*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Thật đúng là tổ tiên tích đức, Văn thiếu gia vốn tưởng rằng cả đời này nằm vạ ở nhà ăn cơm trắng, ngờ đâu lại đỗ tiến sĩ.

Hoàng thượng ban thơ, ban áo bào với hốt, ban tiệc rượu, ban xe dạo phố. Người ta đứng đầu tam giáp làm thế thì còn hợp lý, đằng này Văn Chi Hiền treo ở cuối bảng, thế mà cũng mặt dày dắt ngựa đi dạo phố cho được.

Kết quả là khi đi qua một ngã rẽ, cả người lẫn ngựa bị xe của Thất hoàng tử đâm ngã xuống con mương bên đường.

Ngụy vương Bách Lý Duyên đang cầm cương, nhưng đợi đến khi hắn phí sức chín trâu hai hổ kéo con ngựa bị hoảng sợ về, thì Văn Chi Hiền đã chìm nghỉm dưới nước rồi.

Quần chúng vây xem lặng yên chỉ trích, Ngụy vương đang đi du lịch không mang theo tùy tùng không thể bại lộ thân phận bèn lẩm nhẩm lời dặn của tiên đế (“Mới khai quốc, cơ sở quần chúng rất quan trọng, phải cần chính vì dân, khắc phục thói quan liêu…”), lao xuống nước cứu người.

Kết quả là khi hắn kéo được Văn Chi Hiền lên bờ, nhìn thấy gương mặt của tên họ Văn kia, cái gã kim cương vương lão ngũ mắt cao hơn đỉnh lại không hiểu sao mà say, đắm.

Cho nên tuy rằng Văn Chi Hiền nhìn như con chó rơi xuống nước, chật vật nằm bẹp trên cỏ, vừa chửi má nó vừa nôn nước, thì qua đôi mắt bắn đầy tim hồng của Bách Lý Duyên, lại trở thành “Giai nhân thanh lệ, nhíu đôi mày đẹp, đôi má ửng hồng, nước mắt tựa hoa lê, y phục mỏng manh, môi anh đào khẽ mở, miệng thốt ra lời châu ngọc, khiến người ta nhìn thấy mà thương yêu.”

Nhưng khi đó Bách Lý Duyên còn tương đối xấu hổ, bẽn lẽn thổ lộ, rồi đỏ bừng mặt ngây ngô đưa ra chiếc khăn tay.

Văn tiến sĩ liếc hắn một cái, đang chuẩn bị đầy cốt khí không thèm cảm kích, đột nhiên phát hiện chiếc khăn tay kia là tơ lụa cao cấp của Giang Nam, lập tức đoạt lấy, nhét vào ngực mình.

“Ờm… Ta… Không phải…”

“Hoặc là bồi tiền, hoặc là mời cơm.”

“Hả?”

Văn tiến sĩ mặt không chút biểu cảm, móc ra một bộ bàn tính nhỏ từ trong ngực, gõ bùm bùm, “Trật eo, tiền thuốc dán ba lượng, mông tay chân đều bị bầm tím, thuốc trật khớp ba lượng; một tay bị chảy máu, tiền thuốc cầm máu hai lượng; quần áo ướt lúc về nhất định sẽ bị sốt, thuốc giải cảm năm lượng; vừa nãy uống mấy ngụm nước bẩn chắc chắn sẽ bị tiêu chảy, thuốc xổ ba lượng; dạo phố không thành còn bị người ta vây xem, phí tổn thất chân dung mười lượng, phí tổn thất danh dự mười lượng, bồi thường tổn thương tinh thần mười lượng; ngoài ra còn có tiền thuê nhân công, tiền bồi dưỡng mười lăm lượng. À! Đúng rồi đúng rồi, ngựa của ta cũng bị thương, vậy phải thêm mười lượng; phí thi công đường và phí ô nhiễm sông ngòi ta đành cố mà không thu của ngươi vậy. Tổng cộng tám mươi sáu lượng, chúng ta lấy số chẵn thôi, chín mươi lượng, đưa tiền đi.”

Bách Lý Duyên bị hắn làm choáng váng đầu óc, giật mình đến nói không nên lời.

Mà tên tiến sĩ vô lương nào đó còn mừng thầm, cậu ấm này quả là đồ ngốc, hôm nay phải tha hồ mà moi tiền một phen mới được.

“Đưa tiền hay mời cơm?”

Bách Lý Duyên vẫn chưa hoàn hồn, yếu ớt nói: “… Mời cơm.”

Cũng được, Văn Chi Hiền lén làm động tác ăn mừng: Vậy phải ăn ở quán cơm sang nhất kinh thành, ăn món cơm mới nhất của La Sát quốc mới được.

Quán ăn sang nhất kinh thành có tên là “Sang Nhất Kinh Thành”, là một hắc điếm ngay cả canh cải trắng cũng dám bán năm lượng bạc.

Ông chủ của nó vài năm sau vẫn còn nhớ, đã từng có một người đàn ông mắt xanh khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ phi phàm dẫn theo một thanh niên ướt sũng tú mĩ ngồi ở vị trí cửa sổ tầng hai. Người thanh niên kia nhìn thấy món nào sang thì gọi món đó, gọi cho chừng mười người ăn, thế mà người đàn ông kia không mảy may oán trách một câu, còn cười đầy dịu dàng.

“Ôi…,” ông chủ thở dài, “Một đao kia chém thật sảng khoái, đời này gặp được vị khách như vậy, chết cũng không tiếc.”

Lần thứ hai hai người gặp nhau là ở hoàng cung.

Văn Chi Hiền làm tân khoa tiến sĩ yết kiến, quỳ gối giữa tám mươi người khác nghe Hoàng đế nói chuyện.

Hoàng đế là một người trẻ tuổi sắc mặt nhợt nhạt, hình như sức khỏe không tốt, nói được mấy câu thôi, lại phải dừng lại ho một lúc.

Văn Chi Hiền đột nhiên cảm thấy đằng trước bên trái có ánh mắt rất mãnh liệt, theo quy định thì không được ngẩng đầu, nên đành phải cố nén. Mãi đến khi ánh mắt kia ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng nóng bỏng, gần như muốn đốt lỗ trên người, mới trộm liếc mắt một cái.

Thế mà lại là cặp mắt xanh kia.

Tim Văn Chi Hiền hẫng một nhịp: Đây chẳng phải là tên ngốc bị mình lừa hôm nọ sao? Sao hôm nay lại nhân mô cẩu dạng đứng cạnh Hoàng thượng thế này?

Cái tên lưu manh có văn hóa này, không cẩn thận chọc đến nhân vật lớn mất rồi.

Cố chịu cho đến khi Hoàng đế dạy bảo xong, Văn Chi Hiền hô vạn tuế với mọi người, lập tức bôi dầu lên lòng bàn chân, chuồn là thượng sách. Lại bị một thị vệ ngăn ngoài điện, trơ mắt nhìn mọi người tản đi, tên ngốc mắt xanh thong thả ung dung bước ra.

“Hi…” Văn Chi Hiền vẫy tay, cười nịnh.

“Hả?” Bách Lý Duyên đơ.

“Quốc ngữ La Sát, hi…”

Hắn ngũ quan tuấn tú, nét cười mềm mại, cổ áo lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng phấn nộn, Bách Lý Duyên nhịn không nổi mà đỏ mặt.

“Ngươi biết ta là ai không?” Bách Lý Duyên ý bảo đi theo y.

Văn Chi Hiền vội vàng chắp tay làm lễ, “Xin điện hạ thứ tội, tiểu dân hôm nay mới biết điện hạ là vương gia.”

Ngụ ý, lần trước không biết ngươi là nhân vật lợi hại, dù sao người không biết không có tội, ngươi quên chuyện đó đi.

Bách Lý Duyên nhìn hắn, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nói, “Ta…”

“Ôi chao! Duyên Duyên, sao con không ở cùng với Hoàng thượng vậy?”

Hai người quay đầu nhìn lại, thì ra là một bà lão ung dung, phía sau là hai hàng mỹ nhân mặc cung trang đứng chỉnh tề.

Bách Lý Duyên vội vàng kéo Văn Chi Hiền hành lễ, “Mẫu hậu.”

Bà lão bước đến gần, đột nhiên ai oán nói, “Thật lãnh đạm quá, không cần khách khí như vậy ~”

Vẻ mặt Bách Lý Duyên đầy xấu hổ, “Mẫu hậu…”

Bà lão làm như đang lau nước mắt, “Thật lãnh đạm… Duyên Duyên đối với ta lãnh đạm quá đi…”

Đang chuẩn bị làm ầm lên, tự dưng một cậu bé loi choi không biết ở đâu chạy ra.

“Thất ca! Chạy mau!” Cậu bé đáng yêu vô cùng, đôi mắt lúng liếng linh động.

“Du Du… Tiểu … tâm can…” Bà lão lập tức ngừng giả khóc, cười dữ dằn vươn ma trảo về phía cậu nhóc kia.

“Oái!” Cậu nhóc tên Du Du kia lùi lại mấy bước, không có nghĩa khí nói, “Ta chạy trước đây! Ngươi chạy sau nhé!”

Lời còn chưa dứt, đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Bà lão chậm rãi nhếch mép, “Hu hu hu… Duyên Duyên và Du Du đều không có lương tâm mà, đều không cần bà lão này nữa… Ủa? Ngươi là ai?”

Văn Chi Hiền ngó trái nhìn phải, chỉ vào mình, “Thái hậu hỏi ta?”

Hai mắt bà lão sáng lấp lánh, gật gật đầu.

Bách Lý Duyên trả lời thay hắn, “Đây là tân khoa tiến sĩ Văn Chi Hiền.”

Văn Chi Hiền vội vàng hành đại lễ.

Bà lão đột nhiên cười kì dị, “Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, vậy ở lại trong cung, cùng với Du Du tiểu tâm can giúp bà lão này giải sầu đi.” (Cái bệnh này, y học hiện đại gọi là “Cuồng sưu tập mỹ thiếu niên”)

Hai người toát hết cả mồ hôi lạnh, đang không biết phải trả lời thế nào, may mà có người giải vây.

Hoàng đế nói: “Khụ khụ, mẫu hậu, con đã cho Văn Chi Hiền làm việc ở Hàn Lâm viện, mẫu hậu muốn gặp lúc nào cũng được, không cần phải…, khụ khụ, phải lưu lại trong cung.”

Bách Lý Duyên và Văn Chi Hiền đều hướng ánh mắt cảm kích về phía Hoàng đế, Hoàng đế khẽ gật đầu, tỏ vẻ: Ta hiểu, ta hiểu mà.

Sau khi toàn thân trở ra, vốn hai người sẽ cứ thế mà phát triển tình yêu công sở, nhưng đêm đó lại có chuyện.

Quê nhà gửi thư đến, nghe nói cha Văn Chi Hiền sau khi nghe nói đứa con không tiền đồ nhất đậu tiến sĩ, cao hứng quá, liền trúng gió.

Trúng gió xong, cứ thế mà đi.

Văn Chi Hiền làm quan chưa được một ngày, đã bị đuổi về quê chịu tang.

Văn Chi Hiền (mém) hàn lâm khóc sướt mướt vội vàng về nhà chịu tang, lại không để ý có một cái tha du bình bám đuôi.

Mặc áo tang, dập đầu khóc tang, hòa thượng đạo sĩ liên tục niệm kinh… Ba ngày sau, lão thái gia an ổn xuống mồ, Văn Chi Hiền mắt đỏ hoe, khàn giọng nói ra cửa hít thở không khí. Lại ở ngay chỗ rẽ vào ngõ nhỏ, gặp được người kia.

Bách Lý Duyên nói, “Đi, ta mời ngươi uống rượu.”

Uống rượu thì uống rượu.

Văn Chi Hiền uống hết ngụm này đến ngụm khác, khóc lên, “Cha ơi”, khóc xong một tiếng “Cha ruột ơi”, lại uống thêm ngụm nữa. Cứ thế một ngụm rượu một ngụm cha, rồi lại một ngụm cha một ngụm rượu.

Kết quả uống say, “Uỳnh” một tiếng lên bàn, ngủ như lợn chết.

Nhưng trong mắt của Bách Lý Duyên đang say trong mối tình đầu, lại thấy “cánh tay ngọc ngà nõn nhà, bả vai nhỏ yếu run rẩy, xương quai xanh tinh tế gợi cảm, đôi mi rung rung, đôi mắt sưng đỏ đẹp đến khiến người ta phải trìu mến, vài sợi tóc đen nhẹ phẩy qua đôi môi anh đào, có một loại ** thuần khiết…”

Cho nên Bách Lý Duyên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, từ dưới bụng nổi lên một luồng nhiệt.

Sau đó?

Sau đó họ liền dùng hành động thực tế để thuyết minh cụm từ “say rượu loạn tính”.

Tóm lại Văn hàn lâm sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình mẩy đau nhức đặc biệt là “chỗ kia”, bị dọa hết cả hồn. Hắn hoàn toàn không nghe giải thích mà tàn nhẫn đạp Bách Lý Duyên một cái, sau đó ôm quần áo chạy trối chết, làm ổ ở nhà hai ngày rồi mới thoát khỏi trạng thái trinh tiết liệt phu tình kết, lại khôi phục bản sắc lưu manh có văn hóa.

Bị người ta dê, phải dê lại gấp đôi.

Văn Chi Hiền tụng mấy lời này, mở cửa, Bách Lý Duyên đang tội nghiệp đứng ngay cửa.

Văn Chi Hiền nói, “Đi, ta cũng mời ngươi uống rượu.”

Ly rượu kia hòa phần thuốc mê đủ quật ngã năm con ngựa, vì đổ nhiều quá, nên vượt qua mức bão hòa kết thành tinh thể. Bách Lý Duyên đen mặt hất rượu từ lầu hai xuống, sau đó gói Văn Chi Hiền vào khách điếm, khiến hắn ta hai ngày không xuống giường được.

Lần thứ hai hạ thủ là bí dược tổ truyền “Bảy ngày say” của Ngô lang trung ở thành Đông. Vô sắc vô vị, chỉ cần một giọt, liền có thể khiến người ta hôn mê suốt bảy ngày. Nhưng dược này lại hạ vào trong bát canh sâm của Bách Lý Duyên biến thành màu hồng phấn đáng sợ, vì thế lại là hai ngày nữa.

Lần thứ ba, ma ma giàu kinh nghiệm nhất thành cho gói bí dược “Tô kinh tán” bách chiến bách thắng với giá hữu nghị. Chỉ cần giấu giữa ngón tay, nhẹ nhàng thổi về phía đối diện, liền có thể khiến cho kẻ đó mặc người xoay vần. Nhưng khi Văn Chi Hiền nằm vật xuống như cục bông, mới phát hiện thuốc này có yêu cầu với hướng gió rất chi là cao.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã đang trên xe ngựa hồi kinh rồi. Bách Lý Duyên ôm hắn, vừa thâm tình vừa chân thành, “Để tang ấy mà, ở nhà ta cũng thế thôi.”

Từ xưa đến nay cửa quan sâu tựa biển, cũng may Văn Chi Hiền là tàu ngầm, cho nên hắn có thể tránh thoát thủ vệ trốn từ tường phòng bếp mà ra. Vì sợ bị truy đuổi, trốn đi rất nhanh, lại không quen đường nẻo kinh thành, kết quả là lạc đường. Loạng quạng đi qua một đại trạch viện, thấy một người trẻ tuổi đang xuống ngựa, Văn Chi Hiền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên chấn động.

Vì người trẻ tuổi cao lớn kia có một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta choáng váng, đôi mắt tựa mặc ngọc, sáng như vì sao. Văn Chi Hiền ấy thế mà lại thoáng ngây người, lúc hoàn hồn chuẩn bị đi tiếp, người nọ đã mở miệng, “Văn hàn lâm.”

Văn Chi Hiền rất chi là hoảng sợ: Quan viên vốn phải đang ở nhà để tang, lại tự mình xuất hiện ở kinh thành, là có ý đồ gì? Có rắp tâm gì? Việc này nếu bị người có lòng bắt lấy nhược điểm, có thể hành ngươi đến chết đi sống lại.

Người trẻ tuổi khẽ mỉm cười, làm động tác mời vào trong, nói, “Tại hạ Triệu Thụy Lam.”

Đại tướng quân Triệu Thụy Lam?!

Văn Chi Hiền vừa nghi ngờ người đẹp này sao lại nhận ra hắn, vừa bị người đẹp dụ vào uống trà. Hai ma đầu gặp mặt, trò chuyện với nhau rất vui, đều cảm thấy vô cùng hợp khẩu vị nhau, nhưng khi Triệu mỹ nhân đưa Văn Chi Hiền ra cửa, lại cười hì hì nháy mắt với hắn, “Nếu có việc, thì tới tìm ta.”

Văn Chi Hiền khó hiểu: Sẽ có chuyện gì chứ? Hôm nay ta thuê xe về quê ngay rồi.

Ai ngờ mới đi có mấy trăm mét, đã bị một lão đạo điên điên khùng khùng ngăn lại. Lão đạo nói, “Bần đạo là Thần Cơ, công tử là người có duyên, có lời muốn nói.”

Văn Chi Hiền hỏi, “Nói cái gì?”

Lão đạo nói, “Công tử cốt cách thanh kỳ, trăm năm khó gặp. Bần đạo muốn thu công tử làm đồ đệ, truyền thụ cho công tử tuyệt học cả đời.”

Văn Chi Hiền nói, “Tránh đường, tránh đường đi.”

Lão đạo sống chết ôm lấy chân hắn không buông, cuống quýt nói, “Công tử! Công tử! Như Lai Thần Chưởng, Cửu Âm Chân Kinh, Độc Cô Nhất Kiếm, Quỳ Hoa Bảo Điển, Tiểu Lý Phi Đao, Giá Y Thần Công, Ngọc Nữ Tâm Kinh, Đả Cẩu Bổng Pháp… Đao thương cưỡi ngựa bắt cung, ám khí hỏa khí, châm cứu xoa bóp, đơn thuốc vật lý trị liệu, thi dược giải độc, bói toán xem tướng, phong thủy xem khí…”

Văn Chi Hiền nói, “Dừng! Lặp lại lần nữa.”

“Hả? À, Như Lai…”

“Không phải, cái thứ ba đếm ngược.”

“Ớ?… À… Thi dược giải độc?”

Văn Chi Hiền cười gian, “Ta muốn cái này.”

“Công tử muốn học ư?” Lão đạo tỏ ra hưng phấn.

“Không,” Văn Chi Hiền tiến lên, “Ông bán cho ta là được. Ta ra năm lượng.”

Cùng ngày đó Văn Chi Hiền cũng không về, hắn nắm chặt bao thuốc bột khả nghi, được ăn cả ngã về không, thế mà lại thành công.

Nhưng đương lúc hắn dê lại được đúng như ý nguyện của mình, nhảy ra từ tường sau chuẩn bị rời đi, lại phát hiện một vấn đề thực tế: Buổi tối cửa thành không mở.

Làm ổ dưới tường thành một đêm, sáng dậy thấy có rất nhiều cẩm y vệ cầm bức vẽ trong tay đi bắt kẻ trộm, ra khỏi thành cũng phải kiểm tra. Hắn ngậm một cái bánh quẩy thờ ơ lại gần xem, kết quả thấy mình đang méo miệng cười ngây ngô trên bức vẽ.

Bắt ta? Nhốt vào thiên lao? Roi, nến, xiềng xích, bàn ủi? Hay là lập tức… giết quách đi!?

Sau khi ngớ người đổ mồ hôi lạnh xong, chỗ của Triệu mỹ nhân trở thành lựa chọn duy nhất.

Rồi loáng cái đã mấy năm sau, Hoàng đế băng hà, tiểu Hoàng đế đăng cơ, Thái hậu thành Thái hoàng Thái hậu, Triệu mỹ nhân thành người đứng đầu binh quyền của thiên hạ, Bách Lý Duyên trở thành một Nhiếp chính vương đầy uy hiếp, Văn Chi Hiền vẫn chỉ là Văn Chi Hiền kia.

“Thiên hạ sập xuống có người chống, mỗi ngày hết ăn rồi uống, có rảnh thì nói đôi ba câu khiến hắn vui vẻ, đây chính là lạc thú của phụ tá.” Hắn phe phẩy cây quạt nói, “Cớ sao phải làm quan?”

Bách Lý Duyên cũng không phải đồ ngốc, Văn Chi Hiền ở đâu, đi theo ai, y thừa biết. Quan hệ giữa y và Triệu mỹ nhân ban đầu còn có thể nói là tàm tạm, những năm gần đây ngày càng đối chọi gay gắt, thay vì nói là bởi quyền lực, chi bằng nói là do ghen ghét.

Thật là ghen ghét.

Người khiến ta khuynh tâm sở ái vì sao mấy năm nay lại không thể gặp mặt? Vì sao hắn lại muốn gác bên người ngươi?

Vì yêu sinh hận, vì thế Cảnh Ngôn, mới vừa xuống núi báo ân, Cảnh Ngôn ngốc nghếch bị tìm một cái lý do mà nhét vào.

Nhưng mà, vẫn luôn không ra lệnh cho hắn động thủ, thậm chí trong một lần say rượu hạ lệnh ra tay xong, còn muốn phái người ra roi thúc ngựa ngăn lại.

Thời gian trôi qua, mái xanh thành đầu bạc.

Vẫn luôn có một giọng nói văng vẳng bên tai: Bách Lý Duyên, ngươi mà không thỏa hiệp, thì sẽ chậm mất.

Cuối cùng cũng có người cho y cơ hội, là đệ đệ dốt nát của y —— Tấn Vương. Ngày y đưa ra đề nghị, trong ánh mắt không hề gợn sóng của Triệu mỹ nhân lại lóe lên một thoáng vui vẻ, cười khẽ đáp, “Được.”

Cho nên khi Bách Lý Duyên lại ôm Văn Chi Hiền vào ngực lần nữa, chỉ có thể cảm thán “Trời cũng giúp ta.”

Y nước mắt nghẹn ngào, nói, “Cám ơn! Cám ơn mọi người! Đầu tiên ta phải cảm tạ Triệu tướng quân, hắn hiểu lòng biết ý mà thúc đẩy chúng ta thành thân thuộc; cảm tạ Tiểu Yến, hắn chó ngáp phải ruồi giúp ta một tay; cảm tạ Du Du, cảm tạ Lỗ Trực, cảm tạ Cảnh Ngôn, đương nhiên còn phải cảm tạ sư phụ của Du Du và đệ đệ ta Tấn Vương…”

CẮT!

Thật xin lỗi, dài dòng quá, tại hạ chịu không nổi nữa, bèn lại lên sân khấu. Hầy! Thật không muốn cắm hoa đâu!

Chúc các vị đại nhân thân thể khỏe mạnh, vạn thọ vô cương!HẾT.