Trong chớp mắt ấy, đột nhiên Hướng Hạo nảy lên một ý nghĩ điên rồ, vứt hết con mịe nó cái gì mà đi đảo Hồng Kông chữa bệnh, Hướng Hàm nên ở bên hắn, chỉ nhìn thấy hắn, chỉ yêu mình hắn, mãi mãi không rời xa hắn, là bảo bối của duy nhất mình hắn.

***

“Lúc cầm tới điện thoại rồi tôi mới nhớ ra mới chỉ đưa cho cậu danh thiếp mà chưa lưu số cậu”, giáo sư Phương uống cốc nước Hướng Hạo rót cho ông, thở một hơi rồi nói tiếp, “Ở đảo Hồng Kông tôi có bạn là chuyên gia ở lĩnh vực này. Trước khi đến đây, tôi đã nói qua với ông ta rồi. Buổi chiều, lúc quay lại khách sạn, tôi đã miêu tả với ông ta về tình trạng của Hướng Hàm. Mới vừa xong, ông ta trả lời tôi, trường hợp của Hướng Hàm có thể tham gia vào hạng mục điều trị bán tự túc mà ông ta tiến hành trong một tháng gần đây”, giáo sư Phương nói rất thận trọng “Trang thiết bị của bọn họ tân tiến hơn lục địa một chút, khả năng chữa khỏi bệnh sẽ cao hơn…”

Ngay lập tức Hướng Hạo đứng lên.

“Đừng vội kích động”, giáo sư Phương bảo hắn ngồi xuống “Trước đó tôi chưa nói gì bởi muốn nói qua với ông ta đã, tránh để cậu cùng Hướng Hàm thất vọng…”

“Không, cháu…” Hướng Hạo nói lộn xộn, Hướng Hàm nghiêng đầu nghe hai người nói chuyện với nhau, uể oải ngáp một cái, dựa vào người Hướng Hạo.

“Nhưng mà cũng chưa chắc chắn 100% có thể thành công”, giáo sư Phương nói tiếp, “Trong vòng vài ngày tới, ông ta sẽ cử một nghiên cứu sinh đến đây, gặp gỡ tiếp xúc với Tiểu Hàm. Nếu kết quả kiểm tra phù hợp, cuối tuần có thể đi đảo Hồng Kông luôn được rồi.”

“Được, được ạ”, Hướng Hạo không ngừng gật đầu “Cháu hiểu, dù kết quả ra sao cháu cũng chấp nhận… giáo sư Phương, cảm ơn thầy…”

“Hướng Hàm xuất sắc như thế nào, chúng tôi đều biết rõ…” Giáo sư Phương nghẹn ngào nói “Hy vọng có một ngày, Hướng Hàm có thể tự nói với tôi câu cảm ơn.”

Lẽ ra Hướng Hàm dựa vào Hướng Hạo sắp ngủ tới nơi, lại liên tục nghe thấy tên mình liền mở he hé mắt, khẽ kêu một tiếng ra chiều bất mãn.

Hướng Hạo ôm lấy bờ vai của cậu.

Bạn giáo sư Phương làm việc vô cùng nhanh nhẹn, buổi sáng ba ngày sau, đúng y như lời giáo sư Phương nói đã cử người tới. Sân bay nằm tại ngoại ô Giang Thành, sau khi biết chuyện, sáng sớm Tần Xuyên đã lái xe tới, cùng Hướng Hạo đến sân bay đón người.

Người được cử đến tên là Đặng Gia Lâm, là một người trẻ tuổi, dáng cao, không nói nhiều lắm, tính cách ngại ngùng dễ xấu hổ.

Hướng Hạo đề nghị trước tiên dẫn Gia Lâm đi ăn cơm, cậu ta khẩn khoản nói không cần phải làm vậy, muốn đi thăm Hướng Hàm trước đã. Hướng Hạo tuy chẳng nói gì, nhưng trong lòng càng sốt ruột, nhanh chóng đưa cậu ta đến bệnh viện. Đặng Gia Lâm đi gặp bác sĩ Diệp xong, sau đó mới đến gặp Hướng Hàm.

Hướng Hàm thấy người lạ thì hơi cảnh giác, Hướng Hạo vẫn luôn dõi theo, ở bên cạnh cậu. Đặng Gia Lâm vô cùng kiên nhẫn nói chuyện với cậu, hỏi cậu rất nhiều câu hỏi, còn lấy ra một vài tấm thiệp đưa cho Hướng Hàm xem. Tiếng phổ thông của cậu ta không chuẩn lắm, có vài chỗ phát âm Hướng Hạo chỗ hiểu chỗ không, thế nhưng, Hướng Hàm lại hiểu rõ hết. Mặc dù Hướng Hàm đã quên rất nhiều chuyện trước đây, nhưng xem ra cuộc sống trong vài năm ở đảo Hồng Kông vẫn còn tồn tại sâu trong ký ức của cậu.

Quá trình kiểm tra diễn ra rất nhanh, Đặng Gia Lâm cẩn trọng nói trước mắt cậu ta cần phải về khách sạn để trao đổi lại với thầy, trước 4 giờ chiều sẽ trả lời hai anh em họ, bây giờ Hướng Hạo cùng Hướng Hàm hãy cứ đi ăn cơm trước đã.

Lúc này Hướng Hạo còn đâu mà tâm trạng cơm với nước, mỗi giây mỗi phút chờ đợi đều muốn đứng ngồi không yên. Tần Xuyên thấy hắn đi đi lại lại trong phòng bệnh, nói “Hay là anh cho chú mày điếu thuốc nhé?”, Hướng Hàm cũng nói “Sao anh lại không ngồi xuống vậy?”

Hướng Hạo đành ngồi xuống, nhưng hắn vừa ngồi xuống thì tiếng chuông điện thoại reo lên làm hắn giật bắn mình, suýt nữa thì di động đã bay ra khỏi tay.

Hướng Hàm cùng Tần Xuyên đều chăm chú nhìn Hướng Hạo, hắn bấm nút nhận điện, cầm điện thoại lên tai nghe.

Từ đầu bên kia, âm thanh kích động của giáo sư Phương truyền đến làm chấn động màng nhĩ “Hướng Hạo, thu xếp hành lý ngay đi!”

Ngày xuất phát đã được ấn định là năm ngày sau, vào thứ Bảy. Biết được ngày đi, Hướng Hạo lặng im một lúc rồi hỏi có thể dời lại một ngày được không, vì thứ Bảy chính là sinh nhật Hướng Hàm, Đặng Gia Lâm nói không vấn đề.

Hướng Hạo không cùng Hướng Hàm đi đảo Hồng Kông, đây chính là kết quả cuộc bàn bạc của hắn cùng giáo sư Phương. Mặc dù chi phí trị liệu của Hướng Hàm chỉ tốn một nửa, nhưng vẫn là một mức phí khá lớn. Bên cạnh đó, nếu Hướng Hạo đi đảo Hồng Kông, nghiễm nhiên hoàn toàn chẳng có một đồng thu nhập nào, không chỉ vậy còn phải đối mặt với tình hình giá cả đắt đỏ ở đó. Đây có lẽ không phải một quyết định tối ưu, tuy nhiên nó là một lựa chọn tỉnh táo lý trí nhất vào lúc này.

Sau khi đã quyết định thời gian đi đảo Hồng Kông, mỗi ngày đều trôi nhanh như gió. Hướng Hàm quá mức ỷ lại vào Hướng Hạo, bởi vì muốn cậu thích ứng với cuộc sống không có Hướng Hạo ở bên sắp tới, tần suất hắn gặp cậu phải giảm bớt, để giáo sư Phương cùng Đặng Gia Lâm chơi với cậu.

Hướng Hạo vẫn ở cùng với Hướng Hàm trong một khách sạn nhỏ, nhưng lúc ngủ, bên cạnh hắn đã không còn là Hướng Hàm phải ôm cánh tay hắn mới có thể ngủ được nữa.

Mỗi lần Hướng Hàm thấy hắn đều rưng rưng nước mắt, hỏi hắn tại sao không đến gặp mình. Có lần trước mặt Đặng Gia Lâm cùng y tá, cậu ngồi trên đùi Hướng Hạo, rướn lên muốn hôn hắn, bị hắn xấu hổ, kéo vội xuống dưới.

“Có phải em không nghe lời anh không?” Hướng Hàm tủi thân hỏi hắn.

Hướng Hạo chẳng biết phải trả lời như nào mới được.

Sáng sớm một ngày nào đó, giáo sư Phương đến bệnh viện, vừa lúc gặp Hướng Hạo đi từ trong sảnh ra, trên cằm lổm chổm râu ria mới mọc, kinh ngạc hỏi hắn “Tối hôm qua cậu ở trong này hả?”

“Không phải ạ”, Hướng Hạo gượng gạo gãi gãi đầu “Cháu vừa đi ngang qua nên vào xem một cái. Thầy ăn cơm chưa, để cháu đi mua.”

“Không cần… Cậu về nghỉ ngơi một chút đi”, giáo sư Phương nhìn hắn rời đi, bỗng nhiên gọi lại, hỏi “Ngày mai, dự định như thế nào?”

Hướng Hạo hơi mất tự nhiên, chần chừ một lúc mới nói “Cháu biết làm như thế thì không được tốt cho lắm, khó khăn lắm Hướng Hàm mới tách được ra khỏi cháu… nhưng”, hắn khựng lại một chút rồi chân thành nói “Cháu muốn dắt Hướng Hàm về nhà ăn sinh nhật.”

Giáo sư Phương nhìn Hướng Hạo không nói gì, một lúc lâu sau mới bất thình lình nở nụ cười, bất đắc dĩ nói “Tôi còn có thể nói gì đây, tôi sẽ giúp cậu giấu Tiểu Đặng vậy.”

Hai mươi mấy giờ trong ngày Đặng Gia Lâm đều ở cùng với Hướng Hàm, muốn giấu cậu rất khó, mà thực ra bọn họ cũng không tính giấu cậu. Đặng Gia Lâm nói tiếng phổ thông không tốt lắm, lúc lo lắng sốt ruột còn dùng thơ ca loạn xạ. Hướng Hạo giúp Hướng Hàm đeo giày, cậu ta ở đối diện nghiêm túc trịnh trọng nói, tiếng phổ thông khiến người nghe xoắn hết cả ruột gan: “Anh nghe tôi nói này, xét theo lý trí thì hiện tại, anh tốt nhất không nên ở cùng Hướng Hàm, để tránh cho việc Hướng Hàm càng ngày càng ỷ lại anh. Nếu quá trình trị liệu thuận lợi, chỉ cần hai, ba tháng sau là Hướng Hàm đã khôi phục khoảng 60% trí thông minh, đến lúc đó…”

Giáo sư Phương chưa từng nghe cậu ta nói lắm như vậy, tốt bụng khuyên nhủ “Tiểu Đặng, có khát hay không?”

Đặng Gia Lâm không nghe thấy, linh cảm ở đâu chợt lóe lên, thốt ra một câu “Có câu nói rất chuẩn ‘Nếu như tình yêu đôi bên là vĩnh cửu thì cần gì phải sớm tối lúc nào cũng ở bên nhau?’…”

Câu vừa thốt ra, cả căn phòng đều đột ngột im phăng phắc. Hướng Hạo kỳ quái quay lại nhìn cậu ta, giáo sư Phương lúng túng ho vài cái, Hướng Hàm khó hiểu nhìn trái nhìn phải, bất thình lình la lên “Về nhà thôi!”

Đặng Gia Lâm ngẩn tò te một lúc, ngơ ngác nói “… Không đúng à?”

Nhà ở Xương Châu vẫn như vậy, chỉ có điều, mùa hè đã xâm nhập len lỏi sâu vào từng ngóc ngách, lá cây dường như có tươi xanh hơn trước. Cụ bà đã làm một bàn lớn đầy thức ăn để chúc sinh nhật Hướng Hàm. Cậu lại chẳng có nhận thức gì về sinh nhật, nhưng thức ăn ngon bày sẵn trước mặt, lại còn có anh trai gần đây mất tăm mất tích ở bên cạnh, nên cảm thấy sinh nhật chắc chắn là chuyện tốt nhất trên đời.

“Tiểu Hàm lại lớn thêm một tuổi”, cụ bà mang cho Hướng Hàm cốc nước cam “An khang mạnh khỏe, về đây sau này bà còn làm nhiều đồ ăn ngon nữa cho.”

Hướng Hàm đang hoàn toàn bị cốc nước cam thu hút sự chú ý, thật cẩn thận bưng cốc nước lên uống một ngụm, ngọt ngào quay sang nói với Hướng Hạo “Rất ngọt ạ!”

Ăn cơm xong, Hướng Hạo dẫn cậu về phòng của bọn họ. Hướng Hàm hơi mệt, bị Hướng Hạo đè xuống ghế, không ngừng dụi mắt. Hướng Hạo ngồi xổm xuống trước mặt cậu, Hướng Hàm cúi đầu, xuyên qua những ngón tay, đáng yêu nhìn hắn. Hướng Hạo không nhịn được bật cười, kéo lấy tay cậu, nắm chặt trong tay mình, dịu dàng nói “Hàm Hàm, em nhìn xem, đây là cái gì?”

Hướng Hạo búng tay một cái vào khoảng không, Hướng Hàm lập tức ngước lên nhìn, phát hiện chẳng có cái gì liền nghi ngờ quay đầu lại nhìn, thấy trên tay Hướng Hạo có một chiếc hộp hình vuông, cậu nghiêng đầu hỏi “Đây là cái gì ạ?”

Hướng Hạo ngồi xuống, đối diện với cậu, đặt chiếc hộp lên trên bàn, muốn Hướng Hàm tự mình mở ra. Hướng Hàm quỳ trên ghế, nâng như nâng trứng đỡ lấy hai bên chiếc hộp, nâng lên từng chút, từng chút một, “Sinh nhật vui vẻ!”, cậu phấn khích hô to.

Hướng Hàm đã từng nhìn trên ti vi, khi bánh ga tô được mang ra, rất nhiều người sẽ đồng thanh nói “Sinh nhật vui vẻ”, cậu liền gọi bánh ga tô là “Sinh nhật vui vẻ”. Tay cậu vẫn còn đang nâng nắp hộp, chăm chú nhìn chiếc bánh, bộ dạng thích chết đi được, tay chỉ lên phần trên chiếc bánh hỏi Hướng Hạo “Cái này có nghĩa là gì ạ?”

Hướng Hạo tính tình thói quen cẩu thả, may mà nhân viên ở cửa hàng bánh nhắc hắn có muốn viết trên bánh chữ gì không, hắn mới nghĩ đi nghĩ lại, nói “Hạnh phúc, khỏe mạnh.”

Đây chính là hết thảy mong ước, nguyện vọng của hắn dành cho Hướng Hàm.

Hôm nay là sinh nhật mừng Hướng Hàm 26 tuổi, hắn hướng dẫn Hướng Hàm cắm 6 que nến sặc sỡ sắc màu lên trên bánh, dùng bật lửa thắp từng que một rồi tắt hết đèn đi.

Dưới ánh nến, gương mặt thanh tú của Hướng Hàm như một đường bút phác họa mềm mại, khiến cho âm thanh của Hướng Hạo cũng dịu dàng hơn “Hàm Hàm, ước nguyện của em là gì?”

Hướng Hàm nhìn hắn, khờ dại hỏi “Ước nguyện là gì ạ?”

“Ước nguyện…” Hướng Hạo chẳng biết giải thích như nào, “Chính là việc mà em muốn làm.”

“Ăn sinh nhật vui vẻ!” Hướng Hàm nói nhanh như gió.

Hướng Hạo bật cười, lau một chút bơ dính ở chóp mũi cậu, trêu chọc cậu “Em là heo hả?”

“Em không phải heo”, Hướng Hàm nói “Em là Hướng Hàm.”

Cổ họng Hướng Hạo như bị siết chặt, hắn rướn người lại gần một chút nữa, nhìn ánh nến phản chiếu trong đôi mắt Hướng Hàm, khe khẽ nói “Còn gì nữa? Em muốn làm nhất cái gì?”

Hướng Hàm đang muốn len lén lấy quả dâu tây trên chiếc bánh, nghe Hướng Hạo nói vậy thì dừng lại, thật sự nghiêm túc nghĩ nghĩ. Sau đó, cậu ngại ngùng cười cười, lí nha lí nhí, lấy lòng nhìn hắn, thậm chí còn dè dè dặt dặt, “Tối nay, anh có thể ngủ cùng em được không?”

Trong chớp mắt ấy, đột nhiên Hướng Hạo nảy lên một ý nghĩ điên rồ, vứt hết con mịe nó cái gì mà đi đảo Hồng Kông chữa bệnh, Hướng Hàm nên ở bên hắn, chỉ nhìn thấy hắn, chỉ yêu mình hắn, mãi mãi không rời xa hắn, là bảo bối của duy nhất mình hắn.

Nhưng hắn không thể làm thế…

Mãi một hồi lâu, Hướng Hạo mới tìm lại được âm thanh của chính mình, hắn gật gật đầu, khàn khàn nói “Được.”

Ngày hôm sau, Hướng Hạo đưa Hướng Hàm đến sân bay. Cậu tưởng được đi đâu chơi, cả chặng đường ríu rít nói không ngừng. Lúc đến sân bay đã sắp quá giờ qua cửa an ninh, cậu nhìn thấy Hướng Hạo đưa ba lô cho Đặng Gia Lâm mới chợt nhận ra có gì đó không bình thường, ôm thật chặt cánh tay Hướng Hạo không cho hắn đi. “Anh ơi, anh ơi”, cậu không ngừng van vỉ cầu khẩn hắn, giống như một con thú nhỏ lang thang không nhà.

Mắt Hướng Hạo đỏ au, khom lưng ôm lấy khuôn mặt Hướng Hàm lừa cậu “Anh để quên đồ ở nhà, em cứ đi trước đi, rồi sau anh lập tức đi tìm em nhé?”

Hướng Hàm lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, ai nhìn thấy cũng cảm thấy không đành lòng.

 “Nghe anh.” Hướng Hạo dịu dàng khuyên bảo.

Hướng Hàm cắn chặt môi, run rẩy nói vâng, nghĩ nghĩ gì đó vươn ngón tay út ra, giống như Hướng Hạo đã từng dạy cậu, muốn cùng Hướng Hạo ước hẹn.

Hướng Hạo cùng cậu ngoéo tay, hốt nhiên kéo cậu ôm chặt vào ngực, bế cậu lên một chút, rồi nhìn Hướng Hàm cùng giáo sư Phương đi qua cửa an ninh.

Hướng Hàm cũng không dễ bị lừa như vậy, từng bước, từng bước đều cẩn thận quay đầu lại nhìn hắn, lúc đi qua khúc rẽ len lén đưa tay lau nước mắt.