“Không phải, đây chỉ là thói quen của em thôi.” Trác Sở Duyệt rút khăn giấy lau nước mũi.

“Thói quen” là từ ngữ dễ gợi lại quá khứ của một người. Lương Minh Hiên nói, “Lúc trước rất ít thấy em khóc, sao bây giờ em lại trở nên mít ướt vậy?”

“Đó là sự trưởng thành, lúc trước em không biết gì nên chẳng sợ gì hết.”

Một câu nói của Trác Sở Duyệt đã khái quát tất cả, Lương Minh Hiên lắng nghe những lời từ tận đáy lòng cô, anh chậm rãi gật đầu.

Trác Sở Duyệt rời khỏi vòng tay anh, ngồi xuống bàn trà rót nước uống, thấy Lương Minh Hiên vẫn đang ngẩn người, cô không nhịn được hỏi, “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Lương Minh Hiên thẳng thắn nói ra cảm xúc của mình, “Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng thời gian đã khiến anh thay đổi rất nhiều, anh thực sự không còn nhẫn tâm như hồi trẻ nữa, kể cả việc anh đối xử với gia đình mình.”

“Anh nhẫn tâm ư? Tại sao từ trước tới giờ em không cảm nhận được nhỉ?”

“Vào lần đầu tiên gặp em, đối với anh mà nói, em… không quan trọng.” Lương Minh Hiên mỉm cười nói tiếp, “Ai sẽ nghiêm túc theo đuổi con gái của bạn mình, ai lại để tâm đến đứa trẻ thường xuyên làm phiền mình chứ?”

Trác Sở Duyệt bỗng nhớ lại, lúc đầu Lương Minh Hiên đối xử với cô rất lịch sự và kiên nhẫn, quả thật có cảm giác hơi xa cách.

Trác Sở Duyệt chân thành nói, “Nhưng ngoại hình của anh vẫn giống hệt hồi trước, anh chăm sóc bản thân tốt thật đấy."

Lương Minh Hiên cũng chân thành đáp lại, “Chỉ cần ngủ sớm dậy sớm và kiên trì tập thể dục thì em cũng sẽ thế thôi.”

Cô liếc ra ban công rồi nhanh chóng đứng dậy, “Em đi cất quần áo đây.”

Ngay khi cô bước vào nhà, anh đã muốn hỏi rồi, “Hôm nay em mặc bộ đồ này đi ra ngoài sao?”

Trác Sở Duyệt cúi đầu nhìn xuống thì thấy mình đang mặc áo len sweater cổ chữ V, để lộ cổ áo sơ mi màu lam nhạt rộng thùng thình, thậm chí nó còn chẳng phải đồ của cô nữa nhưng Trác Sở Duyệt lại cảm thấy rất thoải mái.

“Buổi sáng đi vội quá nên em không nhìn kỹ.” Trác Sở Duyệt trả lời.

Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Triệu Thành đi thang máy lên tới nơi.

Khi bước vào phòng khách và nhìn thấy Trác Sở Duyệt, anh ta sửng sốt, sau đó lập tức chào hỏi, “Đã lâu không gặp, Sở Duyệt.”

Trác Sở Duyệt chỉ về phía phòng ăn, “Có McDonald’s…”

“Vậy…” Triệu Thành đi theo hướng cô chỉ, “Tôi không khách sáo nhé.”

Triệu Thành cảm thấy đầu óc mình bị chập rồi, sao lại quên Lương Minh Hiên cũng ở đây, thế là anh ta lập tức lên tiếng, “Ơ… Tổng giám đốc Lương, chúng ta tới phòng sách phải không ạ?”

Lương Minh Hiên hỏi ngược lại anh ta, “Cậu không ăn sao?”

“Không cần, không cần đâu ạ, em không đói bụng.” Triệu Thành định xua tay nhưng lại không đưa tay lên nổi vì phải ôm chồng tài liệu trước ngực.

“Đưa nó cho tôi đi.” Lương Minh Hiên vươn tay về phía Triệu Thành.

“Đây là kế hoạch các hạng mục mà họ trình lên và kế hoạch dự toán thu chi...”

“Cậu ngồi xuống ăn đi.” Lương Minh Hiên nhận lấy chồng hồ sơ rồi quay đi, sau đó xoay đầu lại nói, “Ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ nhé.”

Triệu Thành không biết làm thế nào nhưng cũng không lên tiếng mà lặng lẽ rời khỏi phòng khách.

Trác Sở Duyệt ra ban công cất quần áo.

Hiện tại trên tầng ba mươi sáu của tòa nhà cao tầng không có gió, cũng không nghe được tiếng còi xe, chỉ nghe thấy chút âm thanh trên bầu trời, mà đó cũng không được xem là âm thanh, không gian tương đối yên tĩnh, rất thích hợp để lén làm chuyện xấu.

Trác Sở Duyệt tìm được một điếu thuốc lá trong túi quần jean.

Có ai đó gõ lên cửa kính sát đất.

Tay Trác Sở Duyệt run lên, suýt thì làm rơi điếu thuốc xuống đất.

Khi thấy đó là Triệu Thành, trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn, “Lương Minh Hiên đâu ạ?”

Trác Sở Duyệt vẫn luôn gọi Lương Minh Hiên bằng cả họ lẫn tên, mỗi khi Triệu Thành nghe thấy đều lo sợ không thôi.

Công việc và vận mệnh của Trác Sở Duyệt không nằm trong tay Lương Minh Hiên nên cô không sợ anh, thậm chí còn không thèm để ý đến bối cảnh giàu có của anh, đương nhiên cô cũng không thèm nịnh nọt anh, Trác Sở Duyệt chỉ có sự phụ thuộc và tin tưởng thuần túy đối với Lương Minh Hiên mà thôi.

Triệu Thành đứng dưới góc độ một người đàn ông suy nghĩ, có lẽ Lương Minh Hiên thích thái độ đó của cô, sự chân thật mà người khác không thể có được.

“Anh ấy ở phòng sách.” Anh ta trả lời.

Trác Sở Duyệt cầm điếu thuốc trên tay bị Triệu Thành bắt gặp là một chuyện, nhưng nếu cô hút thuốc trước mặt anh ta lại là chuyện khác.

Dường như Triệu Thành không có ý định bỏ đi, anh ta vừa ăn hamburger vừa nói, “Tôi mạo muội hỏi một câu.”

“Dạ?”

“Cô và tổng giám đốc Lương sống chung phải không?”

Anh ta rất biết cách hỏi, không phải hẹn hò mà là "sống chung".

Không nhất thiết là người yêu mới có thể sống chung, cũng không phải cứ yêu nhau thì sẽ sống chung, hoàn toàn quang minh chính đại.

Trác Sở Duyệt hỏi lại, “Anh không biết ạ?”

“Tổng giám đốc Lương chỉ dặn dò tôi chuẩn bị căn hộ này, ngoài ra tôi không biết gì hết.”

Trác Sở Duyệt gật đầu, “Vâng.”

Yên lặng một lúc.

Ánh mắt Triệu Thành chuyển từ khung cảnh thành phố xám xịt sang gương mặt không trang điểm của Trác Sở Duyệt, cô vẫn giống hệt lần đầu tiên anh ta gặp vào mấy năm trước, cằm hơi hất lên, vừa xinh đẹp lại mang theo chút ngây thơ.

Anh ta nhìn quần áo phơi trên ban công, chợt nhớ tới một chuyện.

“Tôi vẫn còn nhớ vào dịp sinh nhật của tổng giám đốc Lương năm ngoái, cô có gửi tặng một bộ âu phục, anh ấy rất vui và chỉ mặc nó trong buổi tiệc rượu cuối năm thôi, lúc ấy có người hỏi, “Sao tôi lại thấy hình như tổng giám đốc Lương rất thích bộ đồ này nhỉ?” Tôi trả lời, “Bởi vì nó do con gái của anh ấy tặng.”."

Cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của tin đồn.

Trác Sở Duyệt im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng thở dài rồi cầm điếu thuốc nhét vào túi áo trên của anh ta, “Giấu hộ em nhé, sau đó lúc ra ngoài thì vứt luôn giúp em với.”

Buổi tối bọn họ không ăn cơm mà cắt một đĩa trái cây, sau đó ngồi trên ban công ngắm ánh hoàng hôn giống như màu rượu whisky dần biến mất, thay vào đó là ánh đèn của các toà nhà cao tầng, dòng xe cộ di chuyển như dòng chảy trên sông.

Sau khi rửa mặt xong, Trác Sở Duyệt dựa vào giường đọc sách.

Lương Minh Hiên kết thúc công việc, anh bước ra khỏi phòng tắm và ôm Trác Sở Duyệt từ phía sau rồi hôn lên cổ cô.

Trác Sở Duyệt coi áo thun như áo ngủ, anh kéo áo rồi hôn lên lưng cô, tay vòng đến trước ngực cô.

Sau đó, tiếng thở nặng nề phập phồng của anh dừng lại bên tai Trác Sở Duyệt.

Quá trình dài dằng dặc nhưng không giày vò, Trác Sở Duyệt không thể nói là mình lo lắng, nhưng trong một khoảnh khắc nhắm chặt mắt lại, eo cô cong lên và cuối cùng hạ xuống thật nhẹ nhàng.

Sáng sớm, có người gọi điện thoại tới phá tan giấc ngủ yên bình của cô.

Trác Sở Duyệt nhìn điện thoại, cô lập tức tỉnh táo vì người đó là Nghê Tuyết.

Chị ấy sẽ nói gì nhỉ? Trác Sở Duyệt ngẩn người suy nghĩ, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.

Trác Sở Duyệt ngồi dậy rồi trả lời điện thoại, cô nói chuyện khoảng chừng sáu, bảy phút.

Cúp điện thoại, Trác Sở Duyệt bước ra khỏi phòng.

Hôm nay trong phòng mở máy sưởi, chắc hẳn nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống.

Lương Minh Hiên mặc áo ngắn tay màu trắng kết hợp với quần dài vải sợi đay, anh đang chuẩn bị bữa sáng.

Trác Sở Duyệt ngồi lên chiếc ghế có gắn bánh xe, trượt vào phòng bếp thông báo cho Lương Minh Hiên, “Nghê Tuyết sắp kết hôn đó anh.”

Cô không che giấu việc bản thân đang quan sát biểu cảm của anh.

Lương Minh Hiên phát hiện ra, bèn hỏi, “Em muốn anh trả lời thế nào?”

“Chị ấy mời em tham dự hôn lễ của chị ấy.”

“Em có định đi không?”

Trong mắt Trác Sở Duyệt, Nghê Tuyết là hình tượng của một người chị tri kỷ, ngay cả khi cô cho rằng Nghê Tuyết đạo đức giả thì cô ta cũng chưa bao giờ để lộ bộ mặt xấu xa của mình, ngược lại vẫn hỏi thăm cô vào các dịp lễ tết.

“Vâng, em đồng ý với chị ấy rồi.”

Lương Minh Hiên nói, “Để Lily đi cùng em nhé.”

Trác Sở Duyệt thoải mái lên tiếng, “Em muốn đi một mình cơ.”

Lương Minh Hiên không lên tiếng, đập trứng gà vào trong chảo.

Trác Sở Duyệt ngồi trên ghế trượt đến bên cạnh Lương Minh Hiên, nghiêng đầu nhìn anh, “Em khác với chị ấy thế nào?”

“Em cẩn thận kẻo ngã bây giờ.” Anh nhắc nhở cô rồi mới hỏi, “Em nói gì vậy? Anh nghe không rõ.”

“Lần trước em có nói, em chưa từng thấy Nghê Tuyết phàn nàn rằng anh kiểm soát chị ấy quá nhiều, sau đó anh nói rằng đối với anh thì em và chị ấy không giống nhau.”

“Anh không muốn giải thích bởi vì như thế sẽ thiếu tôn trọng em.”

“Tôn trọng hay không sẽ do em quyết định, phải không anh?”

Lương Minh Hiên chậm rãi múc hai bát cháo rồi đưa tới trước mặt cô, “Em nói nghe thì hay lắm, anh không muốn những yếu tố bên ngoài làm tổn thương em, nói thế này có lẽ sẽ không dễ nghe nhưng anh muốn kiểm soát cuộc sống của em, muốn em vui vẻ chấp nhận sự kiểm soát này, có điều rõ ràng là anh làm không tốt.”

Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, “Em xem đi, anh vẫn gây áp lực cho em.”

Cô biết, Lương Minh Hiên không chỉ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà còn cuồng khống chế.

“Hôm qua, cảm xúc của em rất tệ là bởi vì chuyện công việc, không liên quan gì đến anh, do em không biết cách xả stress như thế nào nên đành phải oán trách anh.”

Lương Minh Hiên khẽ ừ một tiếng, bưng bát lên rồi nói với cô, “Em qua đây ngồi đi.”

Trác Sở Duyệt ngoan ngoãn kéo ghế sang, “Em có thể xin lỗi anh không?”

“Không, hơn nữa em không cần phải xin lỗi.” Lương Minh Hiên nói tiếp, “Anh sẽ giúp em sắp xếp hành trình chuyến đi, ít nhất anh vẫn muốn biết thời gian em đi và về thế nào hay đang ở đâu.”

Ngày tiếp theo, Trác Sở Duyệt đến văn phòng làm việc.

Sau vở hài kịch, cuối cùng Cici cũng rời đi, hơn nữa trong ba năm tới không thể gia nhập bất kỳ công ty kiến trúc nào.

Văn phòng chỉ còn ba, bốn người, nhìn qua tất cả đều bình thường, Nhậm Tố Hòa cũng vắng mặt, Trác Sở Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

Cô đến tìm Cao Hải Khoát rồi nói: “Thầy ơi, em muốn xin phép nghỉ vài ngày.”

“Vài ngày?” Anh ta hỏi mà không ngẩng đầu lên.

“Năm sáu bảy tám ngày.”

Cao Hải Khoát lạnh lùng nói, “Cô nằm mơ đi!”

Anh ta lại hỏi, “Cô xin nghỉ nhiều ngày như vậy để làm gì?”

Trác Sở Duyệt nói thật, “Bạn em kết hôn nên mời em tham dự.”

“Ở trong nước hả?”

Trác Sở Duyệt gật đầu.

“Hôn lễ vào ngày nào?”

“Thứ ba tuần tới ạ.”

Anh ta nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nói, “Không tính cuối tuần, tôi cho cô ba ngày nghỉ, cô phải quay lại đây vào thứ năm.”

Cao Hải Khoát thường đối xử tốt với cô vào lúc cô không ngờ tới.

Trong lòng Trác Sở Duyệt đầy cảm kích, “I love you.”

“Cút.”