Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương dù là bạn cùng lớp, nhưng đến năm thứ hai đại học mới biết nhau.

Ở trong khoa pháp luật rộng lớn có đến mấy trăm người này, nếu như không phải có duyên phận đặc biệt, bình thường đi tới đi lui chỉ là đi học, muốn biết bạn cùng lớp cũng không dễ dàng.

Nghiêm Sĩ Dương vừa vào đại học liền tham gia vào đội bóng chày --- anh từ khi còn bé đã thích đánh bóng chày, còn một lần không muốn tiếp tục đọc sách, chỉ muốn đi rong ruổi, nhưng cuối cùng vẫn là khuất phục yêu cầu của cha mẹ, thi đỗ nơi mà người ta gọi là trường đại học số một.

Thẩm Bội Tuyền lại khác, cô xuất thân từ gia đình không có bố, bố cô qua đời từ rất sớm, cô cùng mẹ sống dựa vào nhau.

Cô rất nghiêm túc, biết cơ hội duy nhất để vươn lên chính là đi học. Mỗi ngày, cô trừ bỏ đến trường đi học, chính là đi làm thêm, hi vọng duy trì cuộc sống cần thiết của mình, cố gắng giảm nhẹ gánh nặng cho mẹ.

Nói thật, hai người như vậy làm sao có thể sẽ chạm mặt?

Nghiêm Sĩ Dương một tuần bảy ngày, thời gian lên lớp rất ít, phần lớn đều đợi ở trường luyện tập cùng đội; mà Thẩm Bội Tuyền mỗi ngày đều lên lớp, cho dù giáo sư cho nghỉ, cô cũng sẽ đến thư viện đọc sách, tóm lại cô tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian.

Nhìn như vậy, thời điểm bọn họ có thể gặp mặt, có lẽ cũng chỉ có ở đội bóng chày.

Một năm kia nghỉ hè vừa kết thúc, bọn họ cũng lên năm hai.

Nghiêm Sĩ Dương thành đội trưởng đội bóng chày, từ khi bắt đầu nghỉ hè, bọn họ liền dời địa điểm luyện tập, đi rất nhiều nơi, rất vất vả, chạy đôn chạy đáo cũng rất phiền toái, nhưng đây còn không phải điều phiền toái nhất.... ...

Buổi sáng hôm đó, khai giảng ngày đầu tiên, đội bóng chày đang tiến hành luyện tập. Nghiêm Sĩ Dương lên làm đội trưởng, thật là uy phong, dẫn dắt bạn học và học đệ cùng nhau vất vả luyện tập.

Anh lớn giọng, đứng trên sân tập của cả đội, hét lớn "Nhanh lên một chút, trước tiên chạy mười vòng quanh bãi tập, chạy xong về bắt đầu luyện tập ném bóng."

Yêu thích vận động nên Nghiêm Sĩ Dương so với bạn học cùng tuổi cao hơn một chút, trên khuôn mặt ngăm đen có một đôi mày rậm thường hay cau lại, thoạt nhìn rất hung dữ; hơn nữa âm thanh cổ họng rất lớn, anh ta đột nhiên gào thét mắng chửi người, nhất định sẽ bị dọa.

Chỉ có đồng đội rất quen thuộc với anh mới biết, người này nghìn ngày như một chỉ biết một chiêu sư tử hống, trên thực tế đối xử với người khác rất tốt, trong đám bạn học có ai cần giúp đỡ, anh sẽ giúp hết mình, nếu không anh làm sao có thể được đề bạt lên làm đội trưởng!

Chẳng qua phiền toái nhất của người này chính là.....

Cả đội bóng chày bắt đầu chạy quanh bãi tập, Nghiêm Sĩ Dương ở cuối đội ngũ, bên cạnh là phó đội trưởng.

Nghiêm Sĩ Dương chạy tương đối thoải mái, duy trì tốc độ nhất định, vì vậy phó đội trưởng liền nhân cơ hội này, chuẩn bị khuyên nhủ anh . "Sĩ Dương, tôi thật sự muốn nhờ anh, từ đầu học kỳ đến bây giờ, anh đã dọa chạy bốn quản lý rồi."

Nghiêm Sĩ Dương rất khó chịu, nhưng anh tiếp tục chạy, không có dừng chân lại, bởi vì anh phải làm tấm gương tốt, "Những cô gái kia căn bản không chịu được khổ, mỗi người tới đội bóng chày làm quản lý cũng chỉ đến chơi, , tưởng rằng công việc này rất dễ làm, loại quản lý này dứt khoát không cần."

"Ai! Anh thật không hiểu phong tình!" Phó đội trưởng cảm thán, "những nữ sinh kia đều là đến nhìn anh, kết quả anh đều lớn giọng mắng chửi người, đem các cô ấy đuổi đi."

Vừa bắt đầu, nữ sinh trong trường đều biết đội bóng chày có một người là Nghiêm Sĩ Dương rất đẹp trai, nhưng đến bây giờ, danh tiếng Nghiêm Lão Huynh cũng bị chính mình bôi xấu, mỗi người đều mắng anh ta thô lỗ, không hiểu thương hương tiếc ngọc......

"Đến xem tôi? Là đến chỉnh tôi đi! Bảo các cô ấy dọn dẹp bao tay hộ tôi, liền trực tiếp cầm khăn dính nước lau, Con mẹ nó! Tôi chỉ mắng chửi người là đã rất cho họ mặt mũi!"

Phó Đội Trưởng cười khổ, "nữ sinh nào hiểu bóng chày là gì đâu?"

"Cho nên mới nói là họ chỉ đến chơi!" Nghiêm Sĩ Dương càng lớn giọng; giống như không lo lắng mình sẽ bị khàn giọng.

Nhưng vào lúc này, mấy đội viên chạy ở trước mặt thậm chí có người xoay người lại chạy, hướng về phía Nghiêm Sĩ Dương hô to. "Đội trưởng, anh không có hứng thú nhưng chúng tôi có nha! Anh không cần mỗi lần đều đem người đuổi đi! Anh muốn ngâm nước rất dễ dàng, nhưng cơ hộ của chúng tôi cũng không có nhiều....."

Anh lại càng không thoải mái, đồng đội này, bao lần đồng cam cộng khổ chịu huấn luyện nghiêm khắc và khó khăn khi đi thi đấu, vì mấy người nữ sinh không chịu được khổ, lại dám "sẵng giọng" với anh? "Cậu rất lợi hại có phải hay không? còn có thể xoay người lại chạy? Cậu cứ xoay người lại chạy như vậy, sau đó chạy thêm mười vòng!"

"Không cần đâu ---"

Nghiêm Sĩ Dương thiếu chút nữa là xông lên dạy dỗ tên kia --- dĩ nhiên bọn họ đều biết, anh đây là đang đùa, không có khả năng thật sự sẽ đánh người, anh vẫn là người có giáo dục!

Mặc dù bình thường lớn giọng, thích mắng người, nhưng anh chưa bao giờ động thủ đánh người, Nghiêm lão huynh tự mình nói, anh là người học pháp luật, làm sao có thể dùng bạo chế bạo? Mặc dù điều này, tất cả mọi người vẫn còn đang nghi ngờ!

Phó đội trưởng vội vàng kéo Nghiêm Sĩ Dương, "Được rồi, nói chuyện chính sự, không đùa nữa!"

"Chuyện gì vậy?"

"Đội bóng nhất định phải có quản lý, rất nhiều chuyện vặt, đặt lịch trình thi đấu, sắp xếp ăn ở khi ra ngoài thi đấu, đều phải có quản lý hỗ trợ, những việc vặt này tự chúng ta không chuẩn bị được."

"Tôi biết nha!" Anh cũng đang rất phiền não có được hay không!

"Mấy lần tuyển quản lý, cũng không có người đến ghi danh! Cho nên tôi đã nói qua với đội thể dục, từ trong kinh phí thi đấu lấy một phần ra ngoài, để cho quản lý có thể nhận lương, như vậy cũng sẽ có người nguyện ý đảm đương, hơn nữa....... Đã tìm được người rồi, hôm nay sẽ đến đây."

"Các cậu đã quyết định, còn hỏi tôi làm gì?"

"Đây không phải là tôi quyết định, mà là tổ thể dục quyết định."

Lúc này, mọi người trong đội đã chạy xong mười vòng, trở lại bãi luyện tập; Nghiêm Sĩ Dương bởi vì cùng phó đội trưởng thảo luận, thả chậm tốc độ, đợi đến khi bọn họ cũng trở về đến bãi luyện tập, phát hiện toàn bộ mọi người trong đội đang tụ tập xì xào bán tán.

"Các cậu đang làm gì? Còn cậu nữa, tôi không phải đã bảo cậu xoay người lại chạy thêm mười vòng sao?"

"Đội trưởng, quản lý mới đến!"

Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy đối phương, đó là một nữ sinh rất xinh đẹp, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, rơi xuống phía sau chiếc cổ trắng noãn; cô gái có một đôi mắt rất sáng, trong đôi mắt có sự thông minh khó có thể hình dung.

"Mọi người khỏe, tôi là quản lý mới của đội bóng chày, khoa pháp luật Thẩm Bội Tuyền."

Nghiêm Sĩ Dương nhíu mày, "Khoa pháp luật, tại sao tôi chưa bao giờ gặp cô?"

Thẩm Bội Tuyền cười nhạt, "Bởi vì anh hình như không hay lên lớp."

Hiện trường một mảnh cười trộm, khiến cho nghiêm Sĩ Dương rất mất mặt, "Câm miệng!Các cậu còn cười?"

Cho nên tất cả đều dừng lại, anh nhìn cô, "Công việc này rất vất vả, cô xác định mình làm được?"

Cô gật đầu --- Thẩm Bội Tuyền ở trong lòng thở dài, cô vốn là đi làm thêm ở ngoài trường, nhưng công việc thường làm đến rất khuya, mẹ cô không hy vọng cô tiếp tục đi làm, sợ cô quá vất vả, không có cách nào chú ý đến bài vở, cho nên muốn cô nghỉ việc, chuyên tâm đọc sách.

Cô vốn còn đang phiền não sinh hoạt phí làm thế nào bây giờ, mặc dù mẹ vẫn nói, bà bán rau ngoài chợ vẫn nuôi nổi con gái học đại học, nhưng cô hi vọng ít nhất có thể phụ trách được sinh hoạt phí của chính mình, đừng để cho mẹ gánh vác quá nặng.

Cho nên cô thấy tổ thể dục đang giúp đội bóng chày tuyển quản lý, lương tháng là một vạn hai, cô lập tức đến đáp ứng lệnh triệu tập.

Mặc dù cô nghe qua rất nhiều lời đồn đãi, vốn là không cho chức quản lý chức vụ sở dĩ biến thành có thể cầm tiền lương [chỗ này mình không hiểu chém bừa ], là bởi vì toàn trường đã không có nhiều người dám làm việc với đội trưởng đội bóng chày Nghiêm Sĩ Dương.

Nghiêm Sĩ Dương này cô đã nghe nói, những nữ sinh kia đều cùng cô nói, Nghiêm Sĩ Dương là một người có tính khí rất xấu, dáng dấp có đẹp trai, vóc người hoàn mỹ hơn đi chăng nữa, nói không chừng sau này sẽ biến thành kẻ bại hoại đánh bạn gái, đánh vợ.... .....

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, anh so với cô cao hơn một cái đầu, cho nên chỉ có thể ngửa đầu nhìn anh; nhưng ánh mắt của cô không chút nào sợ hãi, chỉ nhìn thẳng vào anh, không né cũng không tránh.

Không biết vì sao, cô cảm thấy anh không phải loại người mà các nữ sinh kia nói.

Nghiêm Sĩ Dương bị cô nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút không thoải mái --- lần đầu tiên anh tránh đi ánh mắt của người khác, nhìn về phía mọi người, "Được rồi! Bây giờ đã có quản lý, các cậu cũng không cần mắng tôi nữa; bây giờ cầm bóng của các cậu chuẩn bị luyện tập."

Tinh thần mọi người bỗng nhiên trở nên hăng hái, bắt đầu có động tác.

Hết cách rồi, đã lâu rồi đội bóng không có nữ sinh xinh đẹp xuất hiện, bây giờ rốt cuộc đã có nữ quản lý xinh đẹp, tất cả mọi người giống như là được sống lại.

Nghiêm Sĩ Dương đi trước hướng về phía Thẩm Bội Tuyền nói, "Cô đã cầm tiền, liền làm tốt cho tôi, không cần đột nhiên bỏ chạy! Bây giờ, trước đem phòng làm việc của đội bóng sắp xếp lại."

Thẩm Bội Tuyền gật đầu một cái, ngay cả phó đội trưởng cũng không kịp nói giúp cô, phòng làm việc to như vậy, chỉ dựa vào một mình cô làm sao sắp xếp được? Nhưng cô đã bắt đầu làm việc.

Đội bóng chày bắt đầu hoạt động, ai cũng rất chuyên tâm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nghiêm Sĩ Dương đã quên mất nữ quản lý mới đến, anh mang theo mọi người tiến hành luyện tập ném bóng và vung gậy, trên sân bóng chỉ truyền đến âm thanh quả bóng chạm vào găng tay và tiếng gậy phát bóng mạnh mẽ.

Nhưng vào lúc này, bầu trời đột nhiên có mưa to, ngoài dự liệu của bọn họ, mọi người đang luyện tập rất chuyên tâm, không ai chú ý đến bầu trời lúc này đã sớm dầy đặc mây đen, trong nháy mắt mưa to trút xuống.

Mọi người vội vàng hướng sân luyện tập chạy --- bởi vì tất cả dụng cụ chơi bóng đều để trong đó, thậm chí bao tay và bóng cũng vậy.

Giống như cái bao tay chơi bóng được chế tạo từ da, nếu bị dính nước mưa, sẽ rất phiền toái.

Nhưng lúc bọn họ chạy đến nơi, phát hiện Thẩm Bội Tuyền đã đem dụng cụ chơi bóng của hơn năm mươi người tất cả xách đến hành lang dưới mái hiên nhà.

Cô không xin giúp đỡ cũng không kịp xin giúp đỡ, một mình cố hết sức đem cái rổ đầy bóng chày ôm tới, xách vào dưới mái hiên nhà tránh mưa.

Một đám nam sinh đội bóng chày nghẹn họng trân trối nhìn, không thể tin được một người nữ sinh như cô, lại có biện pháp đem rổ bóng mà ngay cả năm mươi mấy người bọn họ đứng lên cũng phải cố hết sức mới xách được, tất cả xếp gọn ở vị trí nước mưa không tới được.

Đoàn người vội vàng tiến lên giúp một tay, đem đồ cầm được đặt dưới mái hiên.

Lúc này Thẩm Bội Tuyền nhìn mọi người, "Tôi tìm một ít khăn lông, nhanh lau người; còn nữa, tôi cũng đun một ít trà nóng, nhanh uống..., không nên để bị ốm."

"Oa..... Quản lý thật là tốt."

Thẩm Bội Tuyền cười, đột nhiên nhìn về phía Nghiêm Sĩ Dương, người nam sinh kia trong mắt không có hung dữ như vừa rồi, ngược lại, lại kinh ngạc, có lẽ cũng có một chút khâm phục.

Thực sự vượt qua tưởng tượng của anh, anh nghĩ rằng nữ snh xinh đẹp như vậy, làm sao có thể.....

Từ sau ngày đầu tiên, Nghiêm Sĩ Dương bắt đầu chú ý đến Thẩm Bội Tuyền, trên thực tế nếu không muốn chú ý cũng khó, cô nữ sinh này cứ như vậy xuất hiện ở nơi toàn nam sinh đội bóng chày, mỗi ngày chạy tới chạy lui, rất khó để không nhìn đến cô.

Bất quá làm anh ngạc nhiên nhất chính là, năng lực làm việc của cô bé này rất đáng khen ngợi --- việc lớn nhỏ của đội bóng, bất kể là việc nhỏ như mua đồ ăn thức uống, đến việc sắp xếp ăn ở lúc thi đấu, Thẩm Bội Tuyền cũng làm rất tốt.

Khiến cho Nghiêm Sĩ Dương khen ngợi chính là, cô bé này rất thông minh, phản ứng nhanh, anh mới nói qua một lần, cô đã biết cách làm thế nào làm sạch bao tay quý giá của anh, ít nhất sẽ không ngốc như những quản lý trước đây, cầm khăn tay dính nước trực tiếp làm sạch bao tay của anh.

Hơn nữa cô cũng sẽ không giống như hoa si, đi vào đội bóng chày chỉ muốn tìm bạn trai đẹp trai.

Thẩm Bội Tuyền nhìn thấy những đồng đội này, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không quá nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt.

Cho dù cô đang bận việc gì, chỉ cần bọn họ có yêu cầu, cô lập tức đi làm. Muốn gì được nấy như vậy, còn có thể đem mọi việc xử lý có trật tự, quả thật trở thành bảo mẫu không thể thiếu của đội bóng chày.

Rất nhanh, cô đã cùng tất cả mọi người trong đội bóng chày trở thành bạn tốt --- cô nhanh chóng nhớ tên tất cả mọi người, đi vào trong hoàn cảnh toàn nam sinh, cô khiến mình cũng giống nam sinh, có chút mạnh mẽ, không quá nhu nhược, nhất là ở cùng những đồng đội có thói quen không tốt này.

Cô giống như bảo mẫu, trở thành thành viên không thể thiếu của đội bóng chày, mặc dù cô không thể ra sân chơi bóng, nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu bây giờ đội bóng chày thiếu Tiểu Tuyền, cả đội bóng đồng nghĩa với tan rã.

Dù sao ai sẽ vào ngày nắng nóng, mang cho bọn họ nước lạnh? Ai sẽ giúp bọn họ mang quần áo toàn mùi mồ hôi đi giặt.? Ai có thể vào ngày bọn họ ra ngoài thi đấu, giúp bọn họ sắp xếp ăn ở, để cho bọn họ yên tâm ra sân thi đấu?

Đều là Tiểu Tuyền nha.... ...

Những việc này, Nghiêm Sĩ Dương đều nhìn ở trong mắt, trên miệng anh không nói, nhưng trong lòng đã công nhận Tiểu Tuyền là người quan trọng nhất của đội bóng chày.

Mặc dù thỉnh thoảng, anh vẫn lớn giọng nói chuyện với cô, nhưng ở lâu, anh vẫn sẽ nghe lời của cô ---

"Tại sao phải vội vàng như vậy? Thi đấu kết thúc, tại sao không ở lại nghỉ ngơi một đêm, sao phải đi chuyến tàu đêm trở về?" Bên trong phòng làm việc lại không biết đang ồn ào chuyện gì, bất quá tất cả mọi người đều rất rõ ràng, trong đội bóng chày còn có ai sẽ lớn giọng, nói chuyện không coi ai ra gì như vậy?

"Thi đấu kết thúc là thứ sáu, thứ hai chính là thi giữa học kỳ, rất nhiều bạn học đều phải về thi, trước khi thi đi nhờ xe trở về, mọi người có thể có thêm một ngày nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc thi."

"Vội vàng như vậy có phải quá mệt không?" Nghiêm Sĩ Dương nhìn bảng kế hoạch, rất bất mãn, giọng nói cũng lớn thêm, "Bốn giờ rưỡi thi đấu kết thúc, bảy giờ rưỡi phải lên xe, cũng không phải vội vàng làm ra vẻ."

Thẩm Bội Tuyền nhìn bảng kế hoạch, thở dài, "Nếu không tôi đi sắp xếp lại một chút."

Nhìn cô cầm bảng kế hoạch xoay người dời đi, phó đội trưởng ở bên cạnh vội vàng đi lên, "Cậu lại nữa rồi, làm gì lại hướng Tiểu Tuyền hung dữ?"

"Tôi nào có?" Anh rất vô tội, anh chỉ đang thảo luận thôi mà.

"Cậu xem, tất cả mọi người đều đang trừng cậu!"

Nghiêm Sĩ Dương nhìn về phía mọi người, quả nhiên mọi người ở đây đều đang trừng anh --- hung dữ nhìn chằm chằm!

Tất cả đồng đội của đội bóng chày, mỗi người đều như bị Tiểu Tuyền thu phục, tất cả dều đứng về phía cô, bây giờ ngay cả đội trưởng là anh cũng dám trừng? "Làm gì nha?"

"Sĩ Dương, tôi nói thật, nếu như lần này Tiểu Tuyền chạy mất không làm, chúng tôi không trở mặt với cậu mới là lạ!"

Nghiêm Sĩ Dương bị nói rất không thoải mái, nhưng khi ánh mắt của anh nhìn đến bóng lưng ngồi trước máy vi tính của Thẩm Tiểu Tuyền, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy. "Tôi cũng không phải cố ý muốn hung dữ với cô ấy."

Huống chi anh cũng không hung dữ với cô. anh chỉ đang cùng cô thảo luận thôi mà!

Trên thực tế, anh rất bội phục cô, anh biết biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này, biết cô rất cố gắng hoàn thành trách nhiệm của quản lý, trên thực tế, anh rất biết ơn cô.

A --- nếu như Tiểu Tuyền thật sự chạy mất thì làm sao bây giờ?

"Đội trưởng ---"

"Sĩ Dương ---"

Tất cả mọi người bên cạnh đều đang trừng anh, anh đã trở thành kẻ thù của toàn đội!

Được rồi! Hiện tại Tiểu Tuyền đã thu phục mọi người, so với đội trưởng như anh còn xứng đáng với chức vụ hơn. Bất quá lần đầu tiên Nghiêm Sĩ Dương cảm thấy, mình thật sự rất hung dữ, Tiểu Tuyền nghiêm túc như vậy, anh cũng phải dịu dàng một chút, nói nhỏ thôi....... Mẹ kiếp, nếu như anh có thể dịu dàng một chút, nói nhỏ thôi, vậy thì đã không phải Nghiêm Sĩ Dương anh nha!

"Được rồi! Tôi biết rồi!" Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, cảm thấy mình nên hào phòng một chút theo Tiểu Tuyền nói xin lỗi.

Nhưng mọi người thấy anh cử động, tưởng rằng anh lại muốn hung dữ với Tiểu Tuyền, một đám người lập tức đứng lên ngăn anh lại.

"Các cậu làm gì vậy?" Nghiêm Sĩ Dương gào to.

"Đội trưởng, không thể được!" Không thể đem Tiểu Tuyền hù dọa được....

Thẩm Bội Tuyền đang nhìn bảng kế hoạch nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên, thấy mọi người trong đội bóng không biết đang làm gì, mấy người ôm Nghiêm sĩ Dương không thả. "Các anh đang làm gì vậy?"

Mọi người giả vờ như không có việc gì, "Không có việc gì! Không có việc gì!"

Nghiêm Sĩ Dương hừ một tiếng, hạ lệnh đuổi khách, "Toàn bộ các cậu đi ra ngoài bãi tập rèn luyện thể lực, tôi muốn cùng quản lý nói chuyện một chút."

"Đội trưởng....."

"Get Out!"

Thế là, một đám người không thể làm gì khác hơn là đi khỏi phòng làm việc, trong nháy mắt, phòng làm việc chỉ còn hai người Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền.

Nghiêm Sĩ Dương đi đến bên cạnh bàn máy vi tính nhìn cô, lời như vậy thật đúng là khó mở miệng.... ... Muốn anh nói xin lỗi, còn là cùng nữ sinh nói xin lỗi.... ..... Nhưng mọi người nói không sai, quản lý như Tiểu Tuyền rất khó tìm được, tuyệt đối không thể để cô giận bỏ đi. "Tiểu Tuyền.... ... Tôi.... ..."

"Sắp xếp xong rồi!" Thẩm Bội Tuyền nhấn lưu trữ, đem tài liệu của nhóm in ra, "Tôi nghĩ chúng ta nên ở lại một ngày, buổi sáng thứ bảy đi nhờ xe trở về.... ... Anh nói không sai, tôi không có nghĩ đến mọi người thi đấu xong đã rất mệt mỏi, ban đêm còn phải đi xe trở về, như vậy quá cực khổ, cho nên chúng ta ở lâu thêm một ngày.... ..... Chỉ là nếu như vậy thì phải ở trọ thêm một đêm, nhưng mà không sao, kinh phí còn đủ......."

"Tiểu Tuyền, cô....... cô không giận tôi sao?"

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, "Tại sao tôi phải giận anh?"

Lần này đổi thành Nghiêm Sĩ Dương không biết phải làm sao, gãi gãi đầu, "Tôi nghĩ là vừa rồi tôi lớn giọng với cô, cô sẽ tức giận."

Thẩm Bội Tuyền cười, "Anh nói chuyện quả thật rất lớn giọng, tôi còn nghĩ rằng anh không biết điều đó cơ đấy?"

"Hắc hắc.... ..." Nghiêm Sĩ Dương cười xin lỗi.

"Nhưng mà tôi cảm thấy vậy cũng tốt, bình thường anh phải hướng dẫn thành viên trong đội, nói chuyện lớn tiếng một chút cũng là bình thường, nếu không thì làm sao tạo được uy tín?"

"Đúng vậy!"

Lại còn dám đồng ý, người đàn ông này.... .... Thẩm Bội tuyền cười nhìn tài liệu trên tay, "Hơn nữa thay vì tức giận với anh, không bằng nhanh chóng giải quyết vấn đề, tôi còn tương đối thoải mái."

Nghiêm Sĩ Dương kéo ghế, " những quản lý trước kia nghĩ được như cô vậy có phải tốt không?"

"Anh còn không tự hỏi lại chính mình! Kiềm chế giọng nói của mình, không nên động một tí liền hung dữ." Thẩm Bội Tuyền tốt bụng nhắc nhở anh, đem tài liệu đưa cho anh, "Xem một chút, nếu như không có vấn đề gì, tôi liền trình diện lên tổ thể dục."

Phất tay một cái, "Không cần xem, cô nhất định làm rất tốt."

Thẩm Bội Tuyền biết, đội trưởng khó tính này bây giờ đã chấp nhận cô, khi vừa mới bắt đầu đã nghe nói qua anh nóng nảy lại khó tính, mấy quản lý trước kia đều nói phải cẩn thận anh, ngàn vạn lần đừng để bị anh dọa.

Nhưng mà sau khi thật sự tiếp xúc, mới phát hiện ra anh rất giống trẻ con, hơn nữa người cũng rất hiền lành, vs ai cũng chung đụng được, với bạn bè cũng đều rất tốt, có tinh thần chính nghĩa.

Chẳng qua đối với chuyện anh rất quan tâm, ví dụ như bóng chày, liền tuyệt đối không cho phép người khác tùy ý đối đãi; mấy quản lý trước kia chính là vì vậy mà bị anh đuổi đi.

"Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi."

"Vậy..... Chúng ta cũng được xem là bạn tốt phải không? Hiện tại đội bóng chày cực kì cần cô, cô so với tôi còn quan trọng hơn, cho nên cô tuyệt đối không thể đi, nếu không tôi sẽ bị những người khác hận chết." Nói xong anh cũng rất buồn bực.

Thẩm Bội Tuyền nghe xong, bật cười, "anh quá khoa trương , anh là đội trưởng đội bóng chày! Hơn nữa lại là quản gia của cây gậy thứ tư, nếu như mọi người không phục anh, sẽ nguyện ý để cho anh làm đội trưởng sao?"

Nghiêm Sĩ Dương đem ghế quay lại, đầu cứ như như vậy tựa lưng vào ghế ngồi, mắt híp lại, cảm giác như mình bị tiêm thuốc mê.

"Chẳng qua là....... Bạn học, anh vẫn còn đang học đại học, có phải cũng nên dành chút thời gian để lên lớp hay không?" Thẩm Bội Tuyền quan tâm khuyên nhủ.

"A! Đi học?" Nghiêm Sĩ Dương giống như chưa hiểu lắm.

"Chẳng lẽ anh nghĩ rằng mình thật sự là vận động viên bóng chày à?"

"A! Tôi mệt quá, tôi muốn ngủ một giấc." Sợ bị giáo huấn, Nghiêm Sĩ Dương vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Trên thực tế, may sao đồng đội đã bị anh đuổi ra ngoài, nếu không ở trước mặt mọi người bị người ta khuyên đừng trốn học, anh nhất định sẽ cãi lại nói không cần cô phải trông coi.

Nhưng mà Tiểu Tuyền là bạn tốt nhất của anh, hơn nữa còn là quản lý duy nhất có thể chịu đựng được tính cách của anh! Cho nên khi cô khuyên anh, anh cũng sẽ miễn cưỡng nghe theo.

Nghiêm Sĩ Dương không lên lớp học, không có nghĩa là thành tích của anh kém cỏi; trên thực tế, anh là một học sinh thông minh, buổi tối luyện bóng xong, sau khi về nhà anh sẽ học bài, cũng không bỏ bê việc học.

Chẳng qua là anh không thích lên giảng đường nghe thầy giáo hát tuồng một mình, nếu như giáo sư giảng bài, học trên sách giáo khoa cũng được, vậy lên lớp học để làm gì?

Chỉ là nói đến đây, Thẩm Bội Tuyền cũng sẽ trả về anh một câu nói, "Anh cũng không lên lớp, làm sao biết điều Lão sư nói trên sách giáo khoa cũng có?"

Sau đó anh sẽ cười ha hả, hoặc là thẹn quá hóa giận lớn tiếng với cô.

Dĩ nhiên, Thẩm Bội tuyền đã sớm luyện thành thói quen. "Đầu tiên, Nghiêm đại đội trưởng, lý lẽ đúng có thể còn có khí thế, nhưng mà anh nói không lại người ta liền lớn giọng, thật sự rất tệ."

"Tôi..... Được rồi! Tôi đã biết được chưa!" Anh vẫn là trẻ nhỏ dễ dạy, không biết có phải là sợ cô không làm, bỏ lại cả đội bóng chày, hay là như thế nào, mỗi lần chỉ cần cô hướng dẫn anh từng bước, anh nhất định ngoan ngoãn nghe lời, không dám nói thêm cái gì.

Cảm giác cầm trên tay nhược điểm của người khác, thật đúng là.... Rất tốt.

"Anh nói anh có học bài, vậy tội hỏi anh một vấn đề?" Ngày đó gần sáu giờ tối, trong trường sắc trời bắt đầu nhá nhem tối, cô ở bên cạnh bãi tập đụng phải anh.

Anh xách một túi to đựng dụng cụ chơi bóng, nói muốn trở về phòng làm việc để, hai người sóng vai đi, ở trên đường chạy của bãi tập tán gẫu.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã thật sự trở thành bạn tốt, thời gian nói chuyện phiếm cũng tăng lên.

Bình thường ở đội bóng chày, hai người thường tụ tập thảo luận chuyện của đội, hơn nữa bọn họ còn là bạn cùng lớp, cơ hội nói chuyện phiếm càng nhiều.

"Cứ việc hỏi, vì danh tiếng của Nghiêm Sĩ Dương, vì mặt mũi của đàn ông, có vấn đề gì cứ đưa đến đây."

Thật khoa trương.... ... "Nếu một người A hiểu nhầm người trước mặt mình là chó, lúc đầu định bắn chết con chó, kết quả là giết chết người kia, xin hỏi nên luận tội như thế nào?"

"Đây chính là nhầm lẫn đối tượng nha! Phần người tạo thành sai lầm dẫn đến tử vong, phần chó còn lại là cố ý làm hại." Anh phân tích, "Nhưng mà tôi cảm thấy, người kia bị mù hay sao, một người to như vậy, còn có thể đem người ta nhìn thành chó, nếu là tôi đến xử, đây chính là tội giết người, ở dưới tình huống bình thường, ai sẽ đem người nhìn thành chó? Đây chính là lấy cớ!"

Thẩm Bội Tuyền nghe, gật đầu một cái, "Anh thật sự có học bài!"

"Đó là tất nhiên." Nghiêm Sĩ Dương nói: "Tôi tứ chi phát triển, đầu óc cũng không đơn giản."

Nghiêm Sĩ Dương kiêu ngạo giống như con gà trống, đầu cũng hất lên; Thẩm Bội Tuyền cười, cũng không phải bởi vì bội phục anh, mà là bội phục vì sao có nam sinh.... ... Kiêu ngạo cũng phải đáng yêu như thế?

Không biết sao, đối với Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương mà nói, khi nói chuyện cùng với nhau có một cảm giác nhẹ nhõm khó nói thành lời, quen thuộc nhau giống như chính bản thân mình, có khả năng thổ lộ tâm sự.

"Cho nên anh chính là quyết định không lên lớp phải không?"

"Tôi tất nhiên sẽ lên lớp học, chờ đến thời điểm thi cuối kỳ là được rồi." Anh rất lưu manh nói, một lưu manh cho là trên đời này không có việc gì khó.

Thẩm Bội tuyền cũng không biết nên khuyên như thế nào, nghiêng đầu nhìn anh, anh rất cao, nhưng vẫn còn giống như một đứa bé.

Nhưng vào lúc này, không biết Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy ai, bước chân chợt chậm lại; Thẩm Bội Tuyền chú ý đến, bước chân cũng chậm lại theo.

"Sao vậy?" Làm cô ngạc nhiên là, khuôn mặt ngăm đen của Nghiiem Sĩ Dương chợt ửng đỏ, nhìn theo ánh mắt của anh, Thẩm Bội Tuyền nhìn thấy một nữ sinh.

Ánh mắt của cô nhìn qua giữa Nghiêm Sĩ Dương và cô nữ sinh kia mấy lần, trong lòng xác định ánh mắt của Nghiêm Sĩ dương dừng lại trên người cô nữ sinh đó, "Sĩ Dương?"

"À?" Nghiêm Sĩ Dương vội vàng lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn một người. Anh đột nhiên đem bao đựng dụng cụ chơi bóng giao cho Thẩm Bội Tuyền. "Tiểu Tuyền, tôi.... Tạm thời có việc, cô có thể mang cái túi này đến phòng làm việc để giúp tôi hay không?"

Cô gật đầu, anh đem đồ giao cho cô, không nói thêm gì nữa, bước chân liền hướng phía trước chạy.

Thẩm Bội Tuyền nhìn, trong lòng không hiểu, nhưng là mơ hồ có thể cảm giác được chuyện gì xảy ra.

Cô không dừng lại lâu, tay xách bao rất nặng lên, một mình đi qua bãi tập thì trời đã hoàn toàn tối hẳn, đi đến phòng làm việc của đội bóng chày ở một đầu khác.

Đợi đến khi cô đem bao đồ đặt xuống phòng làm vệc, lại khóa cửa phòng thì đã qua mười năm phút. Thẩm Bội Tuyền chuẩn bị rời đi, trong đầu còn đang suy nghĩ đến cô gái mà vừa rồi Nghiêm Sĩ Dương, nhìn đến mất hồn.

Cô gái kia là ai?

Cô còn đang suy nghĩ, nghĩ rằng sẽ không phải là bạn gái của Nghiêm Sĩ Dương chứ?

Nhưng gần đây không có nghe nói Nghiêm Sĩ Dương kết giao cùng với ai. ở trong đội bóng chày, ai có bạn gái, ai đang theo đuổi người nào, làm sao có thể che giấu được?

Đi ở trên đường vòng quanh bãi tập, gặp phải thầy giáo tổ thể dục, bọn họ cũng đều biết cô. Biết cô là quản lý đội bóng chày, là quản lý trong vòng một năm không có ai làm được quá ba tháng của đội bóng chày, đối với cô đều nhìn với con mắt khác --- tối thiểu cô bé này có khả năng chịu được tính cách của đội trưởng đội bóng chày Nghiêm Sĩ Dương.

Cách xa bãi tập, cô chuẩn bị đi về nhà đọc sách --- từ sau khi làm việc ở đội bóng chày, thu nhập mặc dù ít hơn trước kia một chút, nhưng ít ra không cần mãi muộn mới về nhà, mẹ cũng sẽ không cần quá lo lắng, cho nên quản lý đội bóng chày coi như là một công việc tốt.

Cô đi trên đường ở trong sân trường, chuẩn bị đị về phía nhà mình, nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở khúc quẹo phía trước, chính là Nghiêm Sĩ Dương.

"Sĩ Dương...." Cô vừa muốn mở miệng kêu lên, lại cố gắng đè xuống thanh âm, bởi vì cô nhìn thấy bên người Nghiêm Sĩ Dương có một nữ sinh, thậm chí anh còn dắt tay cô gái đó!

Phía xa Nghiêm Sĩ Dương mặc đồng phục chơi bóng, thoạt nhìn anh khí bừng bừng; cô gái bên cạnh anh dáng người nhỏ gầy, thoạt nhìn yếu đuối, đi bên cạnh Nghiêm Sĩ Dương, cao đến bờ vai anh.

Nhưng có lẽ cảnh tượng chim nhỏ nép vào người như vậy, khiến người khác vừa nhìn liền hiểu, đây là tình cảm lưu động giữa nam và nữ.

Nhất là khi anh nắm tay cô gái đó thật chặt.......

Thẩm Bội Tuyền đứng im tại chỗ, không dám đi lên phía trước khiến bọn họ phát hiện cô tồn tại, cứ như vậy, cô cùng bọn họ càng cách càng xa.

Nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy Nghiêm Sĩ Dương cúi đầu hướng về phía cô gái nói chuyện, khó thấy được anh dịu dàng nhỏ giọng nói chuyện, cưng chiều chăm sóc như vậy; cô bé kia giống như lộ ra dịu dàng, xấu hổ nở nụ cười.

Thẩm Bội Tuyền đứng im tại chỗ không di chuyển, nhìn đôi trai gái phía trước, cho đến khi không thấy bóng dáng hai người kia, cô chỉ có thể đứng ngẩn ngơ, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Thì ra anh cũng có thể dịu dàng mà nhẹ giọng cư xử với người khác như vậy.... ... chẳng qua đấy là nữ sinh anh để ý, những người khác, ngay cả cô cũng đừng mơ tưởng.

Thẩm Bội Tuyền hít sâu một hơi, muốn mình đừng suy nghĩ quá nhiều --- vốn nhận biết những người này đều bởi vì đi làm ở đội bóng chày, ngoài ra, cô căn bản không có cơ hội biết bọn họ.

Nhưng cảm giác mất mát không biết ở đâu đánh úp tới, khiến cô đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Cô cũng không biết vì sao mình sẽ có loại cảm giác mất mác này, cô chỉ là quản lý đội bóng, anh là đội trưởng đội bóng, trừ công việc của đội bóng, giữa bọn họ làm sao lại có thể xuất hiện những cái khác?

Cô quay người, đi về hướng ngược lại.

Nếu thật sự là bạn gái của anh, nên chúc phúc cho anh, anh cũng đã nói, cô là bạn tốt nhất của anh..... Mặc dù cô không biết tại sao mình lại khó chịu, thật không thể nào hiểu được.... .....