Editor: Saki

Trần Tự Chu khẽ “A” một tiếng, ném điện thoại sang một bên.

Tiếng la hét phấn khích của Trình Lí cùng với âm thanh chém giết từ loa phóng vào tai Trần Tự Chu, ồn ào không chịu nổi, anh đá một cái: “Khi nào cậu đi?”

Trình Lí bị anh đá lệch một bên, mắt vẫn dán vào màn hình lớn: “Không đi, chơi xong game đã.”

Trần Tự Chu bực mình: “Về nhà cậu mà chơi.”

“Định làm gì, một lát nữa em Phù tới nhà cậu à, sao gấp gáp đuổi tôi thế.”

Trần Tự Chu: “…”

Mẹ nó cậu ta đúng là giỏi ăn nói thật.

Trần Tự Chu giật lấy tay cầm từ tay Trình Lí: “Mau cút đi, đừng làm phiền ở đây.”

“Chết tiệt, con mẹ nó tôi sắp xong rồi mà!”

Trình Lí quay đầu trừng mắt nhìn Trần Tự Chu, người sau nửa ánh mắt cũng không thưởng cho anh ta, mặt lạnh như ai thiếu anh tám triệu, thu dọn tay cầm game và tắt TV.

Anh ta nheo mắt, tỉ mỉ quan sát Trần Tự Chu rồi đưa ra kết luận: “Cậu theo đuổi người ta không thuận lợi đúng không?”

Trần Tự Chu liếc anh ta một cái: “Liên quan gì đến cậu.”

Nghe giọng điệu này, Trình Lí biết anh đã bị từ chối, liền xích mông lại gần, thân mật khoác vai anh: “Nói anh em nghe xem, có chuyện gì? Để tôi chỉ cho vài chiêu.”

Trần Tự Chu chẳng tin Trình Lí chút nào, gạt tay anh ta ra và bước vào bếp.

“Sao? Cậu không tin tôi à? Kỹ năng tán gái của tôi không biết hơn cậu bao nhiêu lần.”

Trần Tự Chu xùy một tiếng: “Cậu nghĩ Minh Phù giống mấy cô gái cậu tán sao?”

Trình Lí: “…”

Ừ, đúng là không giống thật.

Những cô gái anh ta tán đều là loại có thể giải quyết bằng tiền.

Trình Lí chột dạ sờ chóp mũi, nằm dài trên ghế sô pha. 

Cầm điện thoại lên, nhàm chán lướt qua các bài đăng trên vòng bạn bè, đến khi thấy một bức ảnh thì anh ta bật dậy chạy vào bếp, đưa điện thoại ra trước mặt Trần Tự Chu: “Hóa ra cậu không phải theo đuổi bị từ chối, mà là theo đuổi đến mức người ta chạy mất tiêu rồi.”

Sợ Trần Tự Chu không nhìn rõ, Trình Lí phóng to bức ảnh, màn hình chỉ còn hai người.

Người phụ nữ để tay trước người, cười tươi nhìn vào ống kính, người đàn ông đứng bên trái cúi đầu nhìn cô, khóe miệng giơ lên.

Đó là một bức ảnh chụp chung, phóng to lên có chút mờ, nhưng kết hợp với tư thế đứng của hai người lại mang đến một cảm giác mập mờ.

Ai nhìn vào cũng nghĩ đây là một cặp đôi hoàn hảo.

Trần Tự Chu nhận ra người đàn ông đó chính là người lần trước ở cửa thang máy đã chạm vào tóc Minh Phù.

Ánh mắt lạnh lùng, anh hỏi: “Ảnh này từ đâu ra?”

“Trình An đăng lên vòng bạn bè, hình như là buổi giao lưu luật sư ở Thượng Hải.”

“Hỏi cậu ta xem, buổi giao lưu khi nào kết thúc.”

Trình Lí đùa thì đùa, nhưng khi thấy Trần Tự Chu nghiêm túc, anh ta cũng nghiêm túc theo.

Nghĩ rằng Trình An có thể không xem Wechat, Trình Lí lập tức gọi điện thoại.

Điện thoại chỉ reo hai tiếng đã được bắt máy, giọng Trình An vang lên: “Anh, có chuyện gì vậy?”

“Em tham gia buổi giao lưu đó khi nào kết thúc?”

“Hôm nay kết thúc rồi, sao thế anh?”

Nhận được thông tin cần thiết, Trình Lí không nói thêm: “Không có gì, cúp đây.”

Anh ta quay sang Trần Tự Chu: “Được rồi, ngày mai người ta sẽ về, lại sống bên cạnh cậu, gần gũi như vậy, cậu có lợi thế lớn hơn tên đàn ông kia nhiều.”

Nói xong, anh ta lại “Shhh” một tiếng, tự mình phân tích: “Nhưng nếu ngày mai họ hẹn nhau đi chơi thì sao, không biết khi nào mới về, du lịch là thời điểm dễ xảy ra chuyện giữa nam nữ nhất. Đến lúc đó, ngồi thuyền trên sông Thượng Hải, ăn tối dưới ánh nến bên bờ sông, không chừng họ sẽ tay trong tay, thân mật trở về.”

“Cạch” một tiếng, Trần Tự Chu cắm con dao gọt hoa quả vào giá dao trên mặt bàn đá cẩm thạch, giọng lạnh lùng như kẹp băng: “Nói xong chưa?”

Trình Lí nhìn giá dao vẫn còn rung lắc vì bị va chạm mạnh, mặt nở nụ cười, giơ hai tay xuống: “Bình tĩnh nào anh bạn, giết người là phạm pháp đấy.”

Chưa kịp để Trần Tự Chu nói gì, Trình Lí nhớ tới nghề nghiệp của anh, lập tức im lặng, làm động tác kéo khóa kéo, nghiêng người nhường đường cho Trần Tự Chu.

Trần Tự Chu bưng đ ĩa trái cây bước ra, đặt trái cây đã cắt sẵn trước mặt Lotus.

Có lẽ vì áp suất thấp xung quanh anh quá nặng nề, Lotus bị dọa, nhìn đ ĩa trái cây rồi lại ngước mắt nhìn Trần Tự Chu, không nói lời nào.

“Nhìn xem cậu làm Lotus sợ đến mức nào rồi.” Trình Lí ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha, xoa đầu Lotus, “Yên tâm đi, người ta còn chưa ở bên nhau đâu, dù có ở bên nhau thật, cậu thích thì cứ giành lại.”

Con người của Trình Lí không có gì gọi là nhân phẩm. 

Anh ta thích cái gì, người nào thì cũng phải ở bên mình.

Trần Tự Chu thật ra cũng có tính cách như vậy, cái gì thích thì nhất định phải có được. 

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Minh Phù có thể không muốn, anh liền thấy không thú vị.

Cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Anh ngồi xổm trước mặt Lotus, một tay đặt lên đầu gối, tay kia xoa đầu Lotus: “Ăn đi.”

Nhận được sự an ủi của chủ nhân, Lotus mới yên tâm ăn trái cây.

Trình Lí thấy Trần Tự Chu không nói gì, cũng không dám trêu ghẹo nữa, ung dung ngồi vắt chân lên, bắt đầu lướt video ngắn.

Vừa mở ứng dụng video ngắn, một giọng ca xé lòng phát ra từ loa lan tỏa khắp phòng khách —

“Cô độc muôn năm! Thất tình vô tội! Ai dám chắc một khi tỉnh giấc sẽ có người cạnh bên.”

“…”

Một câu hát vừa dứt, áp suất trong phòng khách rõ ràng giảm đi mấy độ.

Anh ta chỉ vào điện thoại, nhìn Trần Tự Chu với vẻ vô tội, phân bua: “Tự động phát, không liên quan đến tôi, tôi đổi ngay đây.”

Nói rồi, tay lướt lên —

“Anh khi chẳng còn em nữa, khốn khổ hơn người ăn mày, nỗi đau ấy khắc sâu trong tim.”

“…”

Trình Lí ngồi bật dậy, không tin vào số phận, lướt lên lần nữa —

“Nực cười nhỉ, cuối cùng chỉ mình em già đi trong cô độc.”

“…”

Cái điện thoại này đúng là hỏng thật rồi.

Người thất tình đâu phải là anh ta, mấy cái video này có ích gì cho anh ta chứ.

Trình Lí tắt điện thoại, nhìn Trần Tự Chu, lấy lòng cười: “Anh trai, đây hoàn toàn là ngẫu nhiên.”

Trần Tự Chu không nhìn anh ta, vẫn ngồi xổm trước Lotus, giơ tay chỉ ra phía sau: “Ba giây, cút ra ngoài.”

“…”

Mặc dù Trình Lí không thấy mình làm sai gì, rõ ràng điện thoại có vấn đề, nhưng vẫn không hiểu sao lại thấy chột dạ, khi đi ra đóng cửa cũng cẩn thận, sợ chọc giận công tử bên trong.

Trình Lí vừa đi, phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Lotus từ lâu đã biết nhìn sắc mặt chủ nhân, nhận ra tâm trạng Trần Tự Chu không tốt, ăn xong đ ĩa trái cây liền cẩn thận dùng đầu đẩy nhẹ cánh tay anh, phát ra vài tiếng kêu r3n từ cổ họng.

Trần Tự Chu rất nể tình vỗ vỗ nó, giọng nhẹ nhàng như đang thì thầm: “Ngay cả mày cũng có lương tâm hơn cô ấy.”

Minh Phù và Phùng Việt trở về thủ đô vào chiều ngày hôm sau.

Người ở văn phòng luật đã nghĩ sẵn việc tổ chức một bữa tiệc chào đón Minh Phù trở lại để xua đi những điều không may. Vì vậy, họ cử Hà Lai đi đón họ và đưa đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.

Môi trường làm việc tại văn phòng luật của họ rất tốt, không có khoảng cách tuổi tác, mọi người nói chuyện và cười đùa, ăn uống đến tận hơn chín giờ tối mới giải tán.

Mọi người khác đều tự lái xe về, Hà Lai lại chịu trách nhiệm đưa Minh Phù và Phùng Việt về. 

Nhà Minh Phù ở gần địa điểm tổ chức bữa tiệc, nên cô được đưa về trước.

Xe không thể vào trong khu chung cư, Hà Lai đỗ xe bên ngoài, Minh Phù dặn dò Hà Lai đi cẩn thận, rồi mở cửa xe bước xuống. 

Phùng Việt cũng theo sau mở cửa xe bước xuống: “Để anh đưa em vào trong.”

Minh Phù từ chối: “Không cần đâu anh, em có thể tự vào được, đã khuya rồi, anh mau về đi.”

“Với thời gian em từ chối, có thể đã đưa em vào đến nơi rồi.” 

Phùng Việt cười một cái, xoay người đi trước vào khu chung cư.

Minh Phù đành phải đi theo.

Hai người giữ khoảng cách vừa phải, bóng họ dưới ánh đèn đường kéo dài trên mặt đất, thay đổi vị trí theo bước chân của họ, thỉnh thoảng còn chồng lên nhau.

Khi đến dưới tòa nhà, Phùng Việt nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi: “Lần trước, người đó là bạn em à?”

Minh Phù ngừng lại, nhớ ra người mà Phùng Việt nói đến: “Là hàng xóm.”

Lời vừa dứt, một tiếng chó sủa vang lên từ xa.

Trong khu Thiên Thông Uyển, cư dân chủ yếu là dân công sở, giờ này hoặc là họ đang tăng ca ở công ty, hoặc làm việc tại nhà, hầu như không có ai ra ngoài đi dạo, tiếng chó sủa này rất nổi bật trong khu chung cư yên tĩnh và trống trải.

Minh Phù nhìn về phía âm thanh phát ra, rồi sững sờ tại chỗ.

Một tay Trần Tự Chu đút túi, một tay cầm dây dắt chó, đứng dưới một gốc cây cách cô vài bước, ánh đèn đường chiếu từ phía đối diện, chia khuôn mặt anh thành hai nửa sáng tối rõ ràng.

Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.

Lotus ngồi xổm bên chân anh, đôi mắt xanh biếc rất nổi bật trong đêm tối, gió thổi qua, lông đen óng của nó lay động, nó và chủ nhân cùng nhìn về phía họ.

Một lúc sau, Lotus chạy về phía trước vài bước, Trần Tự Chu không biết là do không kịp phản ứng hay thế nào, dây dắt trong tay anh buông lỏng ra, Lotus dễ dàng chạy đến bên Minh Phù.

Phùng Việt bước lên một bước, chắn trước Minh Phù, không cho Lotus tiến lại gần, nhíu mày nhìn Trần Tự Chu. Nhận ra anh, Phùng Việt nói với giọng không mấy thiện cảm: “Thưa anh, thành phố này cấm nuôi chó lớn, nếu anh không dắt chó cẩn thận mà để nó chạy lung tung sẽ gây ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của người khác.”

“Không sao, nó không cắn người.”

Minh Phù kéo dài khoảng cách với Phùng Việt, chủ động đưa tay gọi Lotus lại.

Trần Tự Chu bước ra từ bóng cây, khi đến trước mặt Phùng Việt, anh dừng lại một chút, ngạo mạn một tiếng: “Liên quan gì đến anh.” 

Nói xong, anh không nhìn hai người nữa, cũng không quan tâm đ ến Lotus, xoay người đi vào tòa nhà.

Tay Phùng Việt nắm chặt bên người, nhìn vè phía Minh Phù: “Minh Phù, anh —”

“Anh.” Minh Phù lạnh nhạt cắt lời anh ấy: “Cảm ơn anh đã đưa em về, anh về đi. Lotus đã đeo rọ mõm, nó rất ngoan, không làm phiền ai đâu.”

Dừng một chút, cô nói tiếp: “Ít nhất không làm phiền em, em rất thích nó.”

Cô ngồi xổm xuống, cầm đầu kia của sợi dây thừng lên nắm trong tay, rồi dắt Lotus vào trong tòa nhà.

Khi Minh Phù bước vào, Trần Tự Chu vừa vào thang máy.

Cô đang định trả lại dây dắt Lotus cho Trần Tự Chu và chờ thang máy tiếp theo, kết quả Lotus lao vào thang máy, Minh Phù không kịp đề phòng bị nó kéo vào.

Trần Tự Chu liếc nhìn cô một cái, rồi quay lại chú ý đến Lotus và huýt sáo: “Lại đây.”

Minh Phù đưa dây dắt cho anh, nhưng anh không nhận.

Suy nghĩ một lát, cô đặt dây dắt xuống mặt đất và quay lưng lại với anh.

Không gian nhỏ hẹp sáng rực như ban ngày, mọi hành động đều có thể nhìn thấy rõ ràng, không cách nào tránh được.

Minh Phù cúi đầu, móng tay bấu vào quai túi, cố gắng phớt lờ người đứng sau.

Thang máy dần dần lên cao, gần đến tầng mười hai, Trần Tự Chu đột nhiên lên tiếng: “Minh Phù.”

Tim Minh Phù đập mạnh hơn một nhịp, móng tay bấu chặt vào quai túi, cô quay lại nhìn anh: “Sao vậy?”

Giọng nói của cô lộ ra sự căng thẳng khó nhận thấy.

Đôi mắt đen nhánh hẹp và dài của người đàn ông dừng ở trên người cô, nhìn không ra cảm xúc: “Tôi khá tò mò về một điều.”

Minh Phù hỏi theo bản năng: “Điều gì?”

“Có phải tôi đối xử với em không tốt không, nếu không sao em lại có thể đùa giỡn tôi như thế.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc viết chương này rất hợp với hoàn cảnh khi bật bài hát thất tình vô tội này, lập tức liền bật cười.