40
Thật ra ngày đó dù Dương Vỹ có đẩy hay không thì tôi cũng đã định dẫn em đi ăn.
Thậm chí tôi còn hỏi anh em xem chỗ nào thích hợp để dẫn con gái đi ăn hay không.
Làm ngơ tiếng la hét bên kia tai nghe, tôi nhận được tên nhà hàng hoàn cảnh rất tốt, con gái cũng rất thích.
Ai ngờ cô bé của tôi lại khác với những cô gái khác.
Em liếc thực đơn một cái đã kéo tôi sang quán ăn đường phố bên cạnh.
Em nói một câu là khiến tôi phải bật cười.
Em vô ý lộ ra một chút bi thương đã khiến lòng tôi đau nhói.
Tôi kìm nén ham mu.ốn ôm em vào lòng, nghiêm túc nói với em: “Sẽ có người tốt hơn.”
Thật ra tôi muốn nói với em là: “Em còn có anh.”
Em đừng buồn.
Anh sẽ… rất đau lòng.
41
Em uống rượu rất kém, ngã vào lòng tôi lúc nào không hay.
Thân hình em mềm mại, tôi sợ làm em đau nên cũng chỉ dám ôm nhẹ.
Nhưng em không biết em ở trong lòng tôi là một loại tra tấn, lại còn gan dạ quàng cổ tôi, dán vào tai tôi nói chuyện.
Kỳ lạ hơn là, khi đôi mắt mờ ảo kia trước mặt tôi nhẹ nhàng cong lên, trong lòng tôi không còn chút ý nghĩ h.oan ái, mọi thứ vui vẻ đẹp đẽ trên đời này đều không bằng một nụ cười của người trước mắt.
Giây phút đó, tôi biết, Lục Trần tôi hoàn toàn xong đời rồi.
42
Em gõ chữ trên điện thoại trước mặt tôi.
Dù đã say bí tỉ nhưng em vẫn không quên chấm câu.
Em gửi xong câu cuối cùng rồi ngã vào lòng tôi.
Tim tôi đập như trống.
Sự rung động từ trong lòng trào lên, lan ra khắp bốn phía.
Tôi cúi đầu nhìn em, em đang nhắm mắt, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Ánh sáng xung quanh không lệch, tất cả rơi trên người em.
Cho đến khi mọi sự xáo trộn dần dịu xuống, tôi mới nhẹ nhàng kéo ngón tay em, đặt lên đó một nụ hôn.
Từ đó về sau, mỗi tháng chín đều là ánh sáng mùa hè đối với tôi.