Chiếc giường lớn mềm mại, ấm áp,được thiết kế vô cùng đẹp mắt. Thành giường bằng gỗ saki lớn, hoa văn điêu khắc tinh tế, độc đáo. Mềm bông thêu thủ công được gấp vô cùng ngăn nắp.

Dạ Thiên vào phòng, đặt cô nằm xuống giường, anh cũng trèo lên nằm cạnh cô. Hơi ấm lan toả, mùi hương nhẹ nhàng, thanh mát của thiếu nữ làm anh nóng ran. Rất lâu rồi, anh chưa nằm cùng cô.

Dạ Thiên vươn tay, kéo cô vào nồng ngực, ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn, mềm mại không xương của cô.

Cả người anh vô cùng khó chịu, miệng lưỡi khô cứng, nồng ngực nóng ran.

Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mĩ lệ thanh sương nằm trong lòng nhưng anh không thể...

Cảm giác này, phải chịu đựng đến bao giờ.

Dạ Thiên cúi đầu, hôn cô ngấu nghiến.Nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt.Đôi môi đỏ mọng,tà tà mị mị mấp máy khiến tim anh tan chảy. Dạ Thiên cố tách môi cô, tiến sâu vào bên trong.Đầu lưỡi lành lạnh, mang hương bạc hà dịu nhẹ quấn quýt không rời.

Tử Uyên đang ngủ, theo bản năng, đầu lưỡi cử động, chạm vào anh.Dạ Thiên bất ngờ, toàn thân tê cứng như bị điện giật.

Bàn tay Dạ Thiên bắt đầu không yên phận, ngón tay ngọc thon dài trượt trên lưng cô.Bàn tay cẩn thận vòng ra phía trước, luồn tay vào áo cô, kéo một đường dài lên phía trên. Không khí lạnh theo đó tiến vào làm cô giật mình.Tử Uyên mở mắt, cô chăm chú nhìn đôi mắt phượng dài, hẹp trước mặt. Phượng quang khẽ nhắm, đôi mi dài rung rung, mày kiếm linh động đượm mang khí phách.

Không đúng

Tử Uyên phản ứng, cô đẩy anh ra.Dạ Thiên không phòng bị. Anh bị động tiếp nhận lực lớn, lập tức rơi xuống giường.

" Uỵch "

" Em muốn sát chồng?"- Dạ Thiên một bụng ủy khuất, bất mãn bò lên giường, giả bộ giận dỗi. Anh nhướn mày hỏi cô.

"Đi xuống!" - Tử Uyên nghiêm giọng ra lệnh.

"Chúng ta đã kết hôn."- Anh nhắc.

Đúng ha

Cô nhất thời quên mất.

" Chúng ta đã kết hôn, không sai, nhưng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vì vậy vẫn phải chia phòng riêng."

" Nhưng,phòng kia dột rồi."

Dột

Anh đùa à

Nhà cô tuy giản dị nhưng đích thân kiến trúc sư của Pháp thiết kế, thợ thi công được chọn rất kĩ, đến vật liệu làm nhà đều là hàng cao cấp, sao có chuyện dột. Chưa kể,hôm nay không có mưa.

Tử Uyên đầu đầy hắc tuyến.Dạ Thiên vẫn như không nhìn thấy gì, vô tội, ủy khuất nhìn cô.

Da mặt người đàn ông này...

"Không dột."

Dạ Thiên vẫn không nghe thấy gì, một lòng một dạ quan sát.

Cô hết cách rồi.

"Ghế sofa kia là của anh."

"Lạnh lắm."- Giọng nói đàn ông trầm ấm, tràn đầy từ tính.

Không thể không nói, nam nhân này mĩ đến cực hạn, tà mị mà quyến rũ, giống như hoa Mạn Đà La nở rộ trên đường hoàng tuyền, biết rõ nếu tiếp cận sẽ vạn kiếp bất phục nhưng vẫn không thể chống lại sự dụ hoặc của nó.

Ngũ quan anh tinh xảo mà nhu hoà, lại không mất khí khái nam nhi, bờ môi mỏng cong lên hoàn mĩ, ánh mắt tà khí nghiêm nghị, càng lộ rõ khí phách vương giả uy nghiêm, nhưng mà, chỉ khi nhìn thiếu nữ trước mắt mới trở nên ôn nhu.

" Người đời toàn nói hồng nhan hoạ thủy, ta thấy nam nhân này mới thật sự hoạ thủy."- Tử Uyên nghĩ thầm.

Nam nhân này lớn lên quá mức tuấn mĩ, trước kia gặp anh,đơn thuần chỉ ngắm qua mà thôi.

Tử Uyên ngây người, Dạ Thiên nắm được sơ hở nhanh nhẹn trèo lên giường. Hành động của anh làm cô phản ứng, một cước đá anh rơi xuống.Lần này, anh có phòng bị, ngón tay đẹp nắm lấy đôi chân trắng nõn, tay còn lại dùng lực kéo lấy eo cô. Tử Uyên mất điểm tựa,hai tay vòng ra sau ôm anh, lấy lại cân bằng. Hai người làm thành tư thế vô cùng ái muội.