Từ sau khi hai người xác định quan hệ đã qua một tuần. Lăng Vân Phi chưa bao giờ biết mình yêu đương lại là cái dạng này, mỗi ngày đều muốn gọi điện thoại cho người kia, muốn gặp người kia, không thể để lỡ một phút, lại sợ mình quấn người như thế sẽ làm Long Ký Hạo căm ghét.

Đây là thứ cảm giác mà trong mười mấy năm qua hắn chưa từng có, từng ngày đều nhớ đến người ấy, nhưng lại thường thường lắng lo hãi sợ, chỉ lo anh sẽ ghét mình. Vào giờ phút này, Lăng Vân Phi đang ngồi trước bàn làm việc bằng đá cẩm thạch xa hoa. Hắn cầm điện thoại, dãy số của người ấy hắn đã thuộc lòng từ lâu, nhưng cái làm Lăng Vân Phi phiền muộn là rốt cuộc có nên gọi hay không.

Lăng Vân Phi nghiến răng một cái, vẫn nhấn số, bởi vì hắn cấp thiết muốn nghe tiếng của anh một chút. Lại nói giờ cả hai đã là người yêu rồi, gọi điện thoại cũng chỉ là điều bình thường thôi. Tự an ủi mình, Lăng Vân Phi liền nhấn số.

Chuông vang lên một hồi Long Ký Hạo mới bắt máy: "Này, A Phi, sao thế?"

"A Hạo, anh đang làm gì thế? Có nhớ em không?"

"Vừa họp xong, giờ đang phê tài liệu. Em thì sao?"

"Em đang nhớ anh đó A Hạo. Anh nói đi, anh có nhớ em không, anh nói đi mà."

"Không có."

Biết rõ tính cách muộn tao của người đàn ông sẽ khiến anh nói vậy, Lăng Vân Phi vẫn tiếp tục chưa từ bỏ ý định mà lên tiếng: "Anh không nhớ em thì em có thể nhớ anh. A Hạo, gần đây cạnh trung tâm phố lớn có một quán ăn phương Bắc mới mở. buổi tối chúng ta đi ăn đi."

Biết Long Ký Hạo là người phương Bắc chính gốc, lần trước lúc hai người đi ăn ở nhà hàng Pháp, Lăng Vân Phi phát hiện Long Ký Hạo không thích ăn cơm Tây lắm, trái lại anh khá là hứng thú với những món ăn bình thường. Anh đặc biệt thích vị cay và mặn, vì thế Lăng Vân Phi liền ghi nhớ chuyện này thật rõ, từ đó về sau hắn bắt đầu tìm hiểu và sưu tầm hình ảnh các nhà hàng nổi danh theo phong cách phương Bắc.

"A Hạo, đi đi mà, món ăn ở chỗ đó được khen ngợi nhiều lắm, tan làm em đến đón anh nhé."

"Ừ được rồi. Không có chuyện gì nữa, tôi bận lắm, em cũng phải ngoan ngoãn đi làm biết không? Tối nay gặp."

"Được, tối gặp nhé A Hạo."

Gọi điện thoại xong, Lăng Vân Phi vẫn cầm máy cười khúc khích. Hiện tại lòng hắn đang ngập tràn cảm giác ngọt ngọt ngào ngào rập rờn trong lồng ngực, mãi không tiêu tan. Đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Lăng Vân Phi mới tỉnh lại khỏi trạng thái "mê giai", ngồi nghiêm chỉnh.

Người đến là Đinh Tử Kỳ: "A Phi, chỗ này có mấy tập tài liệu cần em ký tên."

"Được, anh cứ để đó đi, lát nữa tôi sẽ xem."

Đinh Tử Kỳ đặt tài liệu xuống nhưng vẫn không đi, gã si mê nhìn Lăng Vân Phi: "A Phi, tan làm em có rảnh không? Hoan Nhạc Cốc mới mở một quán bar, chúng ta đi chơi chút đi." Đã lâu lắm rồi gã không ở bên A Phi, hôm nay tranh thủ đi quán bar là một cơ hội tốt.

Lăng Vân Phi ngẩng đầu lên: "Không được đâu Tử Kỳ, tối nay tôi có hẹn, tự anh đi đi."

Đinh Tử Kỹ miễn cưỡng vui cười nhìn người đàn ông trước mặt: "Ừm, vậy anh ra ngoài đây, rảnh rỗi chúng ta lại hẹn nhau nhé."

Gã ra khỏi văn phòng rồi ôm ngực ngồi xổm trên đất. Tuy rằng Lăng Vân Phi hoa tâm, gieo tình khắp nơi, thế nhưng hắn chưa bao giờ vì bất cứ người nào mà từ chối lời mời của tình nhân, nhất bên trọng nhất bên khinh. Hiện hắn đã cự tuyệt mình, hơn nữa bây giờ hình như đã không còn oanh oanh yến yến gì vây quanh. Lăng Vân Phi phong lưu thế nào không phải gã không biết, thế mà giờ lại thành thật như vậy, nhất định đã động lòng với người kia, vì người đó mà giữ mình.

Đinh Tử Kỳ có hơi oán hận nghĩ, không biết lần này là ai có thể để Lăng Vân Phi nghiêm túc như vậy. Có điều bất kể là ai, gã tin rằng nhất định A Phi sẽ phiền chán rất nhanh.

Vẻ mặt đố kỵ này gã chỉ có thể để lộ ra ở nơi mà Lăng Vân Phi không nhìn thấy, gã sẽ không ngu đến mức phơi bày bộ dạng ấy trước mặt người đó. Gã vẫn muốn duy trì dáng vẻ thông tình đạt lý, chờ ở bên người Lăng Vân Phi mới không gây phiền chán cho hắn.

Long Ký Hạo bảo hắn phải làm việc nghiêm túc, nên dù anh không nhìn thấy, Lăng Vân Phi cũng không muốn ngoài thuận trong chống. Vì thế suốt cả ngày Lăng Vân Phi chỉ ngồi trước bàn làm việc đàng hoàng, làm ông chủ ngoan nhất trong cả đời hắn, thật lòng xử lý công việc thật tốt.

Có điều thỉnh thoảng hắn vẫn đứng ngồi không yên nhìn đồng hồ, rốt cuộc trong nỗi chờ đợi của hắn, thời gian cũng đã đến năm giờ chiều - giờ tan làm. Năm giờ vừa điểm, Lăng Vân Phi lập tức mặc áo khoác vào cầm lấy chìa khóa xe, vô cùng phấn khởi ra khỏi văn phòng.

Ngồi lên xe, hắn gửi một tin nhắn cho Long Ký Hạo: "A Hạo, chờ em nhé, lát em đến ngay."

Tin nhắn trả lời rất nhanh: "Đi đường thì chậm một chút, lát gặp."

Đọc tin nhắn xong, Lăng Vân Phi khởi động xe rồi chạy ra khỏi cao ốc Lăng thị.

Rất nhanh Lăng Vân Phi đã đến công ty Long thị. Hắn hạ cửa xe xuống, châm một điếu thuốc rồi gọi điện thoại cho Long Ký Hạo: "A Hạo em đến rồi đây, anh xuống đi."

"Được, đợi tí."

Cúp máy, Lăng Vân Phi hút thuốc xong thì Long Ký Hạo mới khoan thai đến muộn.

Cuộc đời Lăng Vân Phi ghé nhất là phải đợi người, bình thường đều là tình nhân của hắn tha thiết chờ đợi hắn chứ nào đến phiên Lăng đại thiếu gia phải chờ người khác? Có điều Long Ký Hạo là ngoại lệ, dù người đàn ông này bắt hắn chờ bao lâu, hắn cũng tình nguyện đợi. Hơn nữa Lăng Vân Phi phát hiện, mình đều vô cùng sẵn lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm này cập nhật từng này đã. Gần đây tôi có đọc một ít truyện, phát hiện mình và người ta viết chênh lệch nhau lớn quá!!! Người ta ai cũng viết rất hay, có điều tôi tin rằng chỉ cần luyện nhiều một chút thì nhất định có thể nâng cao được. Mặt khac muốn hỏi mọi người một chút là mọi người có thể tiếp thu việc ghép đôi nhược công cường thụ không???