1. Lời của editor
Truyện này đã kết thúc lâu rồi nhưng vẫn còn khá nhiều người lưu luyến nó, khen thì không sao, chứ cứ kêu nó hụt hẫng hoài thì là ta hơi mệt. Tất nhiên thứ gì cũng vậy, dù ta có nghĩ nó xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất thì trong mắt người khác nó vẫn có điểm không hay, giống như Trang Tử đã từng nói: Tây Thi có thể đẹp với chúng ta, nhưng trong mắt cóc đực thì chẳng thể đẹp bằng cóc cái.
Chậc, khách quan mà nói, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở, truyện đáng nhớ khi nó không phải là H.E, ví dụ như Titanic, ví dụ như Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, ví dụ như Romeo & Juliet... Sự tiếc nuối duy trì nỗi nhớ, và nỗi nhớ, bản thân nó cũng là một kỉ niệm đẹp, một thứ đáng để trân trọng rồi.
Hồi truyện mới kết thúc, rất nhiều bạn kêu gào đòi ngoại truyện, đòi kết thúc khác, ta biết, số người hài lòng với cái kết này chẳng phải là số nhiều. Ta chỉ là một người dịch, ta không có quyền gì với kết thúc của truyện hết, mà dù có, có lẽ ta cũng sẽ không làm khác đi. Nhưng bởi vì có rất nhiều tâm hồn bé nhỏ vẫn nhớ mãi truyện này không thôi, vậy nên, hôm nay ta sẽ dịch nốt phần tâm sự của tác giả Hậu Dĩ cho mọi người đọc, và hy vọng, sự tiếc nuối hãy dừng ở đây nhé, mỗi người hãy tự tưởng tượng một kết cục đẹp của riêng mình.
2. Lời của tác giả
Lưu ý: Truyện ta dịch từ bản gốc năm 2002, nhưng bởi vì quá được yêu thích, tác giả đã viết lại với một số thay đổi nhỏ, trừ kết cục, vào năm 2007. Và sau đây là phần tâm sự của tác giả khi truyện năm 2007 kết thúc.
Dương Vũ nói, có chỗ thiếu sót thì sẽ hoàn mỹ hơn cả hoàn mỹ.
Những lời này khiến tôi ấn tượng rất sâu.
Cũng có lẽ vì sự "Hoàn mỹ có thiếu sót" ấy, tôi đã day dứt năm năm.
Lúc ban đầu, nó chỉ là câu chuyện đơn thuần bình thường, là tiểu thuyết thứ hai tôi có thể hoàn thành từ lúc chào đời tới nay. Không có từ ngữ hoa lệ, không có hành văn lay động lòng người, không có tình tiết kinh tâm động phách.
Tôi chỉ muốn viết một truyện cảm động.
Loại cảm động đơn thuần không chứa tạp chất gì.
Không nghĩ tới ngoài ý muốn lại được mọi người yêu thích, cho dù là độc giả, biên tập hay những đồng nghiệp khác, tất cả mọi người đều nói với tôi, cảm động quá, rất thích câu chuyện này.
Có lẽ, bởi vì mọi người đều theo đuổi những thứ đơn thuần.
Khi đó chẳng qua là một truyện ngắn hơn ba vạn chữ, nhưng dường như bắt đầu từ lúc truyện kết thúc, trong đầu tôi liền có ý nghĩ muốn nó hoàn thiện hơn. Tôi từng nghĩ tới chuyện viết ngoại truyện, nhưng lại cảm thấy kết thúc trước đó đã quá hoàn mỹ rồi. Điều duy nhất khiến tôi tiếc nuối, đó chính là hành văn năm ấy quá mức trẻ con, không đủ biểu đạt rõ ràng những suy nghĩ trong đầu.
Vậy nên tôi bỏ ra thời gian một năm, cố gắng hết sức hoàn thiện lại nó.
Không dám nói đã hoàn mỹ, bởi vì giống như hiện tại tôi xấu hổ vì bút pháp năm năm trước, sau năm năm nữa, nhất định tôi cũng sẽ khinh bỉ tác phẩm ngày hôm nay.
Nhưng có những thứ sẽ không thay đổi theo thời gian, sẽ không bị hành văn nông sâu làm ảnh hưởng, cũng sẽ không dễ dàng bị phai màu.
Đó chính là tấm lòng.
Xa cách nhiều năm, vẫn có rất nhiều độc giả trên mạng hò hét: Xin hãy đưa truyện trở lại lần nữa đi, nhớ quá, thích nhất câu chuyện này.
Tôi liền hiểu được, cho dù không sửa lại hành văn, không bổ sung tình tiết, không thêm vào những chi tiết thú vị, truyện như vậy đã là đủ rồi.
Bởi nó được viết không vì điều gì khác, chỉ vì sự cảm động đơn thuần mà thôi.
Vậy nên, không bằng cứ để hết thảy trở về đơn thuần đi.
Hy vọng mọi người thích bản chỉnh sửa này, nó đã được thay đổi rất nhiều chỗ. Trừ kết cấu và những câu thoại cơ bản ra, gần như tất cả đã được thay đổi câu từ hoặc ít hoặc nhiều. Nhưng tôi cố gắng giữ nguyên phong cách và hơi thở cũ. Không muốn, cũng không dám phá hoại.
Tôi biết cho dù là phiên bản trước kia, mọi người cũng sẽ thích. Vậy nên chỉnh sửa lần này không phải muốn làm mọi người vui hơn, mà là vì mong ước muốn hoàn mỹ của tôi thôi.
Chàng trai không thể nói không thể nghe, thậm chí ngay cả tên cũng không có kia, tôi yêu quý cậu ấy hơn ai hết. (Nhưng toát mồ hôi, thật sự từ đầu tới đuôi tôi vẫn chưa từng nghĩ tên cho cậu ấy.)
Mà Hiểu Tuyền kiên cường lại yếu ớt, bình thường nhưng rất có dũng khí, cũng là tình yêu của tôi.
Đối với tương lai của hai người, tôi nghĩ không ai cần nghi ngờ nữa.
Bởi vì đó là anh ấy.
Bởi vì là cô ấy.
Vậy nên hy vọng, mọi người xem xong sẽ vui vẻ. Sau đó giống những bạn đọc khác, nhiều năm sau vẫn nhớ về câu chuyện này, thậm chí, còn có ý nghĩ muốn đọc lại lần nữa.
Thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của tác giả tôi.
*^-^*
Trong nhà, 2 giờ 53 phút chiều, ngày 18 tháng 7 năm 2007.
Hậu Dĩ