Vân Nhiễm dừng chân lại, xoay người nhìn, mắt trông thấy nam tử trung niên vừa nãy trong gian phòng của Tề Mạc đang đứng cách đó không xa, trong mắt hàm chứa ý cười, hướng nàng gật đầu làm lễ.

Nàng hơi ngẩn ra, người nọ đã chậm rãi đến gần, trong miệng cười nói: “Tại hạ Yên Châu Lạc Thất, mới vừa rồi thấy cô nương vấn đáp cơ trí, hành sự lớn mật, trong lòng rất bội phục, cho nên mạo muội đi theo ra ngoài, sự thất lễ này, mong rằng Vân cô nương chớ trách.” V

ân Nhiễm trong lòng hoài nghi, nhất thời vẫn chưa đáp lời, trung niên nam tử kia thấy mặt nàng lộ vẻ đề phòng, mỉm cười, nói: “Tại hạ hiện có chuyện quan trọng trên người, không tiện cùng cô nương nói chuyện, ta muốn mời Vân cô nương ba ngày sau đích thân tới Yên Châu Vạn Hác sơn trang một chuyến.”

Nói xong nhìn nàng gật đầu cười, lập tức quay người đi về tửu lầu. Vân Nhiễm hơi nhíu mày, mặc dù đối với mưu đồ của Lạc Thất có chút hiếu kỳ, nhưng nàng xưa nay tính tình cẩn thận, bây giờ lại đang bị quan phủ phát lệnh truy nã, tất nhiên sẽ không liều lĩnh tiếp nhận lời mời của người lạ, huống chi người này còn cùng Tề Mạc có quan hệ, lập tức cười nhạt một tiếng, đem việc này vứt ra sau đầu, một thân khoan khoái ra khỏi thành.

Đêm ngày hôm đó, nàng đã đặt chân tới Hán xuyên, Vân Nhiễm tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, nàng ngủ chưa được bao lâu, liền nghe cửa phòng bị ai đó nhẹ nhàng gõ, chủ quán đứng cửa ngoài kêu: “Khách quan, có người nhờ ta chuyển đồ cho ngươi.” Trong lòng nàng kinh ngạc, tiến lên mở cửa phòng. Chủ quán kia tay cầm hộp gỗ đứng ngoài cửa, thấy nàng ra, liền nói: “Vừa rồi Vạn Hác sơn trang phái người đến, phân phó tiểu nhân đem vật này giao cho phòng chữ thiên số một của Vân cô nương, không phải là khách quan ngài sao?” Vân Nhiễm nghe thấy bốn chữ “Vạn Hác sơn trang”, trong lòng khẽ động, hỏi: “Người đâu?”

Chủ quán đáp: “Sau khi đem đồ đưa đến liền rời đi.” Vân Nhiễm không biết phải làm sao, ra hiệu chủ quán đem hộp gỗ đặt lên bàn, nàng khép lại cửa phòng, quay đến bên cạnh bàn, thấy hộp gỗ được sơ chế từ gỗ tử đàn, chạm trổ hoa mỹ tinh tế, nàng mở nắp hộp ra nhìn, liền lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy bên trong sắc tím ẩn hiện, đặt trong đó là một thanh nhuyễn kiếm cuốn khúc, mặt trên của vỏ kiếm giống như vàng mà không phải vàng giống như tơ mà không phải tơ, lấy ra nhìn, chính là Tử Kinh nhuyễn kiếm đêm qua lấy được từ chỗ Tô Vân Cẩm.

Trong lòng nàng rối rắm, Tề Mạc đã chịu ra giá vạn lượng vàng, Lạc Thất hắn lấy được kiếm này, chắc hẳn phải bỏ ra số tiền thưởng lớn hơn trước, vì sao cuối cùng thanh kiếm này lại đưa tới chỗ mình? Nàng rơi vào trầm tư, nàng đưa tay mở tấm danh thiếp, thấy bên trong vẫn thoang thoảng hương mực mới, trên thư viết mấy chữ “Yên Châu Lạc Thất chấp bút”, lực bút hồn hậu ôn nhuận, nét chữ như người. Vân Nhiễm khẽ cười khổ, xem ra Lạc Thất sớm đã bày sẵn kế hoạch, biết nàng không muốn đến chỗ hẹn, cố ý cho người trước đưa phân đại lễ đến đây. Như vậy, ngược lại khiến cho nàng không thể không đến Vạn Hác sơn trang một chuyến.

Sáng sớm hôm sau, Vân Nhiễm mua một con ngựa, lại hướng chủ quán hỏi rõ đường, liền lập tức khởi hành đến Yên Châu, một đường ngày đi đêm nghỉ, tới sớm ngày thứ ba, rốt cuộc đến ngoại ô Yên Châu. Nàng đang suy nghĩ nên tìm cách nào  hỏi thăm chỗ ở Vạn Hác sơn trang, chợt nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa, vài kỵ mã nhanh như chớp đang lao về phía mình. Vân Nhiễm kéo dây cương, đang muốn quay ngựa tránh sang một bên, nào biết con ngựa kia thình lình dúi về phía sau, khụy chân quỳ trên mặt đất, suýt nữa đem nàng ngã khỏi lưng ngựa.

Cái biến cố bất ngờ phát sinh này, trong nháy mắt vài con kỵ mã đã phi đến gần, Vân Nhiễm đang muốn đề khí tung mình tránh, liền thấy một đạo thân ảnh màu trắng từ lưng ngựa vọt đến, giống như mũi tên phóng tới, duỗi cánh tay đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng tung người tránh bên đường. Người đang cưỡi ngựa cũng cực kỳ ăn ý, vừa nhìn thấy chủ nhân ly khai, liền cất vó phi lên trước, chắn trước ngựa của Vân Nhiễm. Sau đó một người thu thế, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí dài, ngựa cưỡi của Vân Nhiễm đã bị kẹp giữa hai con ngựa khác, cả hai con đều bị chấn động, con ngựa của Vân Nhiễm ngã xuống, người cưỡi ngựa kia thân thể cường tráng, thấy ngựa mình không khống chế được nữa thì tung mình xuống đất.

Phía sau mấy người nhao nhao ghìm ngựa xuống đất, tiến lên trấn an chấn kinh ngựa, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng ngựa hí tiếng người loạn cả lên. Vân Nhiễm khẽ nhíu mày, bạch y nhân ghìm ngựa  buông nàng ra, trong miệng hỏi: “Cô nương, ngươi không bị dọa chứ?” Vân Nhiễm ngẩng đầu thấy nam tử trẻ tuổi trước mặt dung mạo tuấn nhã, trong lòng lại bị chấn động. Nam tử kia thấy sắc mặt nàng tái nhợt, chỉ nghĩ nàng bị chấn kinh không nhẹ, trong lòng cảm thấy có lỗi, hòa nhã nói: “Tại hạ cùng với đồng bạn nóng ruột gấp rút lên đường, quấy nhiễu cô nương, thực sự là xin lỗi.” Vân Nhiễm kiềm nén kích động trong lòng, khẽ lắc đầu.

Bạn của người nọ đi tới, bẩm: “Công tử, ngựa của cô nương này bị thương chân sau, sợ là không còn dùng được.” Nam tử trẻ tuổi kia giọng hơi trầm ngâm, nói với Vân Nhiễm: “Tại hạ vốn nên đền cho cô nương một con ngựa để cô nương đỡ phải đi bộ, chỉ là ta đang có chuyện quan trọng cần đến Yên Châu gấp, nhất thời không thể dừng lại được…”

Vân Nhiễm đã tiếp lời nói: “Công tử không cần khó xử, ngựa này là ta bỏ ra mười hai lượng bạc để mua, công tử chỉ cần bồi thường là được.” Nam tử kia thấy nàng sảng khoái như vậy, trái lại hơi ngẩn ra, đưa tay vào ngực, lấy thỏi bạc đưa cho Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm đưa tay nhận lấy, mỉm cười nói: “Này thỏi bạc tử đã hơn mười hai lượng, công tử tiếp theo xin cứ tự nhiên.” Nam tử kia sâu sắc nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: “Đa tạ.” Liền vội vã cùng những người khác tung người lên ngựa, thúc ngựa nhanh chóng lao đi. Vân Nhiễm đứng ở bên đường, nhìn chằm chằm bụi đất phía xa mà suy nghĩ đến xuất thần. Dưới tình trạng này cùng Tư Mã Lưu Vân gặp lại, là nàng ngàn vạn lần không lường trước được, chỉ là vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở ngoại thành Yên Châu? Vân Nhiễm cười tự giễu, khẽ thở dài, mặc kệ thế nào, sau này nàng cùng người này đã không có bất kỳ quan hệ nào nữa. Đây cũng vốn là ý nguyện trong lòng nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng thoải mái hơn, lập tức thi triển khinh công, chạy thẳng tới Yên Châu. Vân Nhiễm vừa mới vào cổng thành, liền thấy một nam tử mặc trang phục nô bộc nghênh đón tiến lên, giọng đầy cung kính hỏi: “Vị này chính là Vân cô nương? Chủ nhân nhà ta đặc biệt lệnh cho tiểu nhân ở đây chờ ngài, nghênh tiếp cô nương đến Vạn Hác sơn trang.” Vân Nhiễm hơi mỉm cười, trong lòng cảm thấy Lạc thất đãi khách cũng rất chú đáo, liền gật đầu nói: “Như vậy làm phiền rồi.” Nô bộc dẫn Vân Nhiễm theo cửa phía đông ra khỏi thành, sớm đã có người chuẩn bị sẵn hai con tuấn mã, hai người lên ngựa đi về phía đông, đi tới một tòa viện khí thế to lớn. Nô bộc đang muốn cho người đi bẩm báo, đột nhiên thấy cửa trang mở ra, Lạc Thất cùng vị nam tử trẻ tuổi từ đó đi ra. Tên nam tử kia một thân bạch y, rất là anh tuấn, thần sắc trên mặt hơi có vẻ thất vọng, ánh mắt của hắn cùng Vân Nhiễm chạm nhau, hai người đồng thời ngẩn ra. Lạc thất hai mắt sáng ngời, cười nói: “Lạc mỗ còn có một vị khách quý khác đến thăm, không thể tiễn khách, mong rằng Tư Mã công tử thứ tội.”

Bạch y công tử chính là Tư Mã Lưu Vân, hắn thấy Vân Nhiễm một tiểu cô nương lại được Lạc Thất coi là quý khách, trong lòng không khỏi kinh ngạc, trong miệng khiêm đạo: “Thất gia khách khí như thế, chẳng phải làm vãn bối khó xử sao.” Lại hướng Vân Nhiễm mỉm cười, gật đầu nói: “Cô nương, chúng ta lại gặp mặt.” Vân Nhiễm rũ mắt xuống, gật đầu làm lễ, đến khi Tư Mã Lưu Vân đi xa, cũng chưa từng thấy nàng đưa mắt nhìn lên. Lạc Thất nhìn nàng, trong mắt tựa như có một tia sáng tỏ, cười nhẹ nói: “Vân cô nương, bên trong mời.” Hắn cùng Vân Nhiễm đi vào trong trang, dẫn nàng tới chính sảnh, liền có nha hoàn tiến vào dâng trà bánh. V

ân Nhiễm lấy ra Tử Kinh nhuyễn kiếm đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Vô công bất thụ lộc, hậu lễ như vậy, Vân Nhiễm thẹn không dám nhận. Lại không biết Thất gia hao hết tâm tư mời ta đến đây, rốt cuộc có chuyện gì cần thương lượng?” Lạc Thất thấy nàng mang Tử Kinh nhuyễn kiếm ra, tựa hồ không chút bất ngờ, chỉ là mỉm cười, rủ mắt uống hớp trà, nhìn về phía nàng chậm rãi nói: “Vân cô nương có biết vừa rồi vị Tư Mã công tử đến Vạn Hác sơn trang ta thương lượng chuyện gì không?” Vân Nhiễm trong lòng cả kinh, trên mặt không biểu lộ thái độ gì, đưa mắt nhìn về phía Lạc Thất.

Chỉ thấy hắn cười nhẹ nói: “Vạn Hác sơn trang ta buôn bán bằng tiền, bất luận kẻ nào chỉ cần đưa ra một cái giá, Vạn Hác sơn trang sẽ giúp người đó hoàn thành tâm nguyện.” Vân Nhiễm trong lòng lập tức hiểu rõ, lại thầm nghĩ: Không biết Tư Mã Lưu Vân muốn nhờ Lạc Thất vì hắn làm chuyện gì? Lạc Thất tựa là đang trả lời trong lòng nàng suy nghĩ, tiếp tục nói: “Tư Mã công tử bằng lòng bỏ ra số tiền lớn, là muốn nhờ ta thay hắn cứu một người.

Chỉ tiếc là, người hắn muốn cứu mấy ngày trước đã bị hại bỏ mình, đơn làm ăn này Lạc mỗ không cách nào nhận được.” Vân Nhiễm ngón tay khẽ run lên, nói giọng khàn khàn: “Người hắn muốn cứu là…” Lạc thất cười cười, đạo: “Ký Châu Vân gia bảo bảo chủ Vân Cửu Thiên, và hai nhi tử của hắn, Vân Tranh, Vân Dật. Ba người này đều là nhân vật nổi tiếng trong chốn giang hồ, Vân cô nương chắc hẳn cũng đã từng nghe nói?”

Vân Nhiễm lặng lẽ không nói, trong lòng từng cơn đau nhói, chỉ nghe Lạc Thất nói: “Xuyên Trung Tư Mã gia cùng Vân gia bảo nhiều thế hệ qua lại, vị Tư Mã công tử cùng Vân gia bảo tam tiểu thư  thuở nhỏ đã định ra mối hôn nhân, nghe nói Vân gia bảo gặp nạn, hắn liền từ Xuyên Trung đêm tối đi Vạn Hác sơn trang xin ta tương trợ, đáng tiếc vẫn là đã muộn một bước, Vân Cửu Thiên và hai nhi tử đều đã chết thảm trong ngục, ngay cả mặt của vị hôn thê, bây giờ cũng không rõ tung tích.”

Vân Nhiễm trong lòng nhất thời phiền muội, Tư Mã Lưu Vân ngày đó đã đã nhận được phong thư từ hôn của nàng, hiện giờ vẫn không để trong lòng hiềm khích lúc trước, tìm người cứu giúp, người này đích thực là một quân tử.

Đáng tiếc… Lạc Thất hướng Vân Nhiễm nhìn kỹ một lúc lâu, hỏi: “Vân cô nương tựa cũng là người Ký Châu, không biết có biết vị Vân tam tiểu thư đã mất tích kia không?”

Vân Nhiễm rũ mi nhẹ giọng nói: “Vân Nhiễm trái lại nghe nói, Vân tam tiểu thư sớm đã chết rồi, từ đó về sau, trên đời không còn người như thế.” Lạc Thất gật đầu, đột nhiên nói: “Vân cô nương lẻ loi phiêu bạt một mình trong chốn giang hồ, không biết sau này có tính toán gì không?”

Vân Nhiễm trong lòng buồn bã, nhất thời im lặng, chỉ nghe Lạc Thất cười nói: “Ngày đó Tề môn chủ từng đề nghị Vân cô nương gia nhập Tuyệt Sát môn của hắn, lại bị cô nương dứt khoát từ chối. Bây giờ nếu là Lạc mỗ cũng muốn mời cô nương cùng Vạn Hác sơn trang ta hợp tác, không biết ý của Vân cô nương thế nào?”

Vân Nhiễm nghe nói thần sắc khẽ động, nâng mắt nhìn thấy Lạc Thất đang nhìn về phía mình, trong ánh mắt lộ ra mấy phần chắc chắc, chậm rãi nói tiếp: “Vân cô nương tuy đã có vạn kim phòng thân, nhưng nếu chỉ tiêu không kiếm, tiền tài nhiều hơn nữa, cũng sẽ có ngày xài hết, cùng vạn hác sơn trang ta lui tới đều là những khách nhân bằng lòng ra giá cao, Lạc mỗ phụ trách tiếp đơn giới thiệu, sau khi chuyện thành công, tiền thưởng cùng cô nương chia năm mươi. Trọng yếu nhất là, bất cứ lúc nào, Vân cô nương vẫn là một thân tự do.”

Vân Nhiễm trầm mặc nghĩ trong chốc lát, thấp giọng hỏi: “Vân Nhiễm là một vô danh tiểu tốt, vì sao Thất gia đối với ta coi trọng như thế?” Lạc Thất cười một tiếng, nhướng mày nói: “Vân cô nương cần gì phải tự coi nhẹ mình, ngày đó trong Túy Nguyệt lâu vừa ngươi, Lạc mỗ liền nhận định ngươi trời sinh là một nhân tài, chỉ cần cô nương có ý định, tương lai trong giang hồ tự sẽ có chỗ đứng của mình.”‘