"Được rồi, An quản gia, ông lui xuống đi "

"Dạ"- An quản gia thì thầm đáp.

Cuộc trò chuyện ngắn gọn diễn ra vô cùng nhanh chóng khiến mọi người không hề chú ý, tất cả sự tập trung đều dành cho đoàn người vest đen trước mặt. Vừa nhìn, có thể nhận ra thân phận của những người này rất đặc biệt, có sức ảnh hưởng.

Đặc biệt, khi nhìn thấy người đàn ông nọ đến bên cô gái trẻ thái độ mờ mờ cung kính mang đậm chất quý tộc khiến ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Nhưng, khi thấy ông thong thả rời khỏi chỗ cô gái làm mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Không hổ là tiểu thư danh ngôn, khí chất bình thản quả không tồi. "Chị Lăng" lên tiếng chào hỏi:

"Cho hỏi ngài đến đây có việc gì?."

Trước thái độ niềm nở hiếu khách này, An quản gia không hề có biểu cảm đặc biệt. Đơn giản, ông chỉ nhíu nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu với cô gái trước mắt. Dù vậy, khuôn mặt vẫn không biểu cảm, lạnh lùng toát lên sự nghiêm nghị. Ông trả lời ngắn gọn nhất:

"Tôi đến để thông báo, trung tâm này hiện tại đã được thu mua. Nếu không có việc gì, xin mời mọi người rời khỏi đây. Chúng tôi không tiện tiếp khách."

Dứt lời, ông quay người, vươn tay ra dấu hiệu mời. Đoàn người vest đen cũng rất phối hợp, tất cả đồng thời vươn tay:"không tiễn", mặt lạnh không cảm xúc. Chứng kiến một màn trước mắt, tim mọi người không tự chủ nảy lên, chậm một nhịp, ai cũng tròn mắt nhìn nhau:

Được thu mua rồi?

Một trong số những trung tâm thương mại lớn của thành phố đấy? Chỉ như vậy là mua rồi sao?

Rốt cuộc người nào có thân phận cường đại như vậy?

Nghĩ vậy, ai cũng tự nhủ phải thận trọng hơn với người đàn ông này. Họ không thể vì sai lầm nhỏ mà ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai, và thậm chí còn liên lụy đến cả gia tộc. Dự liệu chuyện phía sau, những người có mặt đều cáo từ ra về, chỉ riêng thiếu nữ họ Lăng, cô quản lí cùng Dạ Thiên và Tử Uyên đứng đó.

Xung quanh liên tục xảy ra biến nhưng từ lúc đến đây, sự chú ý của anh đã bị Tử Uyên thu hút.

Anh thấy từng nét biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp ấy, thấy cô cười mỉm, thấy nét lạnh lùng trong đáy mắt cô. Mọi thứ đều được anh chăm chú quan sát và bất giác khắc sâu trong tim.

Trong giây phút định mệnh ấy đã định sẵn cả cuộc đời anh phải chìm đắm trong đó.

Đặc biệt, lúc thấy đám đông rời khỏi cửa hàng mắt anh loé lên tia sáng không rõ. Anh nhìn cô, gương mặt vẫn là nét lạnh lùng cao ngạo, không một chút để ý đến vạn vật xung quanh. Đáy mắt sâu thẳm, sinh cơ mãnh liệt.

Anh tò mò, thật sự nghi ngờ về thân phận của cô. Sau đêm qua, anh đã cho người điều tra về gia cảnh cô, nhưng kết quả khiến anh vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên. Chỉ là con gái của thương nhân khá giả trong nội thành. Một người bình thường mà có tư thái hiếm có như vậy. Tuy nhiên, dòng suy nghĩ của anh liền bị áp chế cắt đứt...

" Ngài có thể cho tôi biết, chủ nhân của ngài là ai? Tôi là Lăng Cẩm, đại tiểu thư của tập đoàn bất động sản Lăng thị, cha tôi là Lăng Quốc rất......"- vinh dự được gặp ngài -Lăng Cẩm lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Nhưng chưa đợi cô nói xong, An quản gia có vẻ mất kiên nhẫn:

"Hoá ra là đại tiểu thư Lăng Cẩm của Lăng thị."

Là người được tiếp nhận giáo dục về thương trường từ rất sớm, Lăng Cẩm không thể nào không nhận thấy sự khó chịu ẩn ẩn trong lòng.

Mặc dù ông không thể hiện quá rõ nhưng ánh mắt không kiên nhẫn hoàn toàn bán đứng ông.

Lăng Cẩm hơi đỏ mặt, có lẽ do mất mặt trước đám đông, cũng có thể do cảm xúc khó tả trong cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ này. Không quá ngạc nhiên, đứng trước người có thân phận như vậy, ai mà chẳng muốn tạo quan hệ để lôi kéo ít lợi ích cho bản thân, cho gia tộc của mình.

Không từ bỏ, Lăng Cẩm vẫn cố mở lời. Nhưng lần này An quản gia không muốn tốn thời gian nữa. Ông rảo bước về phía đám người quản lí cửa hàng, hoàn toàn không để Lăng Cẩm vào mắt.

Thấy ông tới gần, quản lí vui vẻ cười lấy lòng:

" Ngài cần giúp gì?"

Trước thái độ của quản lí, An quản gia chỉ hừ nhẹ, ông không muốn tiếp xúc với đám người này.

"Từ giờ về sau, ngươi không cần đến đây nữa."

Đùng...đùng

Cả người quản lí cứng đờ. Vốn dĩ, ông ta đang bận tâm nghĩ làm sao để lôi kéo An quản gia thì đột nhiên nghe được câu nói đó khiến bản thân như bị tạt một gáo nước lạnh vậy. Rét lạnh đến tận xương.