Phó Phàm Duy cùng Hứa Tịnh Khanh ngồi trên xế hộp của anh thì bỗng nhiên Phó Phàm Duy nắm lấy tay cô khiến Hứa Tịnh Khanh giật bắn mình

- Em làm gì mà giật mình vậy? Suy nghĩ gì mà nhập tâm thế? _ Phó Phàm Duy bật cười

- Duy.... Em.... Em... Nghĩ là.... Chúng ta.... Chúng ta... _ Hứa Tịnh Khanh ấp úng

- Khanh Khanh. Em có gì muốn nói sao? _ Phó Phàm Duy nhướn mày lại

- Duy... Hay là chúng ta.... Dừng lại đi! _ Hứa Tịnh Khanh nhẹ giọng

- Em nói gì vậy Khanh Khanh? Dừng lại là dừng thế nào? _ Phó Phàm Duy phanh gấp

- Ý em là... Chúng ta chia tay đi! _ Hứa Tịnh Khanh hơi to giọng hơn

- Khanh Khanh, em làm sao vậy? Tại sao lại chia tay? Anh sai ở đâu thì em nói đi đừng chia tay có được không? Khanh Khanh! _ Phó Phàm Duy nắm lấy tay cô

- Duy.... Em... Em xin lỗi. Chúng ta chia tay đi. Em mệt rồi, đưa em về _ Hứa Tịnh Khanh đau lòng nói

- Được rồi Khanh Khanh, hôm nay em mệt rồi. Anh đưa em về, ngày mai anh sẽ nói chuyện với em sau _ Phó Phàm Duy hôn nhẹ lên tóc cô

Chiếc xe của anh lao nhanh trên đường phố tấp nập. Nhưng không khí trong xe cực kì khó chịu, nó im một cách kì lạ, kì lạ đến mức đau lòng.

Hứa Tịnh Khanh cô đau lòng khi phải nói ra hai từ "chia tay" trong kh iu cả hai người chỉ mới hòa hợp chưa bao lâu. Cô đau lòng khi khiến cùng một lúc cả hai người đàn ông đau khổ

Có lẽ cô quá ích kỉ, cô quá xấu xa rồi. Nhưng thật sự hiện tại bây giờ cô chẳng thể nào làm khác được

Ánh mắt đau thương của cô khẽ nhìn sang anh với dòng suy nghĩ lóe lên

" Duy, đời này em nợ anh một tình yêu. Kiếp sau nếu anh không chê em sẽ yêu anh nhiều hơn như vậy"

Chiếc xe của anh dừng lại ngay đại sảnh của tòa chung cư. Hứa Tịnh Khanh nhanh chóng bước ra khỏi xe của anh, nhanh chân đi lên phòng của mình. Phó Phàm Duy chưa kịp nói gì thì bóng dáng cô đã biến mất, cũng đành thở dài đi về

Hứa Tịnh Khanh mở cửa bước vào phòng của mình, giọt lệ nóng hổi của cô lặng lẽ rơi. Bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên

- Cha nuôi _ Hứa Tịnh Khanh kìm nén đau thương trong lòng mà khẽ nói

- "Khanh Khanh, ta đã giải quyết xong Lục Lộ Lộ và Hứa Mỹ Tiên. Bây giờ con muốn họ như thế nào?" _ Lôi Giang nhẹ giọng nói

- Cho hai mẹ con bà ta.... Sống không bằng chết! _ Hứa Tịnh Khanh gằng từng chữ

- "Theo ý con!" _ Lôi Giang cười nhẹ rồi ngắt máy

Hứa Tịnh Khanh lau đi những giọt nước mắt yếu đuối của bản thân đi. Cô bước vào phòng làm việc từ từ viết cái gì đó... Có vẽ là thư.....

[...................................]

Sáng hôm sau, khu chung cư của cô bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn lên, kẻ ra ra người vào vào phòng cô. Vì sao ư?

Đơn giản thôi... Cô mất rồi!

Cô đã đi theo người mẹ quá cố của mình. Một thiên thần đã biến mất khỏi thế gian này

Phó Phàm Duy và Lôi Dương khi nghe được tin cô qua đời, tinh thần liền suy sụp hoàn toàn, đầu óc như điên loạn. Phó Phàm Duy như không tin vào tai mình, anh điên cuồng lay người cô

- Khanh Khanh, em mở mắt ra nhìn anh đi Khanh Khanh. Em đừng ngủ nữa, Khanh Khanh anh không thể thiếu em được. Khanh Khanh! _ Phó Phàm Duy điên cuồng hét lớn

Mọi người xung quanh đều có thể hiểu được, cảm giác mất đi người mình yêu là như thế nào. Dù là đàn ông hay phụ nữ chi chăng nữa thì cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Và đúng như vậy, anh đã khóc. Giọt lệ của anh đã rơi, anh sợ cảm giác này. Anh sợ mất cô... Nhưng.... Cô ác lắm, cô cho anh hi vọng, cô cho anh ấm áp, cô cho anh niềm tin rồi lại lặng lẽ mang nó đi mất. Cô ác lắm....

- Khanh Khanh, em ác lắm. Em lấy mất tim anh rồi bây giờ em bỏ đi. Anh phải làm sao đây? Hứa Tịnh Khanh... Em mau dậy, đừng ngủ nữa. Em mắng anh cũng được, em hận anh cũng được, đừng ngủ.... Khanh Khanh... Đừng ngủ nữa _ Phó Phàm Duy vẫn dịu dàng như vậy. Nước mắt của anh cũng đã ướt đẫm đôi tay lạnh giá của cô

Một viên cảnh sát đến bên anh. Khẽ vô vai anh

- Xin anh đừng đau lòng. Đây là bức thư mà trước khi mất thì cô ấy đã để lại! _ Viên cảnh sát đó đưa bức thư cho anh

Phó Phàm Duy vẫn ôm thi thể đã lạnh dần của cô mà đọc những dòng thư của cô

" Duy, nếu anh đọc được bức thư này của em thì chắc hẳn em đã đi rồi, em đã đi rất xa rồi nhỉ? Duy em ích kỉ lắm đúng không? Em đi mà không báo anh một tiếng, anh hận em lắm nhỉ? Anh ghét em lắm nhỉ? Duy.... Em biết anh sẽ hận em, anh sẽ ghét, em nhưng thực sự em không còn sự lựa chọn khác. Anh biết không, em từ nhỏ đã bị mắc một loại bệnh mà chưa ai thoát được cái chết. Bác sĩ bảo em sống được đến bây giờ là một kì tích rồi. Từ khi em biết thì em cũng chẳng còn thiết để sống, đến khi em gặp được anh. Phó Phàm Duy, em yêu anh từ năm 20 tuổi. Đến năm 25 tuổi em vẫn yêu anh. Em yêu anh điên cuồng bao nhiêu thì em đau lòng bấy nhiêu, em yêu anh mãnh liệt nhiều thế nào thì em càng không nỡ rời bỏ anh. Duy, em ích kỉ, em xấu xa lắm anh nhỉ? Em đã cho anh niềm tin rồi dập tắt nó. Em cho anh hạnh phúc rồi đạp đổ nó. Em cho anh tình yêu rồi cũng chính em lấy nó đi. Duy... Anh cứ hận em, anh hận em thì em mới có thể yên nghỉ thanh thản được. Duy, anh đừng buồn có được không? Anh đừng đau khổ có được không? Duy... Xin anh hãy sống hết phần đời còn lại cho cả em nữa. Em yêu anh Phó Phàm Duy. Tình yêu đầu đời của em và cũng là tình yêu cuối cùng.... Phó Phàm Duy, đời này Hứa Tịnh Khanh em nợ anh một cuộc tình, nếu kiếp sau, anh không chê bai em thì em xin kiếp sau sẽ tiếp tục yêu anh nhiều hơn bây giờ!"

Phó Phàm Duy đọc xong bức thư, nước mắt của anh càng rơi nhiều hơn. Nữ nhân này lại tham lam như vậy, lại không cho anh yên ổn lain muốn anh sống hết cuộc đời cho cô lại muốn anh quên cô? Nhưng xin lỗi. Phó Phàm Duy anh không làm được

- Khanh Khanh, đợi anh. Có được không? _ Phó Phàm Duy khẽ hôn lên mi tâm của cô

[......................................]

Nhiều năm sau đó, tại một cánh đồng đầy hoa Kiều Mạch loài hoa mà khi còn sống Hứa Tịnh Khanh yêu thích nhất

Tại một ngôi mộ được xây dựng rất đẹp. Trên đó còn có hình của một cô gái với nụ cười tươi tắn đầy hạnh phúc. Đó là cô - Hứa Tịnh Khanh

- Khanh Khanh, em ác lắm. Em mang con tim anh đi, rồi lại rời bỏ anh. Khanh Khanh em rất hư! _ Người đàn ông đó chính là Phó Phàm Duy

Anh khẽ nằm cạnh ngôi mộ một mình độc thoại. Đến cuối đời anh vẫn chỉ có một câu

- Khanh Khanh, đợi anh. Anh yêu em! Hứa...Tịnh...Khanh!

Sau khi qua đời, phần mộ của Phó Phàm Duy cũng được đặt cạnh phần mộ của anh

Họ cầu chúc dưới suối vàng, hai người họ có thể một lần nữa được bên nhau

Sống không được bên nhau trọn vẹn

Thì nguyện chết được cùng nhau đi qua cầu Nại Hà

Cùng nhau chuyển thế luân hồi

Cùng nhau đầu thai chuyển kiếp

Cùng nhau sinh tử bất rời!

- --------------------End-------------------

Ta kết thúc câu chuyện của Hứa Tịnh Khanh và Phó Phàm Duy ở đây nha mọi người

Theo ta thì đây là cái kết có hậu rồi a ~~

Cho ta ý kiến?