“Ta nói tổng quản a, ngươi sẽ trường mặt thối với ta tới khi nào a?” Ngồi ở bên bờ Kính hồ, Anh Phác một bên thanh thản ăn sao hạt dẻ bọc đường đã bóc tốt, một bên nhìn tổng quản đứng cách hai bước.

“Ngươi đáp ứng qua ta sẽ không chim sẻ biến phượng hoàng.” Tổng quản vẻ mặt lên án.

“Ta là đáp ứng qua, nhưng là 『 tâm 』 không khống chế được mình, không cẩn thận liền yêu thương a!” Nàng chưa bao giờ cho rằng chính mình là chim sẻ, lên làm Đan phu nhân cũng không thấy sẽ biến thành phượng hoàng, bất quá là vừa may gả cho kẻ có tiền mà thôi, huống hồ ngai vàng Đan phu nhân có thể ngồi vững chắc hay không, còn phải dựa vào cố gắng của chính mình, ở trong mắt người khác nàng có lẽ là chim sẻ biến phượng hoàng, nhưng đối với nàng mà nói, nàng chính là gả cho nam nhân âu yếm.

“Cái gì gọi là không cẩn thận liền yêu thương ?” Ngón trỏ của tổng quản khẽ run chỉ nàng, bất quá là bị tức đến run. “Thành thật mà nói, ngươi không phải là mang tâm gây rối đi câu dẫn đại thiếu gia chứ?” Hắn nhưng là thề sống chết nguyện trung thành với Đan gia, an nguy của đại thiếu gia cùng Đan phủ tương lai đều do hắn phòng bị bảo hộ.

Câu dẫn đại thiếu gia? Thật buồn cười, rốt cuộc là ai yêu thương ai trước? Bất quá ngày hôm qua nàng xác thực có câu dẫn hắn, tội danh này tránh không khỏi, cam chịu là được, nhưng là……

“Tâm gây rối?” Mi dương dương tự đắc, nàng ha ha cười. “Ta nói tổng quản, ngươi vì sao cho rằng ta có tâm gây rối a?”

“Hừ! Ngươi với Thu Nhi cùng là lưu lạc nhi(trẻ mồ côi, lưu lạc) không cha không mẹ, trong hai tháng một người muốn cùng đại thiếu gia thành thân, một người muốn cùng nhị thiếu gia đính thân(đính hôn), vừa khéo nhóm ngươi lại là bạn tốt, cho nên ta hoài nghi các ngươi là có dự mưu.” Tổng quản vẻ mặt hoài nghi cao thấp đánh giá Anh Phác.

Trên đời có chuyện nào khéo vậy sao? Nhóm thiếu gia yêu thương nha hoàn ti tiện hắn liền thấy qua, nhưng trong phủ không hiếm nha hoàn diện mạo mạo mĩ, gia thế trong sạch, cuối cùng trúng tuyển lại là hai nha hoàn diện mạo trung đẳng, thân thế kém cỏi nhất trong phủ, hơn nữa các nàng còn là bằng hữu, hai vị thiếu gia cũng không phải không có mắt, cho nên nhóm nàng nhất định là dùng cái thủ đoạn gì mê hoặc hai vị thiếu gia rồi.

“Thu Nhi cùng với vịt ngốc đầu đính hôn a!” Anh Phác vẻ mặt kinh ngạc, vịt ngốc đầu kia tay chân rất nhanh rồi!” Ngươi làm sao mà biết được?”

Vịt ngốc đầu? Hắn có nghe lầm hay không?

“Ngươi làm sao có thể mắng nhị thiếu gia là vịt ngốc đầu?” Tổng quản trừng ánh mắt cả giận nói.

“Hắn đúng là vịt ngốc đầu a, hơn nữa bản thân hắn đều cam chịu, tổng quản, ngươi cũng đừng so đo như vậy.” Vẫy vẫy tay, nàng không phải thực để ý tức giận của tổng quản, hắn trường mặt tức giận này trước kia thường đã nhìn, sớm đã nhìn chán.

“Cái gì gọi là đừng so đo như vậy, ngươi phải làm rõ ràng, chúng ta là nô bộc, thiếu gia là chủ, chủ tớ phân biệt ngươi rốt cuộc hiểu hay không? Cho dù nhị thiếu gia cam chịu, ngươi cũng không thể làm càn như thế, vẫn là tôn xưng nhị thiếu gia!” Nha đầu kia không lớn không nhỏ, thực không hiểu nhóm thiếu gia làm gì sủng nàng như vậy, hiện tại cứ như vậy, tương lai thành đương gia chủ mẫu còn thế nào, sợ là sẽ có tổn hại môn phong Đan phủ a!

Cắn hạt dẻ, Anh Phác liếc cái xem thường, lão cũ kỹ này nói như thế nào cũng không thông, thuận ý hắn để lỗ tai được yên cũng tốt.

“Vâng, vâng, xin hỏi tổng quản là như thế nào biết được tin tức 『 nhị thiếu gia 』 muốn cùng Thu Nhi đính thân ?” Cố ý đem ba chữ “nhị thiếu gia” tăng thêm ngữ khí, nhìn đi! Nàng thật sự có sửa nha.

Như vậy dễ nghe hơn, tổng quản vừa lòng gật gật đầu. “Này còn kém không nhiều lắm, hạ nhân sẽ có bộ dáng hạ nhân, tuy rằng ngươi không lâu sẽbiến thành Đan đại phu nhân, nhưng hiện tại thân phận ngươi vẫn là nha hoàn, đừng tưởng rằng bay lên cành cao làm phượng hoàng mà muốn quên đi dáng vẻ thật.” Vẫn là thoát không được bản tính, hắn lại toái toái niệm vài câu.

“Vâng, vâng, vâng, Anh Phác hiểu được, Anh Phác ghi nhớ trong lòng.” Bưng lên khay hạt dẻ đứng lên, nàng hướng tổng quản cúc cái cung, tính rời đi.

Nàng nói một câu, tổng quản còn có biện pháp nghĩ ra mười câu, cùng với lão nhân gia hắn ở trong này nghe không được trọng điểm vấn đề, còn không bằng đi tìm vịt ngốc đầu kia hỏi rõ ràng, dù sao trong hai tháng đợi gả này, nhàn vẫn là nhàn, tìm việc vui cũng tốt.

Tổng quản vội vàng gọi nàng lại, “Uy! Ngươi tiểu nha đầu này thế nào lại đi a?” Hắn còn muốn niệm thêm vài câu đây, trong Đan phủ chỉ có một nha hoàn phá hư như nàng vậy cho hắn có thể niệm, đối với nàng đã nghiện niệm, hắn hiện tại là muốn ngừng mà không được.

“Ta hiện tại muốn đi tìm……” Nàng nói còn chưa nói xong, đã bị tiếng thét chói tai từ bờ bên kia đánh gãy.

“Cứu mạng a, người đâu a! Cứu mạng a, tiểu thư nhà ta rơi đến trong hồ, mau tới cứu người a!” Vài tên nha hoàn đứng ở bên bờ kinh hoảng điên cuồng gào thét, hy vọng có người có thể giúp các nàng.

“Tổng quản, ngươi mau dẫn ta bay đến bờ bên kia!” Anh Phác kéo lấy ống tay áo tổng quản, hướng hắn hạ mệnh lệnh.

“Gì?” Tổng quản sửng sốt một chút.

“Nhanh chút, ngươi không phải biết võ công sao? Mau dùng khinh công mang ta bay qua đi a!” Thấy hắn còn sững sờở một bên, Anh Phác vội la lên: “Nhanh chút! Lát nữa sẽ giải thích với ngươi!” Đều khi nào rồi, còn muốn che dấu, sự tình liên quan mạng người nha!

Không biết là hắn rất hảo tâm, hay là ánh mắt của nàng rất có quyết đoán, dù sao chờ thời điểm tổng quản lấy lại tinh thần, hắn đã mang nàng bay đến bờ bên kia rồi.

“Mau đi xuống cứu người!” Đồng thời với rơi xuống đất là Anh Phác lập tức hạ lệnh.

“Không…… Không được a! Ta…… Ta sợ nước.” Hiện tại không phải thời điểm tỏ ra anh hùng, có một số việc vẫn là chịu thôi. Bất quá lần đầu tiên ở trước mặt người khác thừa nhận chính mình sợ nước, ai, cái nét mặt già nua này chuẩn là đã mất hết.

“Sợ nước?” Anh Phác không có nghĩ nhiều, giày thêu vừa đá, “Bùm” một tiếng nhảy xuống nước cứu người.

Hoàn hảo lúc trước nàng có cùng bằng hữu đi thi giấy phép cứu hộ viên, nếu không hiện tại trận ngoài ý muốn này thật sự sẽ chết người.

Anh Phác lặn xuống trong nước tìm kiếm bóng người, rất nhanh phát hiện người, người nọ tựa hồ là ngất đi, cơ hồ không có giãy dụa, Anh Phác một tay đường ngang cổ của nàng nâng thân thể của nàng lên, rồi mới dùng tốc độ nhanh nhất hướng bên bờ bơi đi. Vừa lên bờ, nàng vội vàng đem người đặt ở trên cỏ, rồi mới nghiêng tai lắng nghe nàng còn có tim đập hay không.

“Đến đây! Đến đây! Cứu lên rồi!” Một đám nô bộc vây quanh lại đây xem.

“Các ngươi thoái lui! Nàng ta cần không khí.” Anh Phác vội vàng đuổi.

Có tim đập không có hô hấp,hô hấp nhân tạo !

Nâng hàm dưới của nàng kia lên, Anh Phác trước tiên kiểm tra bên trong có bùn lá cây linh tinh gì đó hay không, sau khi xác định không có, nàng không chút do dự cúi đầu thổi ngạt cho người bị chìm vào nước.

Hành động của nàng rước lấy tiếng kêu sợ hãi của một đống người, bọn họ cho tới bây giờ không thấy qua loại phương thức cứu người này, nữ nhân hôn nữ nhân, rất tò mò a! Mỗi người châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, nhưng ánh mắt cũng là thẳng tắp nhìn việc phát triển phía trước, xem người rốt cuộc có được cứu sống hay không.

Một lát sau, người nằm trên cỏ nhân đầu tiên là nhíu mày, rồi mới mạnh ho ra, ói ra một bụng nước, rước lấy hoan hô của mỗi người ở đây.

“Tỉnh, tỉnh!” Thì ra tư thế kỳ quái như vậy có thể cứu người! Mỗi người chậc chậc lấy làm hiếu kỳ.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Vài nha hoàn một phen nước mũi, một phen nước mắt đỡ tiểu thư mới được cứu tỉnh, trên mặt kinh hoảng vẫn rõ ràng như cũ có thể thấy được.

“Ta…… Ta không sao, là…… là ai đã cứu ta?” Có chút suy yếu để bọn nha hoàn đỡ, Lệ Phù mắt to yên tĩnh, hỏi nha hoàn phía bên phải.

“Hồi tiểu thư, là……” Nhìn màu quần áo trên người Anh Phác, nha hoàn trong lòng kinh ngạc một chút, cúi đầu lúng ta lúng túng trả lời: “Là nha hoàn bên người Đan đại thiếu gia.”

“Cái gì?!” Vừa nghe đến đáp án, Lệ Phù mặt nguyên bản tái nhợt có chút hồng nhuận một ít, quay đầu, nhìn về phía thân ảnh nhắm hướng Đông uyển đi đến. “Ngươi đứng lại đó cho ta!” Chính là hồ ly tinh này cướp đi Đan ca ca của nàng, nàng thật muốn nhìn nàng kia một cái xem là cái bộ dáng gì, thế nhưng có bản lĩnh cùng nàng cướp nam nhân.

Anh Phác không có quay lại, chính là thản nhiên bỏ lại một câu: “Lệ Phù tiểu thư, thời tiết tuy rằng không lạnh, nhưng ta khuyên ngươi vẫn là trước tiên thay bộ quần áo, nếu không vẫn sẽ có thể bị lạnh.”

“Lời này của ngươi là cái ý tứ gì?” Rủa nàng sinh bệnh sao? Đáng giận!

“Ý tứ quan tâm ngươi.” Lòng đã cho là không đúng thì dù nàng nói như thế nào đối phương cũng sẽ cho rằng không đúng, nhiều lời vô ích. Anh Phác không hề để ý tới nàng cất bước đi về phía trước.

Đùa giỡn cái gì, nàng hiện tại cái dạng này làm sao dám xoay người, quần áo vải lụa tơ tằm mặc vào cố nhiên thoải mái, nhưng một khi gặp nước liền xong rồi, lộ nguyên hình a!

Bất quá, quần áo trên người Lệ Phù tiểu thư có khi chỉ sợ so với nàng còn muốn mỏng một chút, thiếu một chút, nàng ta rốt cuộc có chú ý tới chính mình thế nào trong mắt nam nô bộc hay không? Vừa mới vốn muốn nhắc nhở nàng ta, bất quá nếu nàng nói, Lệ Phù tiểu thư có thể sẽ nghĩ nàng là đang bỏ đá xuống giếng, đơn giản không nói, sẽ chờ nàng ta hoặc là nhóm tỳ nữ của nàng ta phát hiện đi.