Editor: Lạc Thủy

Beta – reader:Lạc Thủy

Trữ Sính Viễn suy yếu nằm trên giường, hắn nhu thuận uống bát dược Tham Hãn đưa hắn. Thế nhưng, Tham Hãn biết điều này cũng chỉ là vô ích, thầy thuốc đã nói, cho dù dược liệu có trân quý cỡ nào cũng không thể cứu được hắn.

Cửa bị đẩy ra, Tham Hãn nhíu mày quay đầu lại, ngẩn ngơ, hắn giật mình, không dám tin vào mắt mình nữa. Ngoài đó, Tham Duật một thân hắc y, đứng tựa cửa, sắc bén, lãnh ngạo, tiêu sát mà cô tịch.

Tham Duật cự nhiên lại đến, Lăng Vân quả thật đã thuyết phục được Tham Duật, như vậy có nghĩa, Trữ Sính Viễn có cơ hội sống sót?

Tham Duật không nhìn đến Tham Hãn, ánh mắt hắn, gắt gao dồn hết lên người Trữ Sính Viễn.

Trữ Sính Viễn nhìn thấy hắn, con ngươi u ám trong phút chốc dấy lên đầy nét vui sướng cùng thâm tình, ánh sáng rạng rỡ kia cũng nguyên bản làm khuôn mặt tiều tụy của y trở nên xinh đẹp tỏa sáng, tâm Tham Duật chấn động thật mạnh, đau nhức.

Có lẽ, lúc này hắn mới thật sự tin lời nói của Lăng Vân, Trữ Sính Viễn, là thật sự yêu hắn.

“ Ngươi ra ngoài đi.” Tham Duật lạnh lùng nói với Tham Hãn, mặc dù vậy hắn cũng không nhìn đến Tham Hãn, ánh mắt hắn, vừa vào cửa đã ngưng tại Trữ Sính Viễn, không một chút di chuyển. Mà Trữ Sính Viễn, cùng đồng dạng nhìn theo hắn, si si ngốc ngốc mà nhìn, không dời tầm mắt.

Tham Hãn buồn bã nhìn bọn họ, trái tim kịch liệt co rút đau đớn, từng chút từng chút, giống như bị lăng trì. Chưa bao giờ nhìn thấy rõ nét tâm tình của Trữ Sính Viễn như vậy, chưa từng mãnh liệt hiểu được tình yêu của Trữ Sính Viễn, cũng chưa bao giờ biết tâm của mình lại đau đớn đến vậy, chưa bao giờ nghĩ có một ngày hắn sẽ muốn chết đi, chỉ vì nhìn thấy đôi con ngươi của Trữ Sính Viễn tràn đầy thâm tình, nhưng lại không phải dành cho hắn.

Tuyệt vọng, Tham Hãn từng bước rời khỏi căn phòng, bọn họ lúc này, không hề có chỗ cho hắn chen vào, không chỉ riêng ở đây, bọn họ đều không nhìn thấy hắn. Trong lòng Trữ Sính Viễn, cho tới bây giờ chỉ có Tham Duật, chưa từng có hắn.

Hắn chưa từng chạm đến tim Trữ Sính Viễn, mặc kệ trước kia, hay hiện tại, hay cả tương lai. Tình của Trữ Sính Viễn, yêu của Trữ Sính Viễn, đều chỉ nghiêng trọn về Tham Duật, không thể chia cho hắn dù chỉ một chút.

Cho tới nay, hắn bất quá cũng chỉ như một người khách qua đường, hiện giờ vai chính đã thành công, hắn cũng đã đến lúc phải rời khỏi. Nơi này, chỉ dành cho hai người họ, còn hắn, chỉ là một người dư thừa.

Không ai chú ý tới Tham Hãn rời đi khi nào, Trữ Sính Viễn vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Tham Duật, y đã đến, hắn rốt cuộc cũng có thể thấy được y, hắn cứ như vậy mà si ngốc nhìn, quên hết tất cả.

Thẳng tới khi Tham Duật đi tới trước giường, dừng ở trước mặt hắn, cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn thật lâu, hắn mới thoáng khôi phục thần chí, vội vàng kêu một tiếng,

“ Bệ hạ.”

Hắn động đậy nghĩ muốn ngồi dậy, lại bị Tham Duật đè lại. Sau đó, Tham Duật chậm rãi ngồi bên giường hắn, quá trình thong thả, y thủy chung vẫn chỉ nhìn tới Trữ Sính Viễn, không nháy mắt, một hồi lâu.

“ Vì sao?” Tham Duật đột ngột hỏi.

“ Ta yêu ngươi.” Trữ Sính Viễn lẳng lặng đáp, hắn biết Tham Duật đang nói tới điều gì, hắn cũng biết, đây là cơ hội duy nhất mà Lăng Vân vì mình cầu xin, cho nên hắn muốn nói hết tất cả, hắn yêu y, hắn không hối cũng không hận……

“ Từ nhiều năm trước ta đã yêu ngươi.”

“ Ta không biết bản thân mình lại yêu ngươi, ta vẫn nghĩ người mình yêu là Tham Hãn, thế nhưng hóa ra lại không phải.”

Trữ Sính Viễn đau khổ hạ mi mắt, hắn đã luôn hi vọng như thế, như vậy, có thể sẽ đơn giản hơn rất nhiều, cho dù là hận, cũng so với bây giờ vừa yêu vừa hận, không thể thoát ra nổi.

“ Ta thích hắn, thế nhưng lại yêu ngươi, không để ý mà yêu ngươi, ngươi đã vì một lần mỉm cười của ta mà dám đắc tội với cả thiên hạ, người như vậy, đã thiêu đốt tất cả tình cảm của ta, ta chưa bao giờ nghĩ mình cũng có tình cảm ấm áp nồng cháy như vậy, mà tất cả lại bởi vì ngươi mà bạo phát. Bản thân ta đã không thừa nhận, ta cố ý xem nhẹ đi sự tồn tại của nó, ta vì Tham Hãn cố gắng phá hủy đi tất cả mọi chuyện của ngươi, ta nghĩ như vậy có thể vãn hồi được con tim đã đi trật đường ray, thế nhưng, ta đã sai lầm, chỉ vì che dấu đi lỗi lầm mà ta càng ngày càng sai, khiến cho vận mệnh của ta càng ngày càng rời xa….”

Trữ Sính Viễn lẳng lặng, nhẹ nhàng nói xong, giống như đang kể chuyện của một người khác.

“ Thời điểm khi ta hiểu rõ, nó đã trở thành một sai lầm không thể cứu vãn. Thế nhưng, lúc đó, ta vẫn nằm mơ, một giấc mộng có thể mang ngươi đi. Ta biết ngươi không lưu luyến ngôi vị hoàng đế đó, ta biết ngươi không cần quyền lực, ta đã phụ ngươi, là ta đối với ngươi không phải, thế nhưng, ta vẫn có một ảo tưởng, ngươi vẫn là một đứa nhỏ hồn nhiên lương thiện, ngươi sẽ tha thứ cho ta, còn ta sẽ dùng cả đời mình để chuộc tội, để cầu được tâm ngươi, ngươi có trách ta hận ta, ta cũng đều chấp nhận.”

“ Vậy mà, ngày đó, Vân phi lại tự sát.” Trữ Sính Viễn đau đớn nở nụ cười.

“ Ta rốt cuộc cũng không thể lừa được bản thân mình, ta biết, ta và ngươi khi ấy, ngay cả một hi vọng mỏng manh cũng không hề có, chúng ta, đã là thiên sơn vạn thủy, xa xa vô tận. Ngươi đối với ta, trừ bỏ hận thù……đã không còn bất cứ tình cảm nào khác, ta, ta rốt cuộc phải làm thế nào?”

“ Ta yêu ngươi, ta không biết nó bắt đầu như thế nào, nhưng ta biết, làm mất đi nó sẽ không còn cơ hội nói ra nữa, ngươi cũng tuyệt đối không tin. Ngươi nói ngươi đem ta vào địa ngục, kì thực, bản thân ta không phải đã bước vào nó từ rất lâu rồi sao?”

“ Nếu ta chết, ngươi liệu có vui một chút nào không?” Trữ Sính Viễn cơ hồ là cầu xin nhìn Tham Duật, nói cho ta biết, ngươi nếu thật muốn thế, ta sẽ yên tâm, chí ít, ta cũng sẽ xem như đó là sự chuộc tội cho lỗi lầm của ta.

“ Ngươi không được phép chết.” Tham Duật cơ hồ theo bản năng khiển trách một tiếng, y không muốn hắn chết, y không cần hắn chết, y không thể khiến hắn chết. Y còn chưa hiểu rõ tâm tình của mình, y còn chưa khiến mọi việc được rõ ràng hết thảy, Trữ Sính Viễn như thế nào lại có thể tử, như thế nào có thể lấy cái chết để phủi mọi trách nhiệm, khiến cho hắn, tiếp tục chìm đắm trong bóng đêm giãy dụa?

“ Ngươi hi vọng ta sống sao?” Trữ Sính Viễn thật sâu nhìn vào y, thấy Tham Duật gật đầu, hắn thản nhiên nở nụ cười, sau đó kiên định mở miệng:

“ Hảo, vậy ta sẽ sống, chỉ cần ngươi hi vọng, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng.”

Tham Duật chấn động nhìn, giống như lời nói của Lăng Vân, một khi hắn tin vào tình yêu của Trữ Sính Viễn, tiếp tục, hắn sẽ hiểu được, mấy năm nay, người này đã ủy khuất vì mình mà thuận theo, cúi đầu trở nên nhu thuận,  chỉ vì muốn sự hân hoan của hắn.

Hai người nhìn nhau, im lặng, trong lòng Tham Duật nổi lên cơn sóng lớn, hắn như thế nào đây? Hắn có thể như thế nào? Hết thảy đều đã thoát khỏi quỹ đạo, hết thảy đều đã không kiểm soát được, hắn mặc dù thông minh quyết đoán cũng không thể làm gì, bởi vì loạn, lại chính là tâm của hắn.

“ Ngươi nếu muốn ở bên Tham Hãn, ta sẽ thả các ngươi đi.”

Thật lâu sâu, Tham Duật thong thả mở miệng, nhiều rung động làm hắn bị mê hoặc cùng hoang mang, khiến hắn nảy sinh một ý niệm ở trong đầu, thả hắn, cũng không tính là giải thoát bản thân mình, bọn họ, bởi vì bị ông trời trêu cợt mới trở nên như thế, trong chốn u minh, có một bàn tay đùa cợt nhân gian, giờ khắc này, hắn thật sự muốn thả Tham Hãn cùng Trữ Sính Viễn, coi như cũng giải thoát đi chính mình.

Trữ Sính Viễn lắc lắc đầu, thong thả, nhưng kiên định.

“ Vì cái gì, hắn yêu ngươi, cùng hắn ở một chỗ, tối thiểu ngươi sẽ được yêu, nói không chừng ngươi lại có thể yêu hắn một lần nữa. Đây là cơ hội ngươi sống lại, có lẽ qua hôm nay, ta sẽ tiếp tục hận ngươi, sẽ không tái diễn lại sự khoan dung này nữa.

Tham Duật nhăn mi, kìm hãm lại những kích động không rõ trong lòng.

“ Ta có lỗi với Tham Hãn, thế nhưng, ta đã phụ tấm chân tình của hắn, quyết không quay đầu lại.Ta sẽ không yêu người khác, cũng vô pháp yêu họ, tâm của ta, trừ ngươi ra, cũng chỉ có ngươi.”

Trữ Sính Viễn si ngốc nhìn Tham Duât.

“ Cùng đi với y, đối với y là không công bằng, y không nên chờ đời một người sẽ không đáp lại y, một phần tình cảm vĩnh viễn không thể đáp lại, y đã vì ta trả giá quá nhiều tình cảm, lãng phí rất nhiều thời gian, ta cũng không thể tiếp tục kêu y đợi mình. Hơn nữa, ta cũng không thể đối mặt y, nhìn thấy y, ta sẽ áy náy, có thể nói, là ta ruồng bỏ, không chỉ có ngươi, còn có y. Ta không thể đối mặt được với tình cảm của y, lại không thể ngụy trang yêu y. Ta như vậy, tâm rất khổ, ta chịu không nổi.”

“Thế nhưng ngươi lưu lại, ngươi đối mặt, cũng là một phần tình cảm không thể đáp lại ngươi.” Tham Duật dùng một loại ngữ khí gần như là lãnh khốc nói.

“ Nhiều…..năm trôi qua, tâm đã vừa lãnh vừa cứng, ta không bao giờ……có thể hồn nhiên lương thiện như xưa nữa, Tham Duật ngươi yêu, quên không được từng ngày hắc ám, quên không được những đau đớn đã khắc sâu trong lòng, cho nên, ngươi không cần chờ mong ta sẽ yêu ngươi.”

“ Ta biết.” Trữ Sính Viễn bi thương nhìn Tham Duật, mất đi, chung quy cũng không thể quay về. Phía trước hắn, vẫn đang là hắc ám. Tham Duật- người nam nhân duy nhất có thể cứu hắn, ngay từ đầu, cũng đã bị hắn đẩy đi xa, giống như từ nay, vô luận hắn có cố gắng thế nào, Tham Duật, cũng thật sự không thể yêu hắn. Bất quá, Trữ Sính Viễn lại không quá thất vọng, kết quả này, hắn đã sớm hiểu. Hôm nay, có thể nhìn thấy Tham Duật một lần, có thể nói ra lòng mình, giấu ở trong lòng lâu như thế, lâu đến cơ hồ tuyệt vọng yêu, hắn, đã muốn thực thỏa mãn. Tái không còn cầu, không còn mong nữa.

“ Tham Duật cho ta lưu lại đi, cho ta ở cạnh ngươi được không? Ta không mong ngươi sẽ yêu ta, cũng không cầu ngươi tha thứ cho ta, ta sẽ im lặng đứng trong góc tối, sẽ không làm phiền ngươi, ta sẽ làm đúng bổn phận của mình, ta là thần tử của ngươi, ta có năng lực, ta, cứ coi như ngươi giúp ta được không?”

Tham Duật nhìn Trữ Sính Viễn tiều tụy tái nhợt nhưng kiên định không hối hận, trong nháy mắt, tâm hắn động, đau, giống như có một thứ gì đó vỡ tan, lại giống như có một loại ôn nhu đang dần dần biến lớn lan tràn.

“ Ngươi không hối hận?”

“ Sẽ không.”

Trữ Sính Viễn khẩu khí kiên định như đá.

“ Vậy ngươi lưu lại đi.” Tham Duật trầm mặc, một lúc sau hắn nói.

Trữ Sính Viễn quá mức vui mừng, cơ hồ chảy cả nước mắt, hắn rốt cuộc cũng đã có thể ở bên người Tham Duật rồi sao? Trời xanh rốt cuộc cũng nghe thấy nguyện vọng nhỏ bé của hắn, cho hắn ở lại, bên cạnh y, nhìn thấy y, như vậy đã quá mãn nguyện rồi.

Nhìn Trữ Sính Viễn vui sướng, Tham Duật kinh ngạc một hồi, trong lòng ngẩn ngơ mờ mịt, hắn không thể lý giải được thứ tình cảm đang dây dưa cùng một chỗ này, khiến cho hắn, không biết phải làm thế nào.

Thật lâu sau, Tham Duật xoay người, đi đến trước cửa, rồi dừng lại, bỗng nhiên quay đầu, thật sâu, thì thào nhìn Trữ Sính Viễn một lần, sau đó mới kiên quyết rời đi.