ Âu vẫn tiếp tục đếm, sắp đến số 3 rồi, cô có nên đi ra không? Cô run run lên nhìn ba mẹ con chú chó đang bên cạnh nhau ấm cúng, còn cô lại lạnh toát da thịt nhưng bên trong lại nóng rực người đến khó thở. Không được, cô sẽ ở lại đây…

Bên ngoài đột nhiên im lặng không còn tiếng động nào từ Mộ Hạ Âu phát ra, chỉ còn tiếng mưa tí tách từ hiên nhà nhỏ xuống. Lồng ngực cô đập thình thịch, cô đưa tay lên ôm đầu tự lẩm bẩm nhưng âm thanh vô dụng. Hắn đã vào biệt thự rồi, đây là cơ hội tốt của cô, nhưng bằng cách nào cô mới có thể thoát ra khỏi nơi này chứ. Chân của cô…có vẻ không ổn rồi.

“Ta đa!”

Một ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào mặt Tiêu Linh từ phía bên ngoài tòa nhà, Mộ Hạ Âu hơi cúi gằm người, mắt lộ vài tia điên loạn, miệng cười như đang mong chờ điều gì.

Tiêu Linh giật nảy mình nheo mắt nhìn về phía trước, hắn rọi đèn thẳng vào mặt cô, không thể thấy gì cả, hắn cuối cùng lại tìm ra cô, hắn là thần thánh sao!

“Ẳng…” Linh Linh thấy chủ của mình đến gần liền cụp tai vẫy đuôi.

“Ồ, xem kìa, mày sinh con rồi sao, Linh Linh?” Mộ Hạ Âu nhấn mạnh hai chữ Linh Linh như thể đang ám chỉ cô, hắn đưa đôi mắt lạnh băng xuống nhìn hai con chó nhỏ xíu đang rúc vào bụng mẹ. “Nhìn cô chủ mày kia, ngu xuẩn đến nỗi vào nhà của mày để trú mưa đấy. Hửm?” Ánh đèn trên tay hắn một lần nữa lại rọi vào mặt Tiêu Linh.

Hắn ép cô phải bò ra ngoài, bằng không ngôi nhà của Linh Linh hắn sẽ cho sập xuống chỉ bằng một cái đạp nhẹ, lúc đó sống chết là nhờ vào phận ba con chó kia. Tiêu Linh không thể không nghe theo, chú chó vừa mới đẻ nên còn rất yếu, chưa nhắc tới hai đứa con của nó cũng vừa mới sinh nên cần một nơi ấm áp để mẹ nó ủ ấp.

Bất đắc dĩ Tiêu Linh phải dùng tay và một chân lành lặn còn lại lê mình ra khỏi nhà của Linh Linh, tóc cô xuề xòa xuống, áo mà cô đang mặc là của hắn nhưng cũng bị ướt và bẩn toàn bộ. Bò ra đến bên ngoài, ngay dưới chân của Mộ Hạ Âu, cô đưa đôi mắt sợ sệt lên nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô, tựa như một con ác quỷ đang nhìn mồi ngon đến chướng mắt.

“Dám không nghe lời tôi, cố tình ở trong đây không chịu ra khi tôi gọi, Tiêu Linh…cô đúng là gan bằng trời!” Mộ Hạ Âu dùng bàn tay lạnh buốt của mình kéo cổ tay Tiêu Linh lên cao, hắn hét vào mặt cô, giọng nói trầm khàn như rượu vang đặc khiến Tiêu Linh cảm thấy cay đắng.

“Không còn gì để nói? Mau ngẩng mặt lên.” Lần đầu tiên hắn lên tiếng mắng mỏ mà Tiêu Linh lại không ngẩng đầu nhận tội, cô ta hôm nay dám…

Hai tai Tiêu Linh ù ù như thể chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi, cả người hơi nghiêng ngả. Hắn thấy cô không giữ vững được cơ thể của mình liền có chút cảnh giác hạ tay xuống, quả nhiên Tiêu Linh bị ngã gục trong vòng tay của hắn.

Chết tiệt! Sao người cô ta nóng như vậy? Tay hắn mới chỉ chạm vào mặt cô ta đã nhanh chóng rụt tay lại, rốt cuộc là sốt bao nhiêu độ mà như than thế này.

“Được lắm. Đợi đến khi hết bệnh tôi xử lý cô.” Không dài dòng thêm, Mộ Hạ Âu cẩn thận bế ngang người Tiêu Linh chạy về hướng biệt thự, mở cửa và đi vào trong thật nhanh.

Hắn không nghĩ ngợi nhiều liền đặt Tiêu Linh xuống giường của mình, xoay người tìm điện thoại của mình khắp nơi.

“Hạo Nam, tôi cho cậu năm phút, mau tới đây.”

Bên đầu dây là tiếng lười biếng của Hạo Nam, bạn thân của Mộ Hạ Âu, chắc chắn đây là tiếng ngái ngủ khi bị Mộ Hạ Âu làm phiền lúc nửa đêm như này. “Mộ Hạ Âu, cậu điên thì điên vừa phải thôi, mưa gió như này…”

“Cậu dám lý do?” Chưa gì Mộ Hạ Âu đã hạ giọng đe dọa Hạo Nam khiến cậu ta ngắn mặt lại bước chân ra khỏi giường mình.

“Từ chỗ tôi đến biệt thự của cậu mất ít nhất hai mươi phút, trời lại đang đổ mưa, đường trơn như vậy sao có thể đến trong vòng năm phút?” Hạo Nam đưa tay lên gãi gãi đầu, mắt vẫn díu dít vào nhau.

“Không nói nhiều, mau đem mấy đồ nghề vô dụng của cậu đến đây. Tiêu Linh cô ta sắp chết rồi.”

Nghe điệu bộ vừa nghiêm trọng vừa dứt khoát của Mộ Hạ Âu đầu dây điện thoại liền sững sờ. Hạo Nam bỗng nhiên tỉnh ngủ hẳn, cậu ta đi về phía trước lấy áo được vắt sẵn trên ghế rồi ra ngoài phòng. Chết tiệt cái tên hoang tưởng Mộ Hạ Âu, hắn lại làm gì vợ của hắn rồi chứ, nếu để Tiêu Linh chết nhất định Hạo Nam này cũng không yên ổn, thân làm bác sĩ điều trị tâm lý riêng cho Mộ Hạ Âu lại không có tác dụng gì với tính cách cậu ta, nhất định sẽ bị chủ tịch Vân Ngư xử tội. “Cậu đúng là luôn tạo cho tôi bất ngờ đấy.” nói xong Hạo Nam liền dập điện thoại cho vào túi, cậu nhanh chân chạy sang phòng bên cạnh lấy va-li đồ nghề rồi đi thẳng ra khỏi nhà mở cửa xe ô tô. Trên đường đi không khỏi lo lắng cho tình trạng của Tiêu Linh. Cô ấy vừa bị Mộ Hạ Âu làm bị thương nhiều như vậy, chân gãy cũng chưa thể lành lặn thời gian này, rốt cuộc là Mộ Hạ Âu đã làm gì mà lại nói cô ấy sắp chết?

Dừng xe trước biệt thự của Mộ Hạ Âu, Hạo Nam cảm thấy có chút ớn lạnh, không hiểu sao cậu ta có thể xây căn biệt thự ở nơi hẻo lánh này, vừa u ám vừa không an toàn, cậu ta cũng không phải là người không có tiền, thực chất quá khó hiểu.

“Cô ấy bị sao?” Hạo Nam xông vào phòng của Mộ Hạ Âu liền thấy cậu ta đang đứng bên cửa sổ an nhàn ngắm mưa. Tiêu Linh bị ướt toàn thân đang nằm trên giường bất tỉnh.

“Không biết.” Trước khi Hạo Nam đến đây Mộ Hạ Âu đã thay quần áo mới, cơ thể bây giờ chẳng có gì khác lạ.

Hạo Nam lườm Mộ Hạ Âu rồi nhanh chân đi đến bên giường Tiêu Linh, đến nơi mới nhìn được sắc mặt cô, Hạo Nam giật mình đưa tay lên trán cô. “Sao lại sốt cao vậy? Cậu nhốt cô ấy ở ngoài trời đấy à?”

Mộ Hạ Âu chưa kịp trả lời từ bên ngoài căn phòng của hắn lại có tiếng phụ nữ, một âm giọng vô cùng quen thuộc.

“Hạ Âu, em về rồi!”

Là Hi Vân! Mộ Hạ Âu trừng mắt nhìn về phía cánh cửa rồi nhìn hai người trước mặt, hắn gấp rút đi ra phía cửa, trước khi ra không quên quay lại nhắc nhở Hạo Nam. “Kín tiếng một chút. Hi Vân phát hiện ra tôi sẽ băm cậu.”

Cửa đóng rầm lại một cái khiến Tiêu Linh cũng phải nhăn mặt, cô vẫn cảm nhận được tiếng đóng cửa vừa rồi là của Mộ Hạ Âu. Chỉ có hắn mới thô lỗ như vậy.

Hạo Nam nhăn mặt nhìn về phía cửa, chết tiệt tên khốn này, cậu ta quên rằng mình đã có vợ hay sao mà vẫn qua lại với Hi Vân chứ. Cậu nghĩ nhiều đến mất tập trung thì lại bị giọng rêи ɾỉ khó chịu của Tiêu Linh làm cho bừng tỉnh.

Phải làm sao với Tiêu Linh đây…trước hết phải thay đồ và lau người cho cô mới có thể thực hiện trị bệnh. Cậu thầm nâng yết hầu lên xuống một cái, Tiêu Linh sao lại chỉ mặc mỗi áo phông rộng chứ, nhìn qua đã biết cô không mặc đồ lót, Mộ Hạ Âu bị biếи ŧɦái hay sao.

“Xin thứ lỗi.” Hạo Nam hơi tránh mặt đi, hai mắt nhắm lại, tay luận động khó khăn lột áo qua đỉnh đầu Tiêu Linh. Khó quá, nếu không nhìn thì không thể cởi nó ra được. Cậu đỏ bừng mặt quay về chính diện cơ thể cô, ngực Tiêu Linh cũng dần lộ ra, cậu không hề có ý định nhìn xuống bên dưới, càng không có ý định bất chính.

Áo lột ra xong Hạo Nam liền ném xuống đất, biết rõ Mộ Hạ Âu sẽ không vui nếu Tiêu Linh mặc áo của cậu ta, Hạo Nam liền đi đến tủ lục tìm nhưng không thấy đồ của Tiêu Linh, lẽ nào cô ấy không có quần áo để mặc sao.

Cậu quay trở lại bên giường nhìn Tiêu Linh, hai hàm răng cắn chặt lấy nhau. Sau khi lau qua người cho Tiêu Linh bằng khăn ướt, cậu có dùng chút thuốc để bôi lên các vết bầm tím và vài chỗ đốm đỏ đã mờ nhạt đi, không có áo, vậy thì…

Hạo Nam dứt khoát cởϊ áσ mình đang mặc ra, dựng thẳng lưng Tiêu Linh dậy và mặc vào người cô. Người của Tiêu Linh giường như ngày càng nóng hơn khiến Hạo Nam cũng không thể bình tĩnh, cậu với tay mở va-li của mình lấy chút đồ.

Mãi mãi cậu cũng không thể ngờ Tiêu Linh khi được gả vào làm dâu nhà Mộ gia và làm vợ của Mộ Hạ Âu lại có cuộc hôn nhân tồi tệ như này, không biết cô gái này còn có thể chịu đựng được cảnh này bao lâu.

“A…Hạ Âu, em còn chưa tắm nữa.”

“A, ưm…a! Từ từ, chậm một chút a.”

Rõ ràng đang lắp chai nước biển chuẩn bị truyền cho Tiêu Linh thì căn phòng này lại vang lên những âm thanh suy đồi e thẹn từ căn phòng phía bên cạnh. Chết tiệt, trong khi bạn thân cậu ta và vợ cậu ta đang đấu tranh với bệnh tật, cậu lại đang làm gì bên đó với người phụ nữ khác vậy chứ.

Quay lại chuẩn bị làm tiếp công việc của mình, Hạo Nam chợt kinh ngạc. Rõ ràng Tiêu Linh đang bất tỉnh, nhưng cô ấy lại chảy ra hai dòng nước mắt…

Là do cô ấy mơ sao? Hay là do…cô ấy vẫn nghe được âm thanh vừa rồi của Hi Vân trong tiềm thức cuối cùng còn sót lại trong trái tim…