Trốn đông trốn tây đã nửa năm, Tiêu Di cuối cùng cũng tìm được nơi ít có người lui tới. Y hơn nửa tháng một mạch hướng phía đông, cũng không có gặp phải đệ tử Trầm Nguyệt Tông, có lẽ bọn họ lần này không cách nào tìm được y.

Tiêu Di nghĩ đến những việc tệ hại của Tần Nguyệt Miên, nhịn không được lại một phen nghiến răng nghiến lợi, nửa năm qua lần đầu tiên nghàn lần ở trong lòng đem Tần Nguyệt Miên mắng chửi đến cẩu huyết lâm đầu (máu chó dội lên đầu??).

Y một bên nói lẩm bẩm, một bên chậm rãi di chuyển cước bộ, hướng một căn nhà tranh bên hồ đi tới.

Vùng này trống trải hẻo lánh, xa xa nhìn lại, ngoại trừ hình ảnh mờ nhạt của vài ngọn núi xanh chung quanh, cũng chỉ có một căn nhà tranh này ở cạnh con sông trơ trọi, có lẽ là chỗ ở của người đánh cá hoặc là người chèo thuyền sang sông.

Tiêu Di quyết định chủ kiến, tối nay trước tiên ở tạm chỗ của người đánh cá tá túc một đêm, ngày mai thì bắt đầu chính tại đây xây một căn nhà bên hồ mà ở vậy, ở trước một hay hai năm, khổ luyện võ công, chờ tránh khỏi tai tiếng, lại xuất hiện trên giang hồ.

Đương nhiên, chuyện thứ nhất sau khi xuất hiện lại trên giang hồ, chính là tìm được tiên sơn TrầmNguyệt sơn thần bí khó lường trong truyền thuyết kia, đánh vào Trầm Nguyệt tông (phái), đem tên ẻo lả đáng chết một vạn lần kia bắt ra, trói gô, dạo phố thị chúng, khiến hắn ngay trước mặt mình mà tự dập đầu nhận tội.

Tiêu Di nghĩ đến cái này liền cảm thấy thoải mái, nhưng nghĩ lại, y đem Tần Nguyệt Miên bắt tới, làm gì còn muốn khiến hắn trước mặt mọi người nhận sai? Điều này không phải nói y Tiêu Di cùng Tần Nguyệt Miên có quan hệ gì đó sao? Qủa thực là giấu đầu hở đuôi.

Tiêu Di đi tới cạnh nhà tranh, gõ vào đại môn làm bằng gỗ cây khô bó thành. Ai biết, cái cửa này căn bản là không có khóa, mới đẩy thì mở luôn.

Hắn cao giọng hô: “Có người không? Có người ở không a?”

Bốn phía một mảnh vắng vẻ giống nhau, không người đáp lại.

Tiêu Di nhíu mày, hướng bên trong nhà tranh đi vào, vừa đi, một bên lớn tiếng gọi, nhưng từ đầu đến cuối vấn không có người trả lời.

Y đi vào một tiểu thính (sảnh bé) chật hẹp phía trước, không có ai; lại chuyển hướng sang gian phòng hai bên trái phải, vẫn không có ai; đi đến phía bên ngoài cửa sổ đáng hé ra, chính là cũng không có ai.

Gian nhà này không nhiễm một hạt bụi, không giống như là không có người ở. Tiêu Di suy nghĩ, cho rằng có lẽ là chủ nhân gian nhà xuất môn bắt cá không về, nhưng là tự ý vào nhà thì không được thích hợp lắm, liền lui ra ngoài, ở cửa chờ trước.

Ai dè, ba canh giờ trôi qua, sắc trời đã tối, nhưng vẫn không thấy người trở về.

Tiêu Di đoán rằng chủ nhà có khả năng tối nay sẽ không về, lại quay vào phía trong nhà tranh, tìm chút lương khô ăn, rồi tìm một chỗ để ngủ. Y nằm xuống thì vẫn còn đang suy nghĩ, nếu như nửa đêm chủ nhân ngôi nhà trở về, nhất định phải hướng hắn nói lời cảm tạ.

Lúc y vừa mới có cảm giác tỉnh ngủ, sắc trời đã sáng lên nhiều, buổi sáng dương quang (ánh sáng mặt trời) khá chói mắt, chiếu xuống khiến y có điểm choáng váng đầu, cả người đều rất không thoải mái, y lúc này mới tỉnh được.

Vừa mở mắt nhìn, y đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Bất quá, xa lạ cũng không việc gì. Y nửa năm nay, các gian phòng ở đều thường rất xa lạ, chẳng qua là tạm thời dừng chân ở nơi ấy mà thôi.

Thực sự khiến y thấy kì quái, là sự xa hoa của phòng này. Chung quanh được tô điểm bởi tơ lụa trân bảo, trên tường treo thư họa vừa nhìn nhất định là trân phẩm, trong phòng vẫn còn chút huân hương (hương liệu) khiến tinh thần bình ổn, vừa nhìn đã biết là nhà giàu có. Y thực sự nghĩ không ra, chính là mình vào lúc nào lại ở một chỗ thế này.

“Tiểu Di, đêm qua ngủ như thế nào?” thanh âm Tần Nguyệt Miên mỉm cười ở trên đầu y vang lên.

Đã cách nửa năm, lại lần thứ hai nghe được thanh âm của tên kia, tim Tiêu Di nhất thời đập mạnh, kinh hãi mà ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Tần Nguyệt Miên ngồi ở chiếc ghế tựa làm bằng cây tử đàn bên giường, hướng y lộ ra tiếu dung cực kỳ mê hoặc.

Tiếu dung kia trong mắt Tiêu Di, nhưng lại mang sự giảo hoạt âm hiểm không thể nói nên lời, y ngồi dậy, hít thật sâu, mới run giọng hỏi: “Ngươi... Ngươi thế nào lại ở chỗ này?”

Tần Nguyệt Miên ý vị thâm trường mà cười, nói: “Trầm Nguyệt sơn này chính là nơi ta ở từ nhỏ sinh ra và lớn lên, ta ở chỗ này, lại có cái gì kỳ quái sao?”