Yến Hoài Tích

Chương 5: Diễn trò ủy thác

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Vận may của tôi quả thật rất tốt, mới tỉnh ngủ đã có một thợ săn trẻ tuổi cứu chúng tôi lên, hóa ra hố này là cậu ta đào.

Tôi vừa thấy gương mặt của cậu thanh niên này (đẹp giai cực), trong tích tắc đã có một ý hay.

Cậu ta mặt đầy áy náy, nói “Xin lỗi xin lỗi”, đưa chúng tôi về nhà.

Chân Xuân Vân quả nhiên bị thương, sưng vù lên. Tôi cho cô bé ăn một chút rồi dỗ đi ngủ.

Tôi ăn ngấu ăn nghiến đến no căng bụng. Lại lau mặt, uống nước, phủi phủi bụi, ngồi xuống, ngoắc ngoắc tay, tra hộ khẩu.

“Ngươi tên gì?”

“Thường Bảo.”

“Bao tuổi?”

“Mười sáu.”

“Cha mẹ đều ở đây sao?”

“Mất rồi, chỉ còn bà thôi.”

“Bà đâu?”

“Lên chợ rồi.”

“Bình thường kiếm sống thế nào?”

“Trên núi bắt con hươu con hoẵng gì đó, với có vài mẫu đất nữa.”

“Cưới vợ chưa?”

Thằng bé thộn mặt ra, đỏ bừng lên, “Chưa… chưa có…”

Tốt ghê, đủ tư cách.

Tôi cực kì nhiệt tình bắt tay với cậu ta, “Muội phu!”

“A!!?”

“Suỵt ——” Tôi ý bảo cậu ta nhỏ giọng, “Thường Bảo à, ngủ bên trong chính là muội muội của tại hạ, tên Xuân Vân, tuổi xấp xỉ ngươi. Ngươi nhìn dáng vẻ chúng ta, là biết trong nhà gặp khó khăn mới thoát ra được. Tại hạ sống ngày nào hay ngày nấy, dù có chết, một nắm đất vàng…”

Tôi lau lau nước mắt trên khóe mi, “Nhưng tại hạ thật sự luyến tiếc tiểu muội muội này!”

“Thường Bảo à, cha mẹ trước khi chết phó thác Xuân Vân cho tại hạ, dặn rằng phải chăm sóc thật cẩn thận. Nhưng hôm nay, ngươi xem tại hạ thân thể bệnh tật, sao có thể trông nàng tốt được chứ. Đã nhiều ngày màn trời chiếu đất, chịu đói chịu rét, mệt đến mức nàng vốn được nuông chiều từ bé, nay lại nằm trên giường không dậy nổi!”

Nói đến não nề, làm cho cậu ta đỏ cả mắt.

“Tại hạ nghĩ, để muội muội chết cùng ta, thà rằng gả nàng cho một gia đình tốt. Hôm nay gặp ngươi, Thường Bảo…” Tôi làm bộ muốn quỳ xuống, bị Thường Bảo ngăn lại, “Ấy ấy ấy! Đại ca! Ngươi làm gì vậy!”

“Thường Bảo! Ca ca cùng đường rồi, chỉ có thể giao phó Xuân Vân cho ngươi, coi như là ca ca xin ngươi đi, trời lạnh cho nàng một bộ quần áo mỏng mặc, bụng đói cho nàng một chén cháo loãng húp, ngày thanh minh mang nàng đi đốt tiền giấy cho cha mẹ, chỉ cần cho nàng an an ổn ổn hưởng đủ tuổi thọ thôi. Một nhà một trăm hai mươi bảy miệng ăn của ca ca, dưới suối vàng có biết, đều nhỡ kĩ đại ân đại đức của ngươi, kiếp sau báo đáp!”

Tôi diễn sâu ghê.

Thường Bảo cảm động vô cùng, mở miệng gọi “Đại ca” một tiếng, xem như đồng ý rồi.

Tôi nhấp miệng, nhìn sắc trời, nghĩ nhân lúc này lên đường cho sớm sủa, chuẩn bị nói lời từ biệt với Xuân Vân.

Đến cửa phòng rồi, lại không dám nữa.

Tôi ấy, thành tinh rồi, sao lại nhìn không ra tình ý của đầu bánh bao với Hoài Hi cơ chứ. Nhưng tôi nào phải đứa bé kia, tôi không chỉ là giả, mà còn trống rỗng nữa, không tim, không gan, không cốt khí, tôi kéo con gái nhà người ta ra khỏi hoàn cảnh quen thuộc, nhưng lại vì không có năng lực bảo vệ cô mà ném cô ở nhà một người xa lạ, tôi thật rất ác độc.

Thật sự rất ác độc!

Tôi lau nước mắt, xoay người bỏ đi.

Một thân một mình, không có vướng bận, không nơi nương tựa, chỉ có sự ích kỉ, vô sỉ, dối trá, yếu đuối, nông cạn, vô tình, vô nghĩa, cẩu phổi, lang tâm… luyện ra được trong mấy năm lăn lê bò toài chốn quan trường.

Chốn phồn hoa, vạn trượng hồng trần, tại hạ tới đây.