Hắn cứ thì thầm bên tai Diệp Hòe, mãi đến tận cảm giác sự ẩm ướt nơi cổ và bả vai đã mất, không có giọt nước mặt nào rơi thêm nữa, Cố Kỳ phát hiện ra rằng y đã quá mệt nên ngủ thiếp đi.
Chính hắn cũng mấy ngày cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, đêm nay bất an đứng ở dưới lầu, lo lắng đi quán bar đón người, đến sự tức giận khi nghe những lời của y, tâm tình từ đầu đến cuối đều căng như dây đàn, cho nên phút giây này uể oải lũ lượt đến.
Thế nhưng ít nhất, hắn có thể tạm thời vứt bỏ tất cả ôm người này ngủ yên.
Hắn đặt Diệp Hòe vào chăn, đi lấy khăn mặt ngâm nước nóng lau cho y, sau nửa đêm, rốt cục nằm xuống bên cạnh y.
Ngủ ngon, Hòe Hòe.
Diệp Hòe vừa thiếp đi thì rơi vào mộng mị.
Bên trong ảo giác có tòa nhà cao tầng kỳ quái lạ lùng cùng bão tuyết, y bị chi phối bởi một cảm giác sợ hãi và chạy trốn trong thành phố, mãi đến tận bị người kéo vào trong phòng nhỏ, ngồi trước lò sưởi âm tường, mới cảm giác dòng máu ấm áp chảy trở về tim.
Mà y vẫn không thể nào tỉnh.
Trong mơ mơ màng màng cảm giác có người sau lưng, ấm áp thân thể dán vào người mình, cũng biết rõ đây là người y quen biết trong nhà, trên chiếc giường bông nhỏ của y, nhưng y quá mệt mỏi, muốn mở mắt lại không có một tí sức lực, trong cơn nửa mê nửa tỉnh, có người vuốt lên hai đầu lông mày đang nhíu chặt của y.
Cố Kỳ sờ mặt y, cúi người hôn một cái lên trán.
Hắn thức dậy sớm hơn Diệp Hòe, cả đêm đều ngẫm nghĩ lời y nói, lại liên tưởng chuyện mấy ngày, sáng sớm vẫn nhớ đến chuyện dậy sớm nấu bữa sáng cho y.
Tất cả quần áo của ngày hôm qua nằm rải rác trong phòng khách, Cố Kỳ thu dọn một chút, thấy bộ đồ lần trước hắn mặc trong tủ treo quần áo của y.
Hắn định đẩy cánh cửa tủ quần áo để đóng nó, trong lúc vô tình thoáng nhìn về phía chiếc áo khoác đang treo, có một cái túi giấy lớn màu đen quen thuộc ở phía dưới.
Là Diệp Hòe ngày đó đưa cho hắn, hắn lại không nhận lấy.
Cố Kỳ lấy ra xem, bên trong quả nhiên là chiếc áo khoác hắn thuận miệng nói muốn tới lấy đi.
Quần áo được gấp gọn gàng, Hòe Hòe của hắn luôn tỉ mỉ như vậy.
Vậy mà hắn đã làm gì ngày hôm đó? Hắn đã thấy rõ nét mặt mong manh của y, rõ ràng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt gầy đi trông thấy đau lòng đến đòi mạng, nhưng hắn quá tức giận và thất vọng. Ban đầu, đó là một cái cớ để hắn có thể nhìn thấy y, vốn tưởng rằng có thể giống như trước làm nũng ôm một cái liền có thể hòa hảo, kết quả ngày đó tan rã trong không vui.
Cố Kỳ thở dài, cố nhét quần áo vào túi, nhưng hắn không để ý có hai cái khuy măng sét bên trong. Chiếc túi rơi xuống và lăn ra.
Hai tiếng lanh lảnh, một cái rớt bên chân, một cái lăn vào gầm giường.
Hắn đầu tiên hơi khẩn trương một chút, chỉ lo cái khuy rơi trên sàn nhà phát ra tiếng sẽ đánh thức Diệp Hòe, xác nhận y chỉ nhẹ nhàng động động, Cố Kỳ mới cất xong mớ quần áo, lấy một cái móc áo, muốn lấy cái kia ra.
Cùng cái khuy áo kia đồng thời bị mò đi ra, là một chiếc hộp gỗ nhỏ đẹp đẽ.
Nắp hộp sạch sẽ không đóng bụi, không biết là do chủ nhân thường xuyên lấy ra xem, hay là do mới được bỏ vào.
Nhấn nút một cái là mở ra, bên trong chỉ thả một xấp thư tín.
Cố Kỳ bỗng nhiên có chút sốt sắng, cho nên ngón tay hơi cứng ngắc, cổ tay cũng không lấy sức nổi.
Mười phong thư, trên mỗi một bức, đều có bốn chữ “Cố Kỳ thân khải”
(nghĩa là tất cả mọi người ngoại trừ Cố Kỳ không nên mở thư để đọc nó, và cũng yêu cầu Cố Kỳ không công khai nội dung của bức thư) bằng sấu kim thể
(một thể loại chữ thư pháp của TQ).
Nét chữ hắn không thể quen thuộc hơn nữa, chữ của Diệp Hòe.
Có nên mở ra không.
Nhưng đây nhất định là bí mật của Hòe Hòe.
Nếu như chờ Hòe Hòe tỉnh lại hỏi thì…
Không, nhịp tim hắn rộn ràng, hắn không kịp đợi.
Đây là viết cho hắn, nhưng bức thư này chưa bao giờ đưa đến tay hắn.
Cố Kỳ ôm hộp, lấy một bức cầm lên.
Ngày kí tên hình như là.. Tết Nguyên Đán năm bọn họ mới lên đại học năm nhất.
Những dòng Diệp Hòe viết đều là hồi ức.
Những câu chuyện kể của y luôn đáng yêu, có thể khiến lòng người tràn đầy cảm xúc mềm mại.
Nhưng chuyển sang trang thứ hai, nụ cười của Cố Kỳ dần đông cứng trong khóe miệng.
Chỉ có một câu ngắn ở cuối ――
“Chẳng sao dù cho em trẻ hay già, dù là thời điểm em học sơ trung hay học tiểu học cũng vậy, anh vẫn sẽ yêu em bất kể khi nào được gặp em.”
Trích từ tác phẩm “Hồ” của Kawabata Yasunari.
Đây là cuốn sách năm đó hai người đọc chung năm ấy trên một chuyến bay đến Iceland với tư cách là tình nguyện viên quốc tế.
Hắn gấp kỹ bức thư này, mở ra bức thư cất dưới đáy hộp.
Quả nhiên.
Là thư tình.
Là năm bọn họ lớp 11, ngày tháng kí tên là Tết Nguyên Đán.
Vào lúc ấy, kiểu chữ sấu kim thể của Diệp Hòe vẫn chưa thành thục như bây giờ.
Hắn hôm qua mới xác nhận rằng Diệp Hòe thầm mến hắn, nhưng hắn bị choáng váng bởi lời thú nhận vô tình đọc được trong quá khứ ngày hôm nay..
Diệp Hòe thích hắn sâu sắc hơn hắn nghĩ. Sự công nhận này khiến Cố Kỳ cảm thấy dòng máu toàn thân đang sôi sục.
Mà hắn ngày hôm qua, cả ngày trước trước đó nữa, tóm lại… Hắn đã khiến Diệp Hòe thương tâm.
Cố Kỳ cẩn thận gấp lại, lo lắng chọn một cái để mở, mà trước tiên liếc mắt chú ý tiếng động trên giường.
“Hòe Hòe, tớ…”
“Không nên nhìn, trả lại cho tớ.” Diệp Hòe ngồi xuống, dùng chăn bao bọc thân thể trần truồng.
Đôi mắt y ảm đạm, giọng nói còn khàn khàn sau cơn say, vừa quật cường vừa khổ sở mím môi nhìn sang, Cố Kỳ chỉ cần một xíu vậy mà đã bị đánh tơi bời.
Hộp gỗ nhỏ bị khép lại, cẩn thận đặt ở tủ đầu giường. Cố Kỳ ngồi bên giường, một cái tay xoa mặt của y, ngón tay vuốt ve khóe mắt ửng hồng của y.
“Cậu viết cho tớ, vậy là của tớ rồi.”
“Không cho, ” Diệp Hòe rũ mắt xuống, “Không cho, xưa nay cũng không tính cho cậu.”
Cố Kỳ càng tới gần y một ít, ôn nhu nói: “Không cho thu hồi, có được hay không. Tớ sai rồi, cậu không nói, tớ vẫn cho là cậu thật sự không để ý tớ cùng người khác đi ăn cơm.”
Hắn luôn luôn hối hận về tất cả những gì hắn nói với y một cách lạnh lùng.
“Tớ ngày hôm qua nói rồi, sau này, tớ có thể là người theo đuổi cậu có được hay không.”
Diệp Hòe cắn chặt môi, rút lui về sau tỏ ý kháng cự.
“Không, không muốn, không muốn cậu thương hại tớ.”
Cố Kỳ giữ gáy y, cụng vào trán của hắn, nói: “Hòe Hòe, đây không phải thương hại.”
“Tớ thích cậu, giống như cậu thích tớ, là thích của sự chiếm hữu toàn bộ, giữ lấy đối phương.”
Hắn trầm thấp thở dài, còn nói: “cậu lén lút viết thư cho tớ, không chỉ không nói với tớ, tớ nhìn thấy rồi cậu còn muốn thu hồi. Nhưng năm đó tớ trộm hôn cậu, cậu bây giờ có muốn hôn trả lại tớ hay không?”
Diệp Hòe ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đong đầy nước mắt “Sao, làm sao có khả năng…”
Cố Kỳ không nhịn được hôn một cái lên mắt y, ôn thanh nói: “tớ vẫn luôn thầm thích cậu, chỉ là tớ chưa từng giống như cậu, nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình. Xin lỗi.”
Diệp Hòe một cái chớp mắt, nước mắt lăn từng giọt một
Y cúi đầu lau nước mắt, Cố Kỳ ôm anh vào lòng, rồi nói: “Sau đó tớ thường thường một người ấm ức phiền muộn, bởi vì cậu xưa nay đều không để ý tớ, con người cậu vẫn luôn rộng lượng như vậy để tớ hẹn hò với những cô gái khác, dù cho tớ và ai cùng nhau, cậu xưa nay đều không thèm để ý.”
“Cậu có nhớ không, buổi tối ngày hôm ấy cậu tìm đến tớ, tớ cao hứng muốn điên lên, sau đó tớ thấy lịch sử trả tiền của cậu, tớ biết cậu gạt tớ, kỳ thực tớ không nghĩ nhiều, thế nhưng ngày thứ hai, tớ thật sự rất thất vọng.”
“Sau đó tớ cố ý đến tìm cậu nói chuyện đó… cậu cũng hoàn toàn tỏ ra chẳng ngại ngần gì mà tức giận với tớ, tớ luôn cho là cậu không hề quan tâm đến tớ, tớ sắp khó chịu muốn chết cậu có biết hay không.”
“Cố Kỳ, ” Diệp Hòe nghẹn ngào nói với hắn “cậu quên sao, cậu đã nói, cậu không thích bị ràng buộc, không thích bị người khác chăm sóc. tớ tức giận rồi lại tự đau khổ có tác dụng gì đâu, tớ cái gì cũng không dám nói…”
“Tớ sợ rằng khi tớ gây rắc rối với cậu, cậu rồi sẽ không cần tớ nữa, vậy tớ phải làm sao bây giờ… tớ chưa nghĩ ra cậu thật sự không để ý tới tớ, tớ một người làm sao có thể cô độc mà sống đây.”
Tớ thích cậu mười năm, thế nhưng cái gì cũng không dám nói.
Cố Kỳ nắm cằm y, nâng mặt y lên, ngón tay lau giọt nước mắt trên gương mặt ấy, bất đắc dĩ nói: “Hòe Hòe, sẽ không, cậu có thể gây rắc rối với tớ, Hòe Hòe của tớ chắc chắn có thể tức giận với tớ.”
Nước mắt đong đầy nhòe tầm mắt, Diệp Hòe không thể không ôm lấy cổ hắn, thút tha thút thít khóc lên.
Cố Kỳ ôm lấy y, đưa tay lên bả vai run rẩy “Hòe Hòe, không khóc không khóc.”
Diệp Hòe nước mắt giàn giụa, lông mi thật dài đều ướt nhẹp, y nhắm mắt lại, kéo ra cái bóng dài dưới mí mắt.
Y tận lực không để tiếng khóc nức nở quá rõ ràng, thì thầm: “Sinh nhật tớ ngày ấy, ở hành lang của quán bar, tớ nghe thấy cậu nói chuyện với Chương Huyên…”
Đứng trước tình yêu chúng ta đều là những kẻ thấp kém, nào dám cảm thấy chính mình đặc biệt.
Cố Kỳ lại suy nghĩ một chút, mới nói: “Trước ngày hôm đó, cô ta tìm tớ thật nhiều lần, tớ vẫn không gặp cô ta… cô ta nói cậu dễ tính, muốn tìm cậu, tớ cực kỳ tức giận, tớ không muốn cô ta gần gũi cậu.”
Diệp Hòe mím mím môi, không xác định mà nghi ngờ nói: “Vậy cậu sau đó nên bình tĩnh, nhưng sau đó cậu vẫn luôn không để ý tới tớ…”
“Không phải, không phải không để ý đến cậu a.” Cố Kỳ một giây sau lại hoàn toàn biến thành một chú chó lớn, lắc đuôi cao hứng nói: “tớ và mẹ tớ nói, rằng sẽ không còn ai trong tương lai nữa.”
Mặc dù Cố Kỳ đã không nói về quá trình này, nhưng y biết, không phải cứ nói ra là có thể thuyết phục mẹ Cố ngay lập tức. Mấy ngày nay phí nhiều ít tâm lực, nhưng một chữ cũng không nhắc tới.
Hắn không có nhận ra Diệp Hòe sững sờ, hôn lên đôi tai nhỏ của y và nói: “Rốt cuộc không còn cô Tống cô Trần hoặc ai đó nữa, chỉ có tớ và cậu.”
Cố Kỳ ôm y không mặc quần áo, vừa muốn thăm dò ở ngực y.
Mà ai đó không thể chịu đựng được cảm xúc nữa, oa một tiếng khóc lên.
Hết chương 23