Editor: Lạc Thủy

Beta – reader: Lạc Thủy

Năm ngày sau, Trữ Sính Viễn mặc chiến bào xuất chinh, hắn vẫn là chủ soái, còn Lăng Vân vẫn là phó tướng.

Ngay cả đến lúc Trữ Sính Viễn rời đi, hắn vẫn chưa được tái kiến Tham Hãn.

Trữ Sính Viễn biết chính mình đã làm thương tổn người nam nhân kia, thế nhưng, hắn cũng chỉ đành như vậy. Hắn không muốn cũng không thể, hắn không thể khiến Tham Hãn lại vô vọng như thế thêm một lần nào nữa, hắn đã quá hiểu cái cảm tình tuyệt vọng mà tâm lực tiều tùy kia rồi, tái cũng không thể gánh vác thêm phần lương tâm tự trách nào nữa.

Hiện tại, Trữ Sính Viễn đang phải đối mặt chính là quân binh Tường Phượng của nước láng giềng, Tường Phượng cùng Đằng Long giao thủ, cảnh tượng chiến loạn liên miên, không ai biết bắt đầu như thế nào, mà cuối cùng, mỗi một lần thua trận đều sẽ bị phạt đánh một trượng, điều này đã trở thành một thói quen không thể bỏ. Mấy năm gần đây, Tường Phượng bổ nhiệm Thượng Quan Chuẩn tiếp nhận bình quyền trong tay, Đằng Long tựu sẽ cảm thấy không còn khả năng đánh thắng, chỉ có thể tử thủ biên quan mà không xuất đầu, mặc cho quân đội Tương Phượng ở bên ngoài biên giới diễn võ ra oai.

“ Thượng Quan Chuẩn  là một người như thế nào? ”

Trữ Sính Viễn đem những bản ghi chép về các cuộc giao chiến lâu năm lật qua lật lại, gọi phó tướng trấn thủ biên quan Thang Namtới.

“ Thương Quan Chuẩn nguyên lai là ngự tiền thị vệ của Tường Phượng, sau khi tòng quân, chiến công hiển hách, không đến ba năm, liền thăng cấp trở thành tướng quân, thái độ làm người cương quyết, dụng binh như thần, hơn nữa lại là người nghiêm kỉ, rất có quân uy.”

“ Đúng không? ”

Trữ Sính Viễn nhíu mày, lẳng lặng đứng lên suy tư, ngày thứ hai, Trữ Sính Viễn tập trung hết tất cả những tướng lĩnh đến tại lều lớn.

“ Chủ tưởng, lúc nào thì chúng ta ứng chiến? ”

Một gã thống lĩnh gấp đến nỗi không thể nào chờ được nữa hỏi.

“ Không, chúng ta không sẽ không chiến, từ giờ trở đi chúng ta sẽ án binh bất động, chờ đợi thời cơ.”

Trữ Sính Viễn liếc mắt nhìn quanh mọi người, chậm rãi nói ra chiến lược của mình.

“Tường Phượng ở phía nam, khí hậu ẩm ướt ấm áp, chính vì thế cho dù bọn họ có dấy binh, thông thường cũng phải đợi đến hai mùa hạ và xuân, hôm nay đã là tháng chín, chúng ta phải chờ thêm khoảng hai tháng nữa, chỉ cần Bắc Phong đồng thời, ở nơi này sẽ rất rét, chỉ cần thêm một chút tuyết, đến lúc đó, sức chiến đấu của các binh sĩ Tường Phượng sẽ hội giảm xuống, tỉ lệ chúng ta dành chiến thắng sẽ được tăng lên. Hơn nữa hiện tại sĩ khí của bọn chúng đang hừng hực, không phải là thời cơ tốt nhất để chúng ta xuất chiến. Thượng Quan Chuẩn cũng biết điểm này, đương nhiên sẽ vội vã thúc dục chúng ta mau chóng xuất binh, chúng ta không cần phải để ý tới hắn.”

Nói xong, Trữ Sính Viễn chuyển hướng đến Lăng Vân, hỏi,

“ Lăng tướng quân, ngươi nghĩ thế nào? ”

“ Tất cả đều theo lệnh Trữ tướng quân phân phó.” Thần sắc Lăng Vân bất động, cung kính đáp trả.

Trữ Sính Viễn thở dài trong lòng, rõ ràng tới là để giám sát hắn, vậy mà lại kính cẩn như vậy,

Lăng Vân quả nhiên không phải một nhân vật tầm thường.

Một mặt nghĩ, trong miệng đã phân phó tiếp,

“ Được rồi, các ngươi lui xuống đi, để cho tất cả các tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức, chwof đợi mệnh lệnh.”

“ Dạ,”

Mặc dù, các tướng lĩnh trong lòng vẫn còn nghi ngờ, thế nhưng quân lệnh như sơn, không ai được phép có nghi vấn, vì vậy mọi người vẫn đều chấp hành mệnh lệnh.

Đảo mắt đã trôi qua hai tháng, khí trời mặc dù có lạnh xuống, nhưng lại chưa có tuyết, đêm khuya hôm đó, Trữ Sính Viễn đang ở trướng để kiểm tra địa đồ, Lăng Vân từ ngoài lều bước vào.

“ Lăng tướng quân, đã trễ như thế này rồi, ngài đến có việc gì? ” Trữ Sính Viễn nhanh chóng đứng lên, mời Lăng Vân ngồi xuống.

Lăng Vân nhìn hai bên, phất tay cho các binh sĩ lui ra, chậm rãi ngồi đối diện trước mặt Trữ Sính Viễn. Trữ Sính Viễn ngẩn ra, trong lòng có chút thấp thỏm, Lăng Vân thường ngày đều không có tiếp cận hắn, vô sự tuyệt đối không bước vào lều của mình. Huống chi hôm nay lại còn đêm khuya tới thăm, còn ra lệnh binh lính lui ra hai bên.

“ Chủ tướng, chúng ta ở chỗ này đóng quân đã được hơn hai tháng, ta xem thời cơ cũng không sai biệt lắm, chủ tướng nên nhanh chóng xuất binh thôi.”

Ánh mắt Lăng Vân buông xuống nhìn vào bàn, thanh âm cứng nhắc nói.

Trữ Sính Viễn ngẩn người, Lăng Vân chưa bao giờ can thiệp vào chuyện chính sự của hắn, hôm nay đột nhiên vì sao lại nói đến vấn đề này.

“ Lăng tướng quân, hiện tại khí trời mặc dù đã lạnh, nhưng mà vẫn chưa có tuyết, binh sĩ Tường Phượng không thể hành quân được trên tuyết, nếu như chờ xuất hiện một trận tuyết lớn, chúng ta nhất định nắm chắc thắng lợi. Cho nên, ta nghĩ hãy chờ thêm một chút nữa đi.”

“ Ai cũng đều có thể chờ, những Trữ đại tướng quân thì không thể chờ được.”

Lăng Vân giương con mắt lạnh lùng, lặng lặng nhìn Trữ Sính Viễn, “ Nếu như chủ tướng  không mau chóng xuất binh, vậy thì thuộc hạ không còn cách  khác là mời chủ tướng về triều trước.”

Trữ Sính Viễn trong lòng lạnh lẽo, tựa như hàng nghìn tảng đá chồng chất lên nhau, Lăng Vân tuy rằng không nói rõ, thế nhưng ai cũng biết được ý tứ trong lời nói kia, nguyên lại, Tham Duật đối với hắn lại nghi ngờ đến như vậy, cho dù những năm gần đây hắn vẫn luôn kính cẩn nghe theo, nén giận, nhưng mà Tham Duật vẫn không hề tin hắn. Y lợi dụng năng lực của hắn để bảo vệ ranh giới, cũng không mảy may nghĩ đến hắn.

“ Lăng tướng quân, ta biết khó có thể làm trái thánh mệnh, thế nhưng, xin ngươi hãy cho ta thêm một chút thời gian nữa, chúng ta đã đợi được một thời gian dài rồi, hiện tại nếu như lại vội vã xuất binh, thì không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Chỉ cần thắng được trận này, bệ hạ dù có trách phạt, Trữ Sính Viễn ta cung sẽ tự một mình mình gánh chịu.”

Trữ Sính Viễn nỗ lực để thanh âm vẫn như trước, nhưng dưới bàn, hai tay đã nắm chặt để ở dưới đầu gối, móng tay đâm thật sau vào lòng.

“ Tại hạ biết ý tứ của Trữ tướng quân, tại hạ cũng minh bạch được rằng phương pháp của ngài là đúng. Thế nhưng,” Lăng Vân ngẩng cao đầu, “ Trữ tướng quân, xin thứ cho Lăng Vân ta không thể làm theo mệnh lệnh.Nếu hôm nay, Lăng Vân đồng ý, thì thật có lỗi với bệ hạ.”

Hắn chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói, “ Ngày mai nếu tướng quân xuất binh, Lăng Vân sẽ theo lệnh người, mã thụ thị chiêm ( như thiên lôi sai đánh đâu thì đánh đó), còn nếu tướng quân người không chịu xuất binh, Lăng Vân không thể làm gì hơn là hộ tống tướng quân trở về. Lăng Vân ngô tẫn vu thử ( hết lời để nói), cáo từ.”

Quay người, Lăng Vân rời đi.

Trữ Sính Viễn nhìn về phía bóng dáng Lăng Vân, trong mắt xoẹt qua một tia cảm kích, hắn tự nhiên biết, Lăng Vân mang mật chỉ, hoàn toàn có thể đợi đến thời điểm, mà vấn tội hắn. Hơn nữa, Lăng Vân đêm nay tiết lộ nội dung của mật chỉ, nếu để Tham Duật biết, cho dù là người thân tín của Tham Duật, cũng khó tránh khỏi tội chết. Cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay đã thấm đầy huyết, Trữ Sính Viễn biết, trừ bỏ lựa chọn trong lời nói của Lăng Vân ra, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa.

Tuy rằng có được thiên thời, nhưng mà đại quân Đằng Long cũng không có được địa thế tốt, mặc dù Trữ Sính Viễn hết lòng lo lắng tìm cách bố trí, thế nhưng đối mặt trước năng lực chinh chiến, chiến lược của Thượng Quan Chuẩn cũng như quân đội Tường Phượng dũng mãnh, bọn họ vẫn không thể chiếm được nhiều tiện nghi.

Sau khi trải qua lần chiến gian khổ tiếp theo, tuy rằng cuối cùng Đằng Long cũng dành thắng lợi,khiến cho quân binh Tường Phượng lùi về phía sau hơn trăm dặm, làm giảm nhẹ đi nhuệ khí của Thượng Quan Chuẩn, nhưng mà bên quân ta cũng đồng dạng tổn thất thảm hại, nguyên khí đại thương.

Trên đường trở về, Trữ Sính Viễn cơ hồ không nói một lời, mỗi ngày đều chọn trầm mặc, hắn biết, hai tháng nay, hắn án binh bất động, trong triều khẳng định có rất nhiều người phi nghị ( trách móc), hơn nữa ai cũng biết hắn là người không được hoàng thượng yêu mến, ở trong triều hắn như tứ cố vô thân, sẽ không một ai bênh vực hắn. Nếu hắn có thể đảo ngược thắng hết toàn trận thì tốt biết mấy,nhưng mà, nhìn kết quả bây giờ, những người đó sẽ tự nhiên  bỏ đá xuống giếng.

Mà Tham Duật, Tham Duật như thế nào lại có thể đợi hắn, hắn không biết, cũng không dám nghĩ, nhưng mà, bất kể như thế nào, hắn cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm, một khi  đã bước đi trên con đường này, hắn đã không còn có thể quay đầu lại nữa.

“ Trữ tướng quân, ngươi hao phí nhiều thời gian như vậy, dùng đến mấy trăm vạn quân binh, kết quả lại cho trẫm một cái chiến báo ( thành tích ) như thế này? Ngươi nghĩ trẫm nên nói cái gì đây? ” Tham Duật buông tấu chương trong tay, lạnh lùng hỏi Trữ Sính Viễn đang quỳ gối ở phía dưới.

“ Thị thần vô năng, thỉnh bệ hạ trị tội. ”  Trữ Sính Viễn lẳng lặng quỳ gối trên đại điện, không vì bản thân mà biện giải, chỉ thỉnh tội.

“ Vậy Trữ tướng quân có ý như thế nào? ” Tham Duật sắc mặt trầm xuống, trong miệng phun ra lời nói tựa như khối băng, “ Có đúng hay không đối với trẫm có điều gì bất mãn, muốn tìm một đấng minh quân khác? ”

“ Thần không dám, mong bệ hạ minh giám, thần nếu khởi dị tâm, trời tru đất diệt ( nếu có lòng khác, sẽ bị trời đất không tha ).” Trữ Sính Viễn sắc mặt tái nhợt, bỗng nhiên ngẩn đầu, vội vàng biện minh. Hắn khả dĩ nhận hết nghìn nghìn điều không phải tiếp theo, thế nhưng, hắn không muốn mình bị vu oan là phản bội Tham Duật, cũng tuyện đối sẽ không nhận cái tội trạng mạc danh kì diệu này. Vô luận Tham Duật có đối xử với hắn tàn khốc như thế nào, hắn hội cũng sẽ không phản bội Tham Duật lần thứ hai, vĩnh viễn sẽ không.

“ Phải không? ” Tham Duật lãnh đạm nhưng trong mỗi câu nói đều đầy sự trào phúng.

Trữ Sính Viễn thân thể cứng đờ, trong cổ họng như có một vật gì đó chặn ngang, không thể nói thêm được lời nào, hắn nghe ra được lời châm chọc của Tham Duật, cũng minh bạch chính mình đã không còn  tư cách để nói ra những lời ấy, theo nhau đã lâu dài cũng không bằng một câu nói, hắn đã vạn kiếp bất phục ( muôn kiếp không thể trở lại ).

“ Bệ hạ,” Lăng Vân đột nhiên mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng khẩu khí kiên định.

“  Trữ tướng quân đối với bệ hạ tuyệt đối trung tâm vô nhị ( sự trung thành luôn luôn đứng nhất ).

“ Hanh, dù cho hắn không thay lòng đổi dạ, cũng đã khiến trẫm mất hết thể hiện rồi.”

Tham Duật lãnh khốc nhìn người nam nhân đang quỳ gối ở trước mặt mình, lãnh đạm nói,

“ Ngươi, lui xuống, lĩnh một trăm gậy trước điện, hành hình.”

Tham Duật lời vừa nói ra, chúng đại thần mặt đều biến sắc, trước mặt bá quan trong điện lại bị lĩnh một trăm gậy đánh, đó là chuyện tình cực kì nhục nhã. Từ lúc thành lập vương triều đến nay, trừ khi các đại thần phạm vào một tội lớn bất khả tha thứ, nếu không thì hình phạt từ trước tới nay cũng chỉ bị biếm thành thứ dân, bằng không sẽ được một quan viên khác sử phạt.

Không nói đến ở trước mặt mọi người mà thi hành trượng, thể diện sẽ không còn, hơn nữa sau này, còn có thể nhìn mặt ai được nữa.

Một vị đại thần thật sự nhìn không được, đánh bạo quỳ nói, vì Trữ Sính Viễn mà cầu tình.

“ Bệ hạ, Trữ tướng quân tuy rằng không thể hoàn thắng, thế nhưng dù sao cũng đã đánh thắng được một trận, hơn nữa y còn khiến đại quân Tường Phượng nguyên khí đại thương, còn hơn trước đây không thắng được trận nào, dù sao cũng đã lập được một đại công, sử phạt như vậy, hình như có điều không ổn, mong bệ hạ xem xét lại.”

“ Nga, ý của ngươi là trẫm đã sai? Trẫm không nên là trách phạt hắn, ngược lại Trữ tướng quân còn lập được khánh công ( đại công ), thuận tiện nhận lỗi với thiên hạ, trẫm chính là một hôn quân, không chỉ hữu công bất thưởng ( có công lao mà không được thưởng ), ngược lại còn đi gán tội cho công thần? ”

“ Bệ hạ nói quá lời, thần không dám.”

Người nói chuyện sợ đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ biết một mặt dập đầu nhận tội, nửa câu cũng không dám nhiều lời.

“ Không dám, nói đều đã nói, còn cái gì mà không dám, người đâu, tước hết quan bào của hắn, đưa ra cho hình bộ nghị tội,”

Thị vệ không nói hai lời, lập tức lôi kéo người nọ xuống phía dưới, những người khác bị hù dọa đều nơm nớp lo sợ, nhìn lén xem cơn thịnh nộ của hoàng thượng, thở mạnh cũng không ai dám, rất sợ bị trì ngư chi tai. ( cá trong chậu gặp tai họa, ý câu này muốn nói là người vô tội gặp tai họa.)

Trữ Sính Viễn gắt gao cắn chặt môi dưới, bình tĩnh nhìn đôi mắt đen sâu thẳm không đáy của Tham Duật, Tham Duật không hề tránh né, lạnh lùng nhìn lại hắn, ánh mắt không hề có một chút độ ấm, Trữ Sính Viễn nhanh chóng đem con mắt buông xuống, trong miệng đều là vị đạo của máu tươi,. Hắn biết, Tham Duật chỉ là mượn cớ, người y hận chính là hắn, Trữ Sính Viễn chỉ cảm thấy ngực mình thật trống trải, dường như hắn vừa bị nhét vào một cái gì đó, nín không được. Hắn chậm rãi cuối đầu, nghe được một thanh âm vang lên từ khoảng không,

“ Thần lĩnh chỉ,”

Sau tiếng hô, hắn bị mấy gã thị vệ ấn ngã, sau đó, một cây mộc trượng thô to không hề được báo trước đánh vào lưng hắn, đại điện to như vậy, chỉ nghe thấy thanh âm nặng nề của mộc trượng đánh vào thân thể bang bang. Trên lưng không ngừng đau nhức dần dần tàn phá đi ý thức của Trữ Sinh Viễn, hắn cắn răng cố nhẫn, không rên một tiếng, hắn vô pháp chống lại Tham Duật gia tăng những khuất nhục trên người hắn,( khuất nhục: áp bức và lăng nhục.) thế nhưng chí ít hắn vẫn còn sót lại một ít tự tôn. Hắn thà rằng chết, cũng không thể vức bỏ tôn nghiêm của chính mình.

Người đánh biết hoàng thượng đang tức giận, nào giám có ý  nương tay, Trữ Sính Viễn bôn ba đã mệt nhọc, thân thể đã sớm suy yếu không thể chịu nổi, tại nơi này lại bị trọng hình như vậy.Trời sinh khiến hắn kiên cường mới có thể khiến hắn gắng gượng không kêu rên một lời, thế nhưng thân thể lại không cách nào chống đỡ nổi, mới đánh được hơn bốn mươi trượng, Trữ Sính Viễn đã bất tỉnh.

Nếu là bình thường, người chịu hình phạt bị té xỉu, hình trượng sẽ tạm bị đình chỉ, thỉnh hoàng thượng xắp xếp, lúc đó được đình chỉ, khi nào thanh tỉnh sẽ lại tiếp tục, thế nhưng ngày hôm nay lại không có một người nào dám bạo gan lên xin dừng tay, cứng rắn đem một trăm trượng đánh xong, mới buông tha Trữ Sính Viễn.

Tham Duật liếc mắt nhìn thân thể đầy huyết, ngừng lại nhìn Trữ Sính Viễn đã hôn mê, lạnh lùng cười, y đứng lên phất tay áo bỏ đi, các đại thần đều rời khỏi, chưa có ai bạo dạn dám để ý đến Trữ Sính Viễn, rất sợ nếu không cẩn thận, để hoàng thượng biết được, có khi chính mình cũng bị liên lụy vào.

Lăng Vân chậm rãi đi đến bên người Trữ Sính Viễn ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt tiều tụy nhưng vẫn thanh tú, ngơ ngác một hồi lâu, mới vươn tay ra, ôm lấy Trữ Sính Viễn, mang hắn đi.