Thiên Bảo năm thứ bốn mươi lăm, võ lâm xảy ra một phiên kỳ án chấn động quần hùng, nguyên là minh chủ võ lâm Cốc Thiên Bằng hào khí can vân, đại vang danh khắp giang hồ, trong một đêm toàn gia rơi vào thảm án diệt môn, trừ ấu tử Cốc Dật Hiên khi ấy đang bái sư học nghệ ở Quỷ Cốc tránh khỏi kiếp nạn, Cốc gia trên dưới ba trăm người đều bỏ mạng, máu chảy thành sông, thê thảm không sao kể hết….

Nói tới thảm án diệt môn Cốc gia, trừ Cốc Thiên Bằng chết một cách kỳ lạ, những người còn lại đều hoặc là bị hạ độc hoặc là bị một loại thủ pháp tương tự như ưng trảo thủ bẻ cổ chết, thủ pháp tàn nhẫn vô cùng, khiến lòng người kinh chấn…

Sau khi xem xét thi thể của Cốc Thiên Bằng, Thiếu Lâm chưởng môn Huệ Tuyệt mặt xám như tro, thì thào thốt ra ba chữ: “Toái Tâm Chưởng….”

Giữa lúc quần hùng sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng (1), vừa nghe xong lời giải thích của Huệ Tuyệt, lập tức chấn kinh… Toái Tâm chưởng nguyên là ma công chí thượng, không chỉ hút đi nội lực của người khác, còn khiến toái tâm liệt cốt, người trúng chưởng không tử vong ngay lập tức mà phải từ từ nếm trải thống khổ của cái chết, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, tâm cốt vỡ nát, nhưng loại ma công này vốn đã thất truyền hơn trăm năm, nay đột nhiên lại xuất hiện trên giang hồ, nhất định là cùng với Yên Nguyệt Giáo vừa xuất hiện cách đây không lâu trên Hổ Khiếu sơn không tránh khỏi liên quan, võ lâm hạo kiếp, sao có thể không khiến lòng người kinh hãi.

Sau một phen thương nghị, vì sự bình yên của giang hồ, quần hùng quyết định lần nữa lập đài chọn ra minh chủ, thảo phạt Yên Nguyệt ma giáo, trả lại một võ lâm an bình.

Không đầy hai tháng sau, sư đệ của Cốc Thiên Bằng – Bách Lý Mộ với một chiêu càn khôn phá thiên, nhanh chóng đoạt được chức vị võ lâm minh chủ, tập hợp danh môn chính phái, trùng trùng điệp điệp tiếp cận Hổ Khiếu sơn.

Người còn sống đến nay vẫn còn nhớ như in tình huống thảm liệt của trận chiến ngày hôm ấy.

Giáo chủ ma giáo Kinh Cức cuồng nịnh tuấn mỹ, giữa trời tuyết trắng xóa, không khác gì Tu La thị huyết, một mình đơn độc chống lại chưởng môn các đại phái vây công, phong thái trước sau ung dung tiêu sái, võ công tinh nghệ hơn người… Chưởng môn các phái tuy mỗi người đều mang một thân võ công tuyệt thế, vẫn không thể chống lại Toái Tâm Chưởng, phải dùng hết mấy năm nội lực bảo trụ tâm mạch của mình.

Bách Lý Mộ từ đầu đến cuối bình thản đứng một bên nhìn thế giằng co không dứt, trong lúc không ai ngờ đến thừa cơ áp chế phu nhân của Kinh Cức – “Diệu Vân tiên tử” Sở Thu Liên, Kinh Cức lập tức thu tay, thúc thủ chịu trói, nhưng vẫn cao ngạo không chịu cúi đầu, đôi con ngươi sắc bén liếc nhìn tứ phía, cười lạnh một tiếng: “Cái gọi là danh môn chính phái, cư nhiên lại sử dụng đến loại thủ đoạn ti tiện mà cả tà ma ngoại đạo như ta cũng không thèm dùng, thôi thôi, uổng cho Kinh Cức ta một đời cuồng vọng, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay…”

Lạnh nhạt liếc nhìn Sở Thu Liên, đôi con ngươi xưa nay luôn ngoan lệ quật cường trong thoáng chốc lại lộ ra tuyệt vọng bi thương, “Liên Nhi, vì sao lại phụ ta?” Không chờ Sở Thu Liên giải thích, y ngửa đầu cuồng tiếu, tự tuyệt tâm mạch mà chết.

Trên gương mặt thanh lệ vô ba của Sở Thu Liên, ngoại trừ nụ cười nhạt vẫn luôn thường trực, tuyệt không có một chút đau thương, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể của Kinh Cức, im lặng thừa nhận, đột nhiên trở tay cầm một cây ngân ti quét về phía Bách Lý Mộ, ánh mắt mang theo hận ý và sát khí.

Bách Lý Mộ nhất thời sơ xuất, trượt chân rơi xuống vách núi, cùng lúc, Sở Thu Liên lôi ra một thanh chủy từ ngực vung lên, cắt ngang yết hầu, lẳng lặng chết trong lòng Kinh Cức.

Gió lạnh gào thét, từng trận mãnh liệt phất qua Hổ Khiếu sơn hoang tàn trống trải ngập trong mùi máu tanh nồng và hơi thở của tử vong lạnh lẽo… Các môn phái vì muốn tiêu diệt sạch dư đảng của ma giáo, lệnh cho môn đồ ở lại trấn thủ Hổ Khiếu sơn, hơn một tháng sau, các đại chưởng môn bị thương trong trận chiến đều không qua khỏi, nhà của Bách Lý Mộ không biết vì lý do gì đột nhiên phát hỏa, toàn gia không người sống sót, nguyên khí võ lâm Trung Nguyên đại thương, nhất thời khó bề gượng dậy.

Lúc đó ai cũng không nghĩ đến, khi mọi người kéo nhau rời khỏi Hổ Khiếu sơn, có một đôi mắt lạnh ngập tràn hận ý luôn dõi theo quang cảnh tinh phong huyết vũ ấy.

“Thiếu chủ, tạm thời quên đi hết mọi chuyện, mười năm sau, phong ấn của người cởi bỏ, đừng quên báo thù cho giáo chủ và…. Và phu nhân…”

“….”

===========
  • Nguyên văn: 丈二和尚摸不着头脑 |Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não. Nghĩa đen: chạm không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
        Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn (cao hai trượng), mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng. Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Chạm không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.