Thời gian trôi qua thật nhanh, Trác Sở Duyệt ở căn hộ nhỏ này thấm thoắt đã hai năm.

Kết thúc cuộc gọi với Lương Minh Hiên, cô nhổ hạt quả anh đào ra rồi ném vào trong chiếc bát thủy tinh Iittala (1), thật ra nó là chiếc ly rượu chân thấp được sử dụng như một cái bát.

(1) Iittala là một thương hiệu chuyên thiết kế các bộ đồ ăn và dụng cụ nhà bếp của Phần Lan.

Không chỉ có chiếc ly, những đồ dùng trong bếp bao gồm bộ nồi Ruffoni (2) và toàn bộ bát đĩa Hasami (3) trên tủ đều không có đất dụng võ.

(2) Ruffoni là thương hiệu nồi chảo làm bằng tay xuất xứ từ Ý.

(3) Hasami là một làng gốm nổi tiếng và khu vực Nakaoyama có rất nhiều đồ gốm đặc biệt đa dạng về số lượng và chủng loại.

Không, không phải Trác Sở Duyệt mua mấy thứ này, cô còn không có đủ tiền để mua tủ lạnh hay mua nồi, toàn bộ mọi thứ đều do Lương Minh Hiên mua.

Đáng tiếc Trác Sở Duyệt không có thói quen xuống bếp, ngược lại cô là khách quen của cửa hàng tiện lợi.

Đêm đã khuya, cô nằm trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ trời lại đổ mưa.

Mưa là nguồn cảm hứng của nhà thơ nhưng chẳng khác gì cơn ác mộng với những người phải đi làm.

Hi vọng ngày mai thời tiết sẽ đẹp.

Trước ngày hôm qua, cô Triệu - khách hàng của cô vẫn có thái độ khó chịu đòi đổi nhà thiết kế, vì vậy cô không cần đến nơi thi công giám sát, cũng không dám để bản thân lười biếng ở nhà nên đành ngoan ngoãn lên công ty chấm công.

Trác Sở Duyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần jean màu xanh nước biển cạp cao. Áo sơ mi là chất vải poly cotton, nó thõng xuống hơi nhiều do cô quá gầy, khi mặc lên người trông rất lỏng lẻo và mang lại cảm giác tự nhiên.

Cô thường xuyên lọt vào ống kính chụp những người đẹp trên đường, mọi người rất thích vóc dáng của cô, chỉ có Lương Minh Hiên mới để ý rằng cô gầy, anh nhíu mày, “Ôi trời ơi, tôi chỉ vặn nhẹ tay cháu thôi cũng gãy được đấy.” Anh đã từng nói như vậy.

Cô cũng đáp lại rằng, “Do chú mạnh tay quá ấy chứ.”

“Do thói quen ăn uống của cháu có vấn đề thì đúng hơn.”

“Thế này nhé, nếu cháu chịu ăn cơm nhiều hơn thì chú sẽ bồi thường cho cháu 100 tệ, được không ạ?”

Lương Minh Hiên sẽ không coi như không liên quan đến mình mà nói "Dù cháu chết đói cũng chẳng phải việc của tôi", anh chỉ biết mỉm cười đồng ý, còn rất chắc chắn, “Cháu sẽ không kiên trì được mấy ngày đâu.”

Nhìn xung quanh văn phòng, mọi người đều có việc để làm, Trác Sở Duyệt đành phải mở laptop ra xem một bộ phim điện ảnh của Pháp tên là “Kiệt Sức".

Một đồng nghiệp nữ gác điện thoại rồi gọi cô, “Cậu nợ cước điện thoại à?”

Cô chợt nhớ đến cuộc gọi đi nước ngoài với Lương Minh Hiên tối hôm qua, thảo nào sáng này không có một cuộc gọi chào hàng nào, cô giật mình nhận ra, “Có thể lắm.”

“Phòng tranh Từ Như Thâm sẽ tổ chức một buổi triển lãm vào tháng tám, sếp muốn cậu đi để học tập.”

“Triển lãm của ai?”

“Ai da, đột nhiên tớ không nhớ, hình như của một Hoa kiều có quốc tịch Nga.”

Trác Sở Duyệt bấc giác nghĩ ra một cái tên, “Chiêm Sĩ Kiệt?”

“Đúng rồi!” Cô bạn đồng nghiệp quay đầu lại hỏi mọi người xung quanh, “Có ai muốn uống trà sữa không?”

Trác Sở Duyệt hiểu cô ấy không còn tin tức nào muốn thông báo nữa.

Cô bạn đồng nghiệp quay lại hỏi cô, “Cậu uống không?”

“Thôi, lát nữa tớ đến phòng tranh rồi.”

Vì muốn nhanh chóng đến phòng tranh nên Trác Sở Duyệt gọi taxi đi.

Nhưng khi cô chạy đến đó thì nhân viên quản lý thông báo, “Chiêm Sĩ Kiệt không ở trong nước, chúng tôi không biết chính xác ngày nào ông ấy về, chỉ biết có hơn một trăm tác phẩm định triển lãm, khi đó chúng tôi sẽ gọi lại cho cô.”

Hơn một trăm bức tranh!

Trác Sở Duyệt vội vàng hỏi, “Ông ấy không để lại yêu cầu cụ thể nào sao?”

“Không.”

“Được rồi, cảm ơn anh.”

Có thể nói, cô với Chiêm Sĩ Kiệt cũng được xem là "người quen cũ".

Bởi vì dưới giường trong nhà Trác Sở Duyệt có giữ một bức tranh của Chiêm Sĩ Kiệt do Chu Gia Đình tặng cô từ mấy năm trước, chính là bức tranh ghim cài áo Bagues - Masriera.

Sau khi chia tay Chu Gia Đình, cô không hề lấy ra thưởng thức, lớp giấy gói bức tranh chắc cũng đầy bụi rồi.

Nhớ đến Chu Gia Đình thì không thể không nghĩ tới Khả Nhân, người bạn thân nhất của cô hồi trung học.

Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ đến Cố Sùng Viễn, người thợ sửa đồng hồ mới quen biết hôm qua.

Lúc đó, bỗng nhiên trong đầu Trác Sở Duyệt có một chút kí ức chợt lóe lên khiến cô sửng sốt.

Dường như đã từng quen biết, vô cùng kỳ lạ.

Trác Sở Duyệt tỉnh táo lại mới phát hiện mình đang đi xuống tàu điện ngầm.

Càng nghĩ về nó cô càng nhớ rõ hơn nên vội lấy điện thoại gọi cho Cố Sùng Viễn, “Ngại quá, không quấy rầy anh chứ?”

“Không đâu, cô nói đi.”

Giọng của anh ta trầm thấp mang theo chút giọng mũi bình thường, nghe rất thoải mái.

“Trước kia chúng ta có quen biết nhau không?”

Trác Sở Duyệt hỏi xong mới nhận ra bây giờ mà hỏi câu này thì chẳng khác gì lời mở đầu để làm quen, ý nghĩa đã thay đổi.

“Không, không phải tôi muốn thả thính anh đâu, anh đừng hiểu lầm.”

Dường như anh ta bật cười, “Đừng lo.”

Ban đầu không lo, bây giờ tự nhiên cô lại hơi hồi hộp khi nghe anh ta nói vậy.

“Tôi biết cô.” Anh ta nói.

Trác Sở Duyệt yên lòng, không phải đầu óc cô có vấn đề.

“Trước kia tôi học ở trường Tam Trung.”

“A!” Vì quá kích động mà Trác Sở Duyệt hơi lớn tiếng, cô vội che miệng lại, tránh để mọi người xung quanh chú ý rồi đi đến một góc của trạm tàu điện ngầm.

Mọi thứ bỗng chốc sáng tỏ.

Một đoàn tàu vừa vào trạm nhưng Trác Sở Duyệt không lên vì tín hiệu trên tàu rất kém, hơn nữa cô cũng không có việc gì gấp nên quyết định ở lại trò chuyện vui vẻ với Cố Sùng Viễn.

Cuối cùng cô nói, “Hôm nào rảnh tôi mời anh ăn bữa cơm nhé.”

Trác Sở Duyệt chẳng hề mong đợi ngày hôm sau phòng tranh sẽ liên hệ với mình, nhưng lại không ngờ phải đợi suốt một tuần lễ mới có tin tức.

Cô đã tìm hiểu chi tiết về phòng tranh này trong lúc chán nản, nó được tạo ra bởi một kiến trúc sư người Nhật Bản.

Lại một lần nữa đến phòng tranh mà vẫn không thấy Chiêm Sĩ Kiệt, chỉ có vài bản vẽ phác thảo của ông ấy.

Nhân viên quản lý nói, “Đây là tất cả ý kiến của Chiêm Sĩ Kiệt, ngoài ra ông ấy không có yêu cầu gì về những mặt khác, ông ấy nói cực kỳ tin tưởng ánh mắt nghệ thuật của thầy Cao Hải Khoát.”

Cô lên tiếng, “Nhưng tôi không phải thầy Cao Hải Khoát.”

“Không phải cô là học trò giỏi của anh ấy sao? Như nhau cả thôi.”

“Ý của tôi là ông Chiêm Sĩ Kiệt có biết tình huống này không?” Trên đời đâu có chuyện gì cũng dự đoán trước được.

Nhân viên quản lý nhìn ra sau lưng cô, “Xin hỏi anh là?”

Trác Sở Duyệt xoay người thì thấy một chàng trai trẻ bước tới, dáng người cao gầy, từ đầu tới chân là bộ trang phục thể thao khá giản dị, trông hết sức thoải mái lại mang đậm phong thái của người có học.

Hiện tại là thời gian phòng tranh đóng cửa, người không liên quan không được vào.

Cô nhanh trí nói, “Đồng nghiệp ở văn phòng tôi.”

Cố Sùng Viễn không luống cuống mà nhanh chóng nhập vai, anh ta bình tĩnh bắt tay với nhân viên quản lý, “Xin chào.”

Dưới sự hỗ trợ của nhân viên quản lý, cô ghi chép lại hiện trường khu triển lãm, Cố Sùng Viễn ở bên cạnh thỉnh thoảng xen vào vài câu giải thích độc đáo, không để lộ chút sơ hở nào.

Vừa ra khỏi cửa chính của phòng tranh, Trác Sở Duyệt không nhịn được nữa bắt đầu cười, “Anh học đại học nào vậy? Học viện Hí kịch à?”

“Thật đáng tiếc vì Học viện Hí kịch đã bỏ qua một sinh viên ưu tú, mặt khác, trường cũ của tôi lại cảm thấy may mắn."

Cô bật cười thoải mái.

Bảy giờ tối, trong quán đồ nướng đang rất nhộn nhịp.

Trác Sở Duyệt coi anh ta như bạn bè, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng mà dẫn anh ta đi ăn đồ nướng, còn gọi thêm hai chai bia lạnh.

Cố Sùng Viễn phải lái xe nên không uống rượu bia, anh ta nói với cô, “Không nên uống quá nhiều.”

“Tửu lượng của tôi khá lắm đấy.”

“Tôi chỉ sợ tính cách của cô sau khi uống xong.”

“Lỡ tôi uống say thì anh có thể giả vờ không quen biết tôi.”

Anh ta ra vẻ rất vui, “Đây là cô nói đấy nhé.”

“Ủa, tôi nói gì vậy?” Cô giả ngu.

Bếp đã nóng lên, khả năng nấu nướng của Trác Sở Duyệt rất kém, thấy Cố Sùng Viễn thành thạo nên cô yên tâm phủi tay làm bà chủ.

Cô không kìm lòng được hỏi, “Anh biết nấu ăn à?”

“Ừ.” Anh ta gật đầu.

“Quá đỉnh.”

Cố Sùng Viễn cười, “Tôi sống chung với một người bạn bằng tuổi nên đương nhiên phải học nấu ăn rồi.”

“Anh còn phải chịu trách nhiệm chăm sóc bạn mình nữa cơ à?”

“Cậu ấy ở với tôi từ nhỏ, bình thường cũng hay chăm sóc tôi.”

Cố Sùng Viễn còn trẻ như vậy mà tính tình khá điềm tĩnh, đáng tin cậy, thật là hiếm thấy.

Hai chai bia đã thấy đáy mà Trác Sở Duyệt vẫn rất tỉnh táo.

Cố Sùng Viễn lên tiếng hỏi về một chuyện khiến anh ta bối rối suốt nhiều năm.

Vì sao hồi trước cô xuất hiện trước cổng trường anh ta, không hiểu sao lại đưa cho anh ta vài lon nước có ga rồi im lặng chạy mất.

“À!” Trác Sở Duyệt còn chưa giải thích đã cười rộ lên, “Lớp chúng tôi có một bạn nữ, cuộc thi nào cũng đứng đầu, trong một lần thi cấp tỉnh thì bị anh cướp mất vị trí đầu, cậu ấy khóc lóc thảm thiết đến nỗi các bạn khác không chịu nổi phải bảo tôi đi xử lý anh, tốt nhất là khiến anh không có tinh thần để học.”

Cố Sùng Viễn bó tay.

“Về sau tôi cũng quên mất chuyện này.”

Anh ta bất đắc dĩ bật cười.

Cố Sùng Viễn đưa cô đến dưới tầng của khu căn hộ, dường như mọi nhà đều đã lên đèn.

Cô tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, anh ta bình thản lên tiếng, “Hẹn gặp lại.”

Không nói những câu thân mật như "Nghỉ ngơi sớm, mơ những giấc mơ đẹp", không ngăn cô trả tiền bữa tối, chỉ nói hai ngày nữa anh ta sẽ mời, không để cô cảm thấy một chút không thoải mái nào.

Quả là một con người đúng mực.

Lúc mở cửa vào nhà, Trác Sở Duyệt vẫn còn đang nghĩ về Cố Sùng Viễn.

Bởi vì tính cách của anh ta rất giống Lương Minh Hiên.

Trác Sở Duyệt cảm thấy mình hơi đê tiện.

“Đê tiện?” Trần Thi Mẫn ngồi xuống ghế sofa, cầm tách trà nhài lên uống một ngụm rồi hỏi, “Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?”

Trác Sở Duyệt ngồi ngây người trước bàn làm việc. Ánh mặt trời vào buổi chiều chiếu xuống có thể nhìn thấy rõ những hạt bụi.

Trần Thi Mẫn thoải mái nằm xuống như ở nhà của mình, “Mỗi người đều có một hình mẫu mà mình thích, cậu chỉ thích cùng một kiểu người thôi, quá là bình thường.”

Một thứ gì đó vừa bị cô ấy vạch trần, Trác Sở Duyệt bối rối hồi lâu, “Tớ chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chúng ta dừng câu chuyện tại đây đi.”

“Vậy hãy nói về quán bar mới mở trên đường Thắng Kỳ đi.”

“Tối này tớ muốn đi ngủ, sáng mai phải ra sân bay đón Lương Minh Hiên.”

Trần Thi Mẫn ném chiếc gối tựa lưng về phía cô, “Mọi việc thuận lợi nhé.”

Từ nội thành đến sân bay nơi Lương Minh Hiên đáp xuống mất khoảng một tiếng, cô tính toán thời gian rồi đi từ rất sớm.

Lần đầu tiên đi phỏng vấn xin việc còn chưa nhiệt tình như vậy.

Trác Sở Duyệt quanh quẩn tại cửa đón ở tầng một với những người khác, nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng thấy Lương Minh Hiên kéo vali đi tới.

Trong đám người, Trác Sở Duyệt chỉ thấy mỗi anh, Lương Minh Hiên vạch rõ ranh giới với những người đàn ông bình thường, anh vô cùng nổi bật, lúc trước trong đầu cô còn nghĩ đến người này người kia, giờ phút này đều ném hết lên dải ngân hà.

Trác Sở Duyệt không nhịn được nở nụ cười, niềm vui trào dâng trong lòng không thể kiềm chế được.

Cô lướt qua người đi đường đang qua lại rồi chạy đến trước mặt anh, “Cháu đợi chú hơn nửa tiếng rồi...”

Lương Minh Hiên trêu, “Vất vả cho cháu đại giá đến đây.”

Có một cô gái bước ra từ sau lưng anh.

Cô ta có mái tóc dài màu nâu, ngũ quan rất sâu nhưng khuôn mặt lại nhỏ, đôi mắt khá đẹp, có điều khoảng cách giữa hai mắt hơi hẹp, cô ta mặc áo sơ mi cổ chữ V kết hợp với chiếc váy dài màu xanh rong biển, đi giày mũi nhọn gót bằng, có thể nhìn ra cô gái này cao 1m70.

Cô ta mỉm cười, vẻ mặt tràn ngập sự hào phóng và nhiệt tình.

Trong lòng Trác Sở Duyệt hoảng hốt, “Đây là?”

Lương Minh Hiên nhớ ra rồi lên tiếng giới thiệu, “Đây là Giang Tuệ Chi, giám đốc marketing của công ty chúng tôi.”

May mà không phải anh dẫn theo một cô bạn gái mới về.

Cô vội vàng quay sang cười với Giang Tuệ Chi.

Sau đó lên tiếng hỏi anh, “Chú tới đây công tác ạ?"