Ta thấy hắn từ bụi cây nhìn trộm ta. Cảm thấy thật tò mò, bộ dáng của ta kì lạ lắm sao, tại sao phải nhìn lén. Thật muốn mỉm cười gọi hắn xuất hiện nhưng ta đã hứa với Đông ca ca rồi, ta chỉ cười cho mình chàng xem thôi.

Từ ngày đầu tiên nhận thức hắn, ta bắt gặp hắn nhiều hơn. Có khi là đang đi trên phố lướt qua hắn, khi lại thấy hắn trên một chiếc thuyền rất lớn đứng ngẩn người. Có lúc thật muốn bắt chuyện cùng hắn nhưng Đông ca ca bảo ta tên nhìn lén kẻ khác là người xấu nên ta lại chỉ xem hắn như không khí mà lướt qua.

Hắn luôn mặc bạch y, dáng vẻ tiêu sái, cao lớn thật anh tuấn. Bất quá so với Đông ca ca của ta lại kém phần ấm áp hơn. Lúc nào ta cũng trông thấy hắn cười, nụ cười ấy như treo trên khuôn mặt hắn, dù cho đôi mắt có chất chứa ưu thương thì hắn vẫn luôn cười.

Đông ca ca của ta thì khác, chàng rất thích lam y, ta cũng thích lam y của chàng. Chàng luôn ôn nhu đối đáp ta, đôi khi chàng tức giận sẽ mím môi không nói chuyện cùng ta, nhưng vẫn sẽ thật quan tâm ta. Từ nhỏ chàng đã chăm sóc ta, khi lớn lên ta sẽ trở thành tiểu nương tử của chàng, chăm sóc lại chàng.

" tiểu cô nương, hoa này có bán không?"

" nga ~ công tử thích có thể lấy, hoa này ta không để bán."

Lần đầu tiên ta nói chuyện cùng hắn, giọng nói có chút phóng thoáng nhưng lại thập phần khí chất khiến người ta không muốn lại gần. Hắn lấy một cành bạch mai rồi để lại miếng ngọc bội:" trùng hợp ngọc bội của ta cũng không bán, chi bằng ta đổi với nàng."

Hắn để lại ngọc bội rồi rời khỏi. Không hiểu sao ta đem giấu nó vào người, không muốn Đông ca ca trông thấy nó.