Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

*Xèo!*

Một tiếng hét thảm phát ra từ miệng Hắc Mạn:

- A!!!

Hắc Mạn bị huyết sắc liệt diễm của Âu Dương đốt tan chảy.

Đau đớn đến từ linh hồn khiến Hắc Mạn khoảnh khắc tỉnh táo lại khỏi cảm giác thỏa mãn vì lực lượng to lớn. Khi gã nhìn Âu Dương trước mặt thì trong đáy mắt lộ rõ nỗi sợ.

Nhưng đã quá muộn, dám gần thân đánh với Âu Dương, Hắc Mạn sao có thể chạy thoát được! Âu Dương một tay bóp cổ Hắc Mạn, huyết sắc liệt diễm quay quanh người gã từ từ dâng lên. Hắc Mạn không dám giãy dụa, bởi vì xung quanh gã đều là huyết sắc liệt diễm, vùng vẫy một chút có lẽ sẽ khiến bộ phận khác trên người gã và cánh tay trái bị đốt cháy.

- Hồn Giả vô tri, nếu các ngươi đã không muốn rời đi thì đừng đi!

Âu Dương tay trái chộp Hắc Mạn, tay phải búng hướng bầu trời một cái. Chỉ thấy chín thần long xoay quanh trên trời bỗng nhiên di chuyển. Chín thần long thế tới rào rạt xông vào bầy Hồn Giả, phút chốc đồ sát bắt đầu.

Vô số Hồn Giả bị Linh Hồn Liệt Diễm đốt thành tro tàn, vô số huyết lực tụ tập thành con sông lớn chảy hướng Âu Dương.

Nhiều huyết lực như vậy đủ đẩy bất cứ ai chớp mắt lên đến tuyệt thế cường giả, nhưng những lực lượng này đối với Âu Dương chỉ có thể bổ sung tiêu hao.

Tứ Phương chiến kỳ đã là lực lượng tuyệt đối, chỉ cần Âu Dương hấp thu Tứ Phương chiến kỳ liền đạt đến đỉnh Chân Linh Giới, tiếp theo là chuyển hóa lực lượng vũ hóa phi tiên.

Mặc dù bây giờ Âu Dương chỉ có thể sử dụng tam phương chiến kỳ, trung hậu chiến kỳ bị hắn phong ấn, nhưng dù hắn có phong ấn thế nào thì lực lượng còn trên người của hắn.

Đám Hồn Giả đâu còn uy phong gì nữa, mấy chục vạn Hồn Giả biểu tình kinh hoàng, chúng cố gắng muốn chạy trốn nhưng xung quanh đã bị ngọn lửa nuốt hết, hiện tại dù trốn đi hướng nào cũng sẽ bị lửa đốt chết, bỏ chạy chỉ khiến chúng chết càng nhanh hơn.

Sợ hãi, tuyệt vọng đã từ trên thân người Vạn Tiên sơn chuyển dời đến Hồn Giả, nhưng đám Hồn Giả không có Âu Dương, chúng không còn cả hy vọng cầu nguyện cuối cùng.

Bỗng nhiên một trưởng lão Hồn Giới nhớ đến Vệ Thi đã từng là nữ vương, hét to hy vọng nàng cứu gã:

- Nữ vương bệ hạ! Nữ vương bệ hạ cứu mạng!

Thời gian dài thắng lợi khiến chúng quên hết mọi thứ, quên đã từng huyết sắc ác ma. Hiện giờ khi chúng nhận ra ác ma này đáng sợ cỡ nào đã quá muộn.

- Sớm biết bây giờ cần gì trước kia làm vậy!

Vệ Thi nhìn trong khoảnh khắc mấy vạn Hồn Giả bị đốt thành tro, nàng biết đây là Âu Dương nể mặt nàng. Nếu Âu Dương muốn, trực tiếp đốt chín thần long, vậy thì Hồn Giả tập thể bị tiêu diệt hết.

- Bệ hạ! Bệ hạ! Cứu giúp chúng ta đi!

Một số Hồn Giả chạy tới trước mặt Vệ Thi van xin cứu mạng, biểu tình của chúng đầy tuyệt vọng.

Một trưởng lão Hồn Giới bị hù đến mặt đen như lọ nồi, cầu xin Vệ Thi:

- Nữ vương bê hạ, hãy để ta trở về đi, để ta quay về Hồn Giới, cả đời này ta sẽ không ra nữa!

Bây giờ thì Chân Linh Giới cái gì không quan trọng bằng sinh mệnh.

Nhìn trên bầy trời Hồn Giả mới nãy còn diễu võ dương oai nhưng giờ bị một mình Âu Dương đốt thành bộ dạng hiện giờ, người toàn Vạn Tiên sơn giật mình há to miệng.

Linh Hồn Liệt Diễm quá đáng sợ, đây mới là chung kết giả của tất cả linh hồn, mặc dù Hồn Giả là linh hồn thao túng sư, nhưng so với Âu Dương kẻ hủy diệt linh hồn thì chúng chỉ là kẻ yếu.

Quá khứ Âu Dương dùng huyết sắc liệt diễm đốt khắp Hồn Giới thì dựa vào là năng lực huyết sắc liệt diễm, hiện tại Âu Dương dùng huyết sắc liệt diễm đốt lên Vạn Tiên sơn, không chỉ là sức cháy bỏng linh hồn của huyết sắc liệt diễm, cũng vì hắn có được ý chí tam phương, hai cái liên kết lại thật là lực lượng hủy diệt mạnh nhất trần đời.

- Nữ vương bệ hạ! Van cầu ngươi! Ngươi giúp đỡ chúng ta đi!

Hồn Giả không ngừng van xin Vệ Thi, chúng biết chỉ mình nàng mới có thể cơ chúng hy vọng cuối cùng, hiện tại chỉ một mình Vệ Thi là có thể cứu chúng.

- Âu Dương....

Cuối cùng Vệ Thi vẫn là lên tiếng.

Vệ Thi nhìn Âu Dương không ngừng thao túng ngọn lửa đốt cháy tất cả, nhẹ giọng nói:

- Bọn họ là bị kích động, thôi đi...

- Thôi? Linh hồn của vô số bách tính Chân Linh Giới làm sao tính? Ta đã cho chúng cơ hội, là chúng không quý trọng, bây giờ đi đến bước này ta không thể bỏ qua!

Âu Dương đã nổi lên sát tâm, lúc này sao hắn có thể tha cho Hồn Giả.

Không trực tiếp giết vào Hồn Giới tàn sát tất cả Hồn Giả là Âu Dương đã rất nể mặt Vệ Thi rồi, cơ hội không phải lúc nào cũng có. Mới đầu Âu Dương đã cho đám Hồn Giả cơ hội nhưng chúng không hiểu quý trọng, mưu toan dùng số lượng khiêu chiến huyết sắc liệt diễm của hắn. Bây giờ hắn phải dùng thủ đoạn thiết huyết nói cho mọi người, Âu Dương là vương giả không thể bị khiêu khích!

- Nhưng mà...

Vệ Thi mới thốt lời thì thấy Hắc Mạn ở trong tay Âu Dương bốc cháy.

Âu Dương quăng Hắc Mạn lên giữa không trung, vừa nhìn gã bị thiêu vừa nói:

- Ý chí tam phương, chỉ bằng vào ý chí tam phương mà ngươi cũng xứng khiêu khích ta? Ban đầu ta ở Chân Linh Giới thì ngươi đã muốn lấy mạng ta. Ta lập tức sắp rời đi, sao có thể để lại tai họa như ngươi!

Âu Dương nhìn Hắc Mạn vùng vẫy, nghe tiếng gã khóc thét, hắn biết sau cuộc chiến hôm nay thì trong Hồn Giới, đứng sau Hoắc Khải Phong chúng sẽ ghi nhớ thêm một cái tên, đó chính là Âu Dương!

Cái tên còn độc ác, tàn nhẫn hơn cả Hoắc Khải Phong. Hoắc Khải Phong chẳng qua là phong ấn Hồn Giới, tru sát cường giả Hồn Giới. Còn Âu Dương thì bao gồm bốn mươi năm trước ra tay cùng với lần này cộng lại, sợ rằng có trăm vạn Hồn Giả chết trong tay hắn.

Giết một người là tội, giết mười người là ác, giết vạn người là vương, giết trăm vạn người là ma! Bây giờ Âu Dương ở tỏg mắt Hồn Giả chính là ma, khiến Hồn Giả nghe tiếng liền sợ vỡ mật.

- Âu Dương sắp rời đi?

Trên Thông Thiên phong Vạn Tiên sơn nhiều người nghe thấy lời Âu Dương nói, họ ngoái đầu nhìn Bạch Hủ Minh, không hiểu tại sao Âu Dương nói câu này, không lẽ hắn sắp vũ hóa phi tiên?

- Từ viễn cổ đến bây giờ không ai có thể vũ hóa phi tiên, đó là vì con đường viễn cổ đã phong kín. Âu Dương thì đã tới cánh cửa cuối cùng, hắn phải đi lên con đường viễn cổ thuộc về hắn, hắn phải mở ra tất cả phong ấn viễn cổ, vì mọi người khai sáng ra con đường mới!

Bạch Hủ Minh nhìn đệ tử đứng trên không trung, trong mắt lão tràn đầy tự hào. Mặc kệ lần này Âu Dương có thành công hay không, Bạch Hủ Minh thấy kiêu ngạo vì hắn có gan đi lên con đường này.

Tiếng kêu gào dần yếu đi, Hồn Giả trên trời gần như chết hết, bầu trời Vạn Tiên sơn vẫn là mây đen che kín, là do lực linh hồn Hồn Giả tan biến tụ tập thành mây đen.

Âu Dương nhẹ nhàng vỗ hai tay, chín con thần long cùng ngửa đầu gầm lên, chúng nó tựa như là thần linh thật sự, bộ dạng linh động khiến nhiều người nghi ngờ chín con thần long có phải là sống không!

- Nhân danh tên của ta, cửu long vĩnh viễn thủ hộ Vạn Tiên sơn!

Âu Dương chỉ vào pho tượng của mình lấy ní làm hình, chín con thần long cùng xông vào đỉnh đầu pho tượng.