Hoàng đế lâm bệnh, thái y thú thủ vô sách, tâm bệnh trị bằng tâm dược, dù cho y thuật có cao siêu, dược vật có trân quý cũng trị không khỏi.

Dược hoàng đế uống xong, cũng liền nôn ra, ẩn ẩn mang theo chút tơ máu, thuốc này cuối cùng cũng là  không uống được.

Thái hậu ngày ngày đến, nhìn hoàng đế như vậy khóc ướt không biết bao nhiêu khăn lụa, nhưng hoàng đế ngày một ngày suy yếu, thật vất vả có được giang sơn, thế nhưng lại không giữ được.

Hoàng hậu thân hoài thai, mang bụng đứng bên cạnh chăm sóc hoàng đế, muốn giúp y nhìn hoàng tử mà có sinh khí hơn, ngay cả thái phó hoàng đế vô cùng kính trọng đang ẩn cư cũng tới khuyên giải, hắn nói, hoàng thượng, người đã qua đời, ngài sớm nên hiểu, cần gì phải khổ sở như vậy, trước đều đã nhẫn hiện tại lại nhẫn không được.

“Thái phó, hắn đang trừng phạt trẫm.” Hoàng đế ỷ trên long tháp, khóe miệng tươi cười đạm nhạt, thiên chi kiêu tử cho tù có tiều tụy vẫn là một cổ uy nghi bức nhân tâm.

“Phạt, cũng đã đủ rồi.” Thái phó sau một lúc lâu yên lặng, nói.

“Không đủ.” Hoàng đế nói, “Trẫm còn sống, hắn sẽ không vừa ý.”

“Trẫm, từng nhìn hắn bức cung, kia sa trường giết người hơn ba mươi năm Sở tướng quân, ngươi cho dù một đao một đao đem thịt hắn lóc xuống hắn cũng không rên một tiếng, thể nhưng chỉ cần y vào bên trong một giờ, lão tướng quân sẽ khóc rống, cái gì cũng đều nói cho y, chỉ cầu chết, ngay cả người trong tộc chết sống cũng không quản.” Hoàng đế ho khan vài tiếng, lại lấy qua một quyển tấu chương, cầm lấy bút viết vài chữ, đầu cũng không nâng thản nhiên nói: “Thái phó, trẫm nếu không theo ý nguyện hắn càng làm trẫm đau lòng, nếu người chết là trẫm hiện giờ xem ra còn tốt hơn,  không lưu lại thi thể, ngay cả tưởng niệm cũng không muốn, trẫm nếu không bệnh, cũng không biết hắn sẽ còn làm cái gì kinh hỉ nữa không.”

Thái phó bình thường vẫn vô cũng ôn nhã ngẩng đầu, thở dài: “Hoa Tương nhìn nhu nhuyễn thế nhưng thái độ làm người cũng thực cương dịch, thà làm ngọc vỡ....”

Hoàng đế cười cười, ngẩng đầu: “Nay giang sơn ngàn dặm của trẫm không thể rơi vào tay người ngoài...” Hắn nói: “Thái phó. trẫm đành phải nhờ người...”

Thái phó kinh ngạc, nhìn ánh mắt tự tiếu phi tiếu của hoàng đế đang bán nằm.

“Hoàng hậu cũng sắp sinh, trẫm phỏng chừng... khụ khu...” Hoàng đế lấy ra khăn, nhổ ra uế vật trong miệng, uống vội chén trà bên cạnh, tiếp tục nói: “Trẫm phỏng chừng không sống tới khi đó, là nam hài thái phó liền giúp đỡ hắn, cho dù có chuyện gì xảy ra, vô luận hoàng hậu như thế nào cũng phải giữ lại đứa con trong bụng kế thừa giang sơn trẫm.” Ánh mắt hắn hiện lên tia ngoan độc, ngẩng mặt lại là nét vân đạm phong thanh.

Thái phó vội đứng lên, hô: “Hoàng thượng...”

Hoàng đế khoát tay, “Trẫm lấy mệnh này bồi hắn, không tất yếu giang sơn này cũng phải bồi...” Hắn tiếp tục cầm bút phê tấu chương mặc cơn ho không ngừng.

“Hắn sẽ không đối với người như thế, hoàng thượng, ngươi không cần...” Thái phó nhìn nét cười trên miệng hoàng đế, lời kế tiếp cũng không nói ra được.

“Hắn là người thế nào, thái phó rõ ràng hơn trẫm, hắn trước kia vì trẫm làm không ít chuyện, chính là, người xem đi, hắn chết cũng làm việc này.”

Hoàng đế đem tấu chương ném xuống đất, trong ngực kịch liệt phập phồng: “Hắn nếu vì trẫm, sẽ nói với trẫm...nói với trẫm kiếp sau gặp lại, thế nhưng trẫm tìm hắn hắn lại phái người nói cái gì kiếp  sau không gặp lại...  Lời nào nên nói, lời nào không nên nói hắn đều nói, nào là yêu thương hắn nói trước kia đều là lừa ngạt trẫm...”

Hoàng đế đem tấu chương trên giường toàn bộ hất xuống đất, tay áo phất phơ, tóc dài rối loạn, cung đăng ảm đạm lung lay đến quỷ mị.

Hắn kịch liệt ho khan, nâng lên gương mặt gầy yếu thở gấp nói: “Thái phó, ngươi nói cho trẫm, hắn còn yêu trẫm không?”

Thái phó không nói gì, trong mắt chỉ có bi ai...

“Hắn muốn bức tử trẫm,” Hoàng đế khóc thành tiếng: “Thái phó, hắn nghĩ muốn bức tử trẫm, hắn không thương trẫm, hắn muốn bức tử trẫm...”

Hoàng đế khóc như một đứa nhỏ, nước mắt chảy trên khuôn mặt tái nhợt, gương mặt vặn vẹo: “Hắn không thương ta... Hắn nói nào là đã yêu đến tận cùng, hắn không còn yêu ta nữa, vĩnh viễn cũng không muốn gặp ta, vĩnh viễn...”

Máu tươi trong miệng tràn ra, tiên diễm vô cùng thấm trên long bào, hoàng đế tựa trên gối, “Thái phó, trẫm mệt mỏi rồi, trẫm sợ hắn còn sống thế nhưng một lần nữa nói với trẫm cái gì yêu trẫm nhiều rồi hiện tại không còn, trẫm chịu không nổi, trẫm chẳng màng, nguyện hắn đã chết thật thì tốt hơn.”

“Hoàng thượng,” nét mặt thái phó lạnh lùng: “Hoa Tương vì ngài làm đều là trách nhiệm của thần tử, ngài suy nghĩ quá nhiều, nếu Hoa Tương đã chết nghĩ muốn cùng ngài cầu xin cái gì cũng là hắn quá mức tham lam, hoàng thượng cho dù tru di cửu tộc hắn chết cũng không sáng mắt, cũng không thể đối ngài như thế, hoàng thượng, hắn đã liệu định ngài hạ không được nhẫn tâm này... Ngài sao lại...”

“Thái phó,” Hoàng đế đánh gãy lời y, ho khan cười nói: “Hoa Tương khi còn sống không thích người, cái này, sợ là dưới đất cũng hận người.”

“Thái phó, ngươi nói, trẫm tâm không đủ ngoan độc,” hoàng đế lau vết máu trên miệng: “Trẫm phát hiện trẫm thương hắn, hắn cũng biết, cho nên dù biết rõ hết thảy đều là hắn tính kế, trẫm cũng liền rơi vào bẫy.”

“Hoàng thượng, thần đi gọi thái y.” Thái phó nhìn hắn mặt không huyết sắc nói.

“Không, thái phó, trẫm chống đỡ một ngày rồi một ngày, trẫm đem chính mình cấp hắn, nhưng giang sơn này vẫn phải do tử tôn của trẫm, trẫm không thể thua hắn, hắn sẽ xem thường trẫm.” Hoàng đế mệt mỏi cười: “Ngươi lui ra đi.”

Thái phó giơ tay lên, khom người, “Thỉnh hoàng thượng cân nhắc.”

“Thái phó, không cần thiết, coi như trẫm trả lại những gì hắn làm cho trẫm, mà trẫm muốn đi còn là do hắn vì trẫm làm không ít chuyện.” Hoàng đế vung tay cho người lui, trong khoảnh khắc cửa đóng lại, hắn nghe được tiếng thì thầm từ hoàng đế: “Người đừng nhẫn tâm như vậy, ta chịu không nổi...”

Canh ba, tiếng chuông ngân dài trên cung điện xa hoa, âm thanh thái giám vang vọng: “Hoàng thượng băng hà... Hoàng thượng băng hà...”

“Hoa tiên sinh, hoàng thượng đã chết.”

“Ân.” Nam nhân nằm trên ghế trúc thản nhiên đáp.

“Ngài cảm thấy...”

“Sợ là chết thật rồi...”

“Hoa tiên sinh...”

“Ân...”

“Ngài còn thương hắn sao?”

“Là yêu a.”

“Kia...”

“Cũng hận a, suốt đời suốt kiếp, ngươi không thấy đây vẫn lầ kết cục tốt nhất của chúng ta sao, ta thương hắn a, ta không muốn kiếp sau gặp hắn ta còn hận hắn, đây là việc cuối cùng ta làm vì hắn.” Nam nhân thở dài nói, nhìn mặt trời đã ngã về tây, mỉm cười.

Đây là ôn nhu cuối cùng dành cho ngươi, hoàng thượng của ta.

Tan hát

Tan hát

Đây là SE ta edit đầu tiên.

Một lần tình cờ đọc được tên truyện, thấy lạ lạ mà cũng hứng thú, thế là lên wattad đọc bản QT. Vì là đoản văn nên đọc cũng nhanh.

Nói thật edit văn phong cổ rất cực, kể cả còn sợ là làm hư văn phong của Không Mộng, ta cũng chém khá nhiều nên sợ sai sót. Hi vọng sau khi ai đọc được đoản văn này biết dịch sẽ dịch lại bộ này. Hoặc nếu đã đọc qua trước đó thấy sai cũng nhắc nhở ta.

Nói tới khi edit truyện, đọc nhiều khúc mà không muốn tiếp tục edit nữa. Bởi vì đau lòng quá mà TT^TT.

Hi vọng mọi người đọc truyện vui vẻ (chắc không nổi đâu =v=)

Cuối cùng, ta muốn hỏi mọi người, nếu là Hoa Tương, mọi người có cho hoàng thượng gặp lại hắn ở kiếp sau không?